Sáng sớm mùa thu với tiết trời se lạnh, ánh nắng ban mai chiếu vào khung cửa sổ nhẹ nhàng mà trong vắt. Hàng mi cong dài của người con gái khẽ động đậy, Triệu Hiểu Vy bừng tỉnh giấc sau bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm qua đã khiến cô tưởng chừng như đêm dài vô tận.
Mới khi thức dậy, đầu óc cô còn có chút choáng váng. Nhưng rất nhanh sự choáng váng liền biến mất, thay vào đó là sự ngỡ ngàng khiến cô không thể tin nổi vào sự việc đang xảy ra trước mắt.
Triệu Hiểu Vy tròn mắt nhìn Dương Tinh Thành đang trần trụi, anh ta bày ra cơ thể tráng kiện mà thoải mái nằm ngủ kế bên cô. Cô hoang mang nhìn xuống thân thể mình ở dưới lớp mền mỏng, trong tình trạng không mảnh vải che thân thì lại càng hãi hùng hơn.
" Lẽ nào... Mình và anh ta đã... "
Mái tóc nâu xoăn bị Triệu Hiểu Vy vò đi vò lại đến rối tung. Nếu cô và Dương Tinh Thành hôm qua đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn là sự thật, cô tuyệt đối sẽ không thể nào chấp nhận nổi điều này.
- Kelvin! Anh còn không mau dậy ngay cho tôi!
- Kelvin!!!
Tiếng gọi của người con gái văng vẳng bên tai Dương Tinh Thành, nghe qua còn cảm nhận rõ được sự tức giận khiến anh ta phải giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt lờ mờ ngái ngủ, nhưng anh vẫn có thể quan sát rõ được gương mặt khả ái, lạnh lùng kia của Triệu Hiểu Vy đang nhìn mình với vẻ đầy sát khí.
- Triệu Hiểu Vy... mới sáng sớm mà, có chuyện gì thế? Sao em... lại nhìn tôi như vậy? Lẽ nào tôi đã đắc tội gì với em à?
Nhìn vẻ mặt của Triệu Hiểu Vy hiện tại như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Dương Tinh Thành dở khóc dở cười, không biết mình đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cho cô gái này nổi giận đến vậy.
- Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở cùng với anh?
- Tôi không ở nhà của tôi thì còn ở đâu được?
- Nhà của anh? Tôi nhớ hôm qua tôi đã...
Triệu Hiểu Vy vắt tay lên trán, cô tỉnh táo nhớ lại những chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình vào tối hôm qua. Nghĩ đến chỉ càng thêm rước bực vào người.
- Argg! Lũ cầm thú đó! Tôi sẽ giết từng tên một. - Triệu Hiểu Vy nghiến răng nghiến lợi mà phẫn nộ.
- Em yên tâm, mấy kẻ ức hiếp em đều đã bị tôi xử đẹp rồi.
- Anh nói gì? Vậy người hôm qua đến cứu tôi là anh ư?
Triệu Hiểu Vy trong lúc mơ màng còn tưởng là Lăng Hạo Vũ tới cứu cô, nhưng không ngờ lại là Dương Tinh Thành xuất hiện.
- Là Dạ Linh Tuyết gọi cho tôi, cũng may bổn thiếu gia đây rất biết nhiệt tình giúp đỡ người khác, lại kịp thời tới đánh cho lũ người đó một trận.
- Em thấy sao? Một màn " Anh hùng cứu mĩ nhân" này có phải tôi ngầu lắm không?
Vẻ tự đắc của Dương Tinh Thành càng khiến Triệu Hiểu Vy nuốt xuống cục tức này không trôi.
- Dù sao thì cũng cảm ơn Dương thiếu gia không những nhiệt tình giúp đỡ mà còn tiện nghi giúp tôi cởi luôn cả đồ nữa đấy nhỉ?
- Anh mau nói cho tôi biết, giữa tôi và anh ngày hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Dương Tinh Thành ngẫm nghĩ một hồi, bấy giờ mới biết Triệu Hiểu Vy mới khi sáng sớm mở mắt đã bày ra vẻ mặt căm ghét anh ta như vậy là vì lí do gì.
- Thì ra em đang tức giận về chuyện này à?
Nhìn qua vẻ giận dữ trên gương mặt khả ái của Triệu Hiểu Vy cũng rất thú vị, Dương Tinh Thành lại càng mặt dày muốn trêu chọc cô hơn.
