"Vì thuốc tránh thai. Vợ anh có thai nhưng không biết mà vẫn uống thuốc tránh thai"
Anh chết lặng mất mấy giây. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Vị bác sĩ kia cảm thấy đầu giây bên này trầm mặc. Bà nói thêm một câu
"Cậu mau đưa vợ cậu đến bệnh viện. Cái thai đến nay đã hơn ba tháng. Nếu để đứa nhỏ lớn hơn thì việc phá thai sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người mẹ"
Trọng Nhân nói lời cảm ơn bác sĩ, sau đó tắt máy.
Nhã Hân vẫn chưa biết tin. Nhưng hiện tại cô ấy đang ở đâu. Anh phải nhanh chóng tìm ra.
Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên. Là thư kí của anh gọi điện nhắc nhở
"Boss, nửa tiếng sau máy bay của cô Huỳnh Thư hạ cánh, anh nhớ ra sân bay đón cô ấy"
....
Năm năm sau
"Nhân, chúng ta gần cưới rồi mà vẫn không được sao?" Giọng của người con gái ngọt ngào, có vẻ như đang ủy khuất.
"Anh muốn để dành cho đêm tân hôn"
Trọng Nhân không phải hạng quân tử gì. Chỉ là cứ mỗi lần anh cùng Huỳnh Thư quấn quýt, anh lại vô thức nhớ đến một người phụ nữ đã mang theo đứa con bệnh tật đi đến nay vẫn chưa rõ tin tức. Anh không thể vui vẻ được.
Huỳnh Thư tuy hụt hẫng, nhưng năm năm qua luôn như vậy. Cô đã quen. Cô đâu biết rằng, chồng sắp cưới của mình có những suy nghĩ rối rắm phức tạp như vậy.
Giữa những phút giây ngượng ngập thế này. Đột nhiên điện thoại của Trọng Nhân reo lên
"Có chuyện gì?"
"Boss, tôi đã tìm ra nơi ở của cô Nhã Hân. Địa chỉ là..."
Sau khi thư kí nói địa chỉ. Trọng Nhân vội khoác áo ra ngoài. Chỉ để lại một câu cho Huỳnh Thư
"Anh có chút việc bận. Khi nào giải quyết xong anh sẽ nói với em sau"
Hơn hai mươi phút chạy xe, anh đến một khu nhà trọ đã cũ kĩ. Ở đây, cũ kĩ đến mức rong rêu đã leo lên nửa bức tường. Mái nhà đơn sơ tạm bợ, chỉ cần một cơn bão cấp độ nhẹ cũng đủ làm ngôi nhà mất nóc.
Ở đây là nơi dành cho những người công nhân nghèo. Tiền thuê phòng mỗi tháng chỉ vài trăm nghìn đổ lại. Thì ra Nhã Hân ở đây. Ở chung một thành phố với anh. Nhưng điều anh không ngờ nhất là cô sống ở nơi nghèo nàn này. Có lẽ đây chính là lí do mà năm năm nay anh vẫn không có một chút tin tức nào của cô.
Anh tìm đến số nhà mà thư kí cung cấp. Đứng trước cửa nhà, anh nữa muốn bước vào, nữa khác lại muốn rời đi. Nhưng có một động lực nào đó thôi thúc anh đi vào.
Anh muốn biết được cô đã phá bỏ đứa con tật nguyền, đang sống một cuộc sống của riêng mình và anh còn muốn đưa cô số tiền 200 triệu ngày trước cô bỏ lại. Như vậy anh mới có thể thoải mái mà cho Huỳnh Thư một hôn lễ đàng hoàng.
Đưa tay lên định gõ cửa, thì cánh cửa tồi tàn kia đã tự bật ra. Chủ nhà chỉ khép hờ cánh cửa.
Cánh cửa bật ra, có một giọng trẻ con
"Ai đấy ạ?"