- Em nói xem, trai không vợ gái chưa chồng ngủ chung một giường thì sẽ có gì ngoài việc...
- Kelvin! Đừng có trêu đùa tôi như vậy, nếu là thật tôi thực sự sẽ giết chết anh rồi mang xác ra cho chó gặm!
- Haha, có vẻ em rất thích giết chóc nhỉ? Nhưng mà không sao, nếu tôi được "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."*
( * ý nói được chết dưới tay người đẹp thì ta đây cũng mãn nguyện )
- Anh vô lại! Ăn nói vớ vẩn.
- Nếu tôi và em đã xảy ra chuyện gì thì người rõ nhất là em mới phải.
- ?
Tất cả chuyện của đêm hôm qua đối với Dương Tinh Thành quả thật là một đống hỗn độn. Sau khi đặt cô vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh. Anh ta tưởng rằng, Triệu Hiểu Vy đã an phận mà không quậy phá nữa. Nhưng đâu ngờ, cô chỉ ngoan ngoãn được một lúc rồi lại bắt đầu chân tay khua khoắng loạn xạ.
Nước từ trong bồn cứ vậy văng hết ra ngoài, tung toé lên khắp quần áo anh ta, đến nỗi cả người ướt sũng nước lạnh. Vì vậy, Dương Tinh Thành đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với loại phiền phức này.
Anh vật vã, mãi mới bế được Triệu Hiểu Vy đang làm loạn ra khỏi phòng tắm. Sau đó, đành phải cởi hết quần áo của cô vì sợ nước lạnh thấm đẫm trên người sẽ khiến cô bị cảm, rồi mới cẩn thận đắp mền phủ lên cơ thể trần trụi kia.
Dương Tinh Thành thay quần áo nhưng vì lười biếng nên cũng không quá bận tâm. Anh chỉ cởi tạm chiếc áo bị ướt đem vứt ra ngoài rồi mặc kệ sự đời, nằm kế bên Triệu Hiểu Vy ngủ thiếp đi một giấc cho tới sáng.
- Tóm lại là chẳng xảy ra chuyện gì cả. Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú với người phụ nữ nào đang làm tình với tôi mà lại luôn miệng rên rỉ gọi tên nam nhân khác.
- Anh đang nói cái quái gì vậy?
Dương Tinh Thành không để ý tới cô nữa, anh lấy ra trong tủ một chiếc áo rồi mặc vào. Vừa cài cúc áo một cách trang nhã vừa nói.
- Tôi sẽ bảo người hầu đưa tới cho em một bộ đồ mới, sau đó em xuống dưới lầu ăn sáng rồi đợi tôi đưa em trở về Lăng gia.
- Này! Anh...
Triệu Hiểu Vy hậm hực nhìn anh ta rời đi, trong lòng cảm thấy khó chịu vì khúc mắc vẫn chưa được giải quyết. Dương Tinh Thành cứ nửa úp nửa mở như vậy, lời nói thật không đáng tin chút nào.
————————
Sau Khi ăn sáng tại Dương gia, Triệu Hiểu Vy được Dương Tinh Thành trực tiếp lái xe đưa về nhà. Trên đường đi hai người không một ai nói nửa lời. Về đến Lăng gia, nhân lúc cô đang chuẩn bị xuống xe thì anh ta mới bắt đầu lên tiếng.
- Đưa điện thoại của em cho tôi
- Làm gì?
Chưa kịp phản ứng, Dương Tinh Thành đã rất nhanh giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô rồi thản nhiên sử dụng.
- Tôi đã lưu số của tôi vào rồi, sau này lỡ có bất trắc hay phiền muộn điều gì, bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi cho tôi.
- Hoặc hơn thế, chúng ta có thể nghĩ tới chuyện hẹn hò.
Triệu Hiểu Vy nhìn vẻ mặt điển trai tràn đầy tự tin của Dương Tinh Thành khi đề cập đến vấn đề hẹn hò đối với cô là quả thật vô vị. Cô lập tức giật lấy điện thoại của mình, trên đôi môi xinh đẹp cùng nở ra một nụ cười chế giễu.
- Kelvin, anh thật có khiếu hài hước. Hẹn hò ấy à? tôi và anh có thể sao?
- Không thử thì làm sao biết được? Bổn thiếu gia đây rất biết nhìn người, tôi đã nhắm trúng em rồi thì chắc chắn sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.
- Thật xin lỗi, nhưng tôi đã có người mình yêu rồi.
- À tôi biết, là Lăng Hạo Vũ sao?
- Anh... anh nói năng vớ vẩn gì vậy?
Triệu Hiểu Vy chột dạ, đúng là trên cái đất Bắc Kinh này, khắp giới thượng lưu ai nấy cũng đều biết trước kia cô và Lăng Hạo Vũ đã từng là một cặp xứng đôi, nhưng tình cảm của cô đối với anh như thế nào thì người ngoài đều không rõ.
Họ chỉ nghĩ rằng, có lẽ giữa cô và anh vốn luôn tồn tại thứ tình thân gia đình là anh trai và em gái. Còn nếu không phải, thì Lăng Hạo Vũ đã không nhẫn tâm mà huỷ bỏ hôn ước với Triệu Hiểu Vy rồi kết hôn với người phụ nữ khác.
Dẫu sao, Cô còn đang yêu thầm anh vô cùng sâu đậm, chứ nói gì đến việc Triệu Hiểu Vy có can đảm dám công khai tình yêu của mình ở trước toàn thể thiên hạ?
Và tại sao Dương Tinh Thành lại biết được người cô yêu chính là Lăng Hạo Vũ?
Vậy mới nói vải thưa không thể che nổi mắt thánh. Dù gì Dương Tinh Thành cũng đã tốn rất nhiều công sức để tìm hiểu kĩ về người con gái này, nhất là quá khứ của cô chính là điều mà anh ta không thể nào bỏ lỡ.
Tóm lại, tất cả vốn dĩ là nhờ một phần thông tin hữu dụng từ Dạ Linh Tuyết.
- Người đẹp, em tưởng có thể che được mắt tôi ư? Em không nói thì tôi cũng biết, chỉ có tên ngốc đó mới không biết rằng em đã yêu hắn nhường nào mà thôi.
- Rốt cuộc anh đã biết được những chuyện gì giữa tôi và Lăng Hạo Vũ? Anh điều tra tôi sao?
- Điều này không quan trọng, quan trọng tôi sẽ là người tiếp theo đến bên em và xoa dịu thương tổn cho em. Vả lại, em cũng nên có một cái nhìn tích cực về tương lai.
- Tin tôi đi, Lăng Hạo Vũ sau cùng cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi.
Những lời nói thật tâm của Dương Tinh Thành đã khiến cô rất ngỡ ngàng. Nhưng cho dù, kể cả nó có lay động tới đâu thì sự rung cảm trong trái tim cô đã hoàn toàn trao trọn cho Lăng Hạo Vũ hết rồi.
Tình yêu nồng cháy ấy đã rong ruổi cùng cô trong suốt quãng đường thanh xuân trắc trở qua bao năm dài tháng rộng. Cô đã kiên trì đến mức yêu người đàn ông này hơn cả bản thân mình thì còn đâu ra lí trí mà để tâm tới những điều tốt đẹp hơn.
Đối với cô đó là điều không quá cần thiết.
- Kelvin, cuộc trò chuyện này kết thúc ở đây được rồi. Tôi sẽ coi như anh là đang nói chuyện phiếm đùa, sau này tốt nhất chúng ta cũng đừng nên gặp lại, chỉ càng thêm mất thời gian của nhau mà thôi.
Triệu Hiểu Vy buông lời lạnh lùng, mục đích là để dập tắt phần hy vọng của Dương Tinh Thành đang cố gắng theo đuổi cô. Ngay khi cô xoay lưng mở cửa xe, chuẩn bị bước ra ngoài, anh ta mới đem những lời kiên quyết và chân thành nhất từ đáy lòng nói ra.
- Triệu Hiểu Vy, tất cả những gì hôm nay tôi nói đều là tuyệt đối nghiêm túc. Tôi đã quyết định sẽ phải có được em trong tương lai. Vì vậy, tôi luôn ở phía sau đợi chờ em cho đến khi em chịu chấp nhận tôi mới thôi.
- Anh quả nhiên phiền phức hơn tôi tưởng.
Triệu Hiểu Vy bước xuống xe rồi đi về phía cổng biệt thự. Ánh mắt Dương Tinh Thành phức tạp dõi theo bóng lưng xa dần của người con gái. Anh đã biết trước, cô chắc chắn sẽ phớt lờ tâm ý của mình, nhưng một khi đã có mục tiêu anh ấy nhất định sẽ hoàn thành nó đến cùng.
"Không có gì là quá khó, Mọi sự mới chỉ là khởi đầu."