"Vậy còn Lâm Y Đình thì sao? - Doãn Mộ Tư không hiểu sao lại đột nhiên mở miệng hỏi.
Lúc nói ra, Doãn Mộ Tư lại cảm thấy có chút hối hận.
Cái miệng này là quá nhanh, nói ra lời không chịu suy nghĩ trước.
Cô bị sao vậy?
Đang ghen?
Không, ghen tuông mù quáng chỉ dành cho kẻ tầm thường.
Doãn Mộ Tư tự dối mình, không chấp nhận bản thân đang ghen tuông.
Không thấy Lục Vũ Thần đáp, Doãn Mộ Tư giả vờ thoải mái:"Tôi chỉ tùy tiện hỏi, cô ấy hiện tại mà minh tinh nổi tiếng mà."
Lục Vũ Thần thâm trầm, nhìn nét mặt của Doãn Mộ Tư thay đổi từng hồi, nhếch môi mỏng:"Cô hơn cô ấy một chút?"
Doãn Mộ Tư nhíu mày:"Một chút?"
Lục Vũ Thần đứng lên, kéo áo khoác trùm lên người cô:"Chơi xong chưa, về thôi."
Hai người rời khỏi Nhất Thiên Môn, cận vệ mở cửa xe, Doãn Mộ Tư bước vào bên trong cùng Lục Vũ Thần.
Chiếc xe tiến thẳng hướng về Doãn gia. Đi đến nữa đường, tài xế liền nhìn vào gương nói:"Bang chủ, có kẻ theo đuôi."
Lục Vũ Thần nhìn chiếc xe phía sau, từ khi hắn lên xe đã phát hiện bọn người này đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Chiếc xe phía sau dường như không muốn theo dõi dai dẳng, lập tức đâm mạnh vào xe của Lục Vũ Thần.
Chiếc xe lạc tay lái, đâm thẳng lên lề đường, dừng lại sau một cú va chạm mạnh vào một cây cổ thụ ven đường.
Doãn Mộ Tư lúc mở mắt ra, bản thân nằm trong lòng ngực Lục Vũ Thần.
Khi chiếc xe vừa đâm vào, Lục Vũ Thần theo phản xạ bảo vệ cô trong lòng, vì vậy thân thể cô đều không có tổn thương.
"Vũ Thần, anh có sao không?"
Cô vừa nhìn thấy nét mặt Lục Vũ Thần nhíu mày kiếm, sắc mặt có chút khó coi.
Hắn trở lại chỗ ngồi, tựa lưng vào ghế:"Không ổn lắm."
Sắc mặt Doãn Mộ Tư hoảng sợ đến tái nhợt, bỗng nhiên lại khóc lớn:"Vũ Thần, anh sao vậy, anh bị thương ở đâu?"
Lục Vũ Thần tựa lưng vào ghế bất động, Doãn Mộ Tư cả kinh:"Vũ Thần, đừng làm tôi sợ, tôi chỉ còn một mình anh là người thân bên cạnh, anh bị thương ở nơi nào?"
Lục Vũ Thần nhìn người phụ nữ bên cạnh sắc mặt lo lắng sợ hãi, hắn vươn tay ôm cô vào lòng:"Tôi không sao, đừng lo… không chết được."
Doãn Mộ Tư nghe hai chữ không sao thì mới có chút thả lỏng tinh thần:"Nhưng anh bị thương ở đâu, cho tôi xem."
Một giây vừa rồi, cô đã rất lo sợ người đàn ông này gặp nguy hiểm.
"Bị kính văng vào tay, có chút đau."
Doãn Mộ Tư run rẩy nắm lấy tay Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần nhìn về phía tài xế hỏi:"Cậu có sao không?"
Cận vệ liền đáp:"Tôi không sao, chỉ có hơi choáng."
Doãn Mộ Tư nhìn thấy vết thương trên tay Lục Vũ Thần, nước mắt rơi lã chã:"Máu chảy nhiều quá, chúng ta đến bệnh viện."
"Bang chủ, chúng ta bị bao vây rồi." - Cận vệ nhìn xung quanh liền nói.
Sắc mặt Lục Vũ Thần trở nên đen tối, ánh mắt lạnh đi mười phần, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Lục Vũ Thần mở cốp xe, ném cho Doãn Mộ Tư một khẩu súng:"Ở yên bên trong."
Lục Vũ Thân bước xuống xe, cận vệ phía trước cũng rời khỏi xe, Doãn Mộ Tư nhìn khẩu súng lạnh lẽo trên ghế, cầm lên.
Cô biết, bản thân mình có bước xuống cũng chỉ gây phiền phức cho hắn.
Chỉ cần cô tự mình bảo vệ mình, không gây rắc rối cho hắn, thì đó là coi là một sự trợ giúp lớn.
Lục Vũ Thần bước xuống xe, máu trên tay hắn nhỏ từng giọt xuống lề đường, xung quanh là hàng chục người cầm thanh sắt bao vây.
"Lục bang chủ, nghe danh đã lâu, chỉ cần giao người, hai bên không gây mâu thuẫn."
Lục Vũ Thần cười lạnh:"Biết thân thế, còn dám ra điều kiện."
Người đàn ông cầm đầu những kẻ tấn công, gương mặt bịt kín, bước ra từ đám đông:"Dù Lục bang nổi danh khắp Nam Sơn, nhưng một con sói hoang lẻ loi cũng không đấu lại một đám chó nhà, người thông minh như ngài không lẽ không hiểu lý lẽ này."
Ánh mắt sắc bén của Lục Vũ Thần muốn đóng băng đối phương, cận vệ lấy trong cốp xe một đoạn kiếm Nhật.
Bên ngoài lưu lại vô số tiếng la thảm thiết, từng kẻ ngã xuống.
Doãn Mộ Tư nhìn một kẻ đang muốn đánh lén Lục Vũ Thần.
"Đoàng."
Tên đánh lén bị bắn vào chân, ngã lăn xuống la hét.
Tên bịt mặt nhìn cửa sổ trên xe mở hé ra, hắn ta liền bước đến.
Doãn Mộ Tư vươn súng.
"Đoàng."
Tiếng súng thứ hai phát ra, tên bịt mặt nhanh chân né tránh, nhưng hình như cũng đã trúng đạn, chỉ thấy hắn té ngã, sau đó ôm tay lăn đi.
Những chiếc moto ầm ầm lao đến, Lục Vũ Thần ôm cánh tay, trên người bị thương không ít.
Lục Hân Nghi cùng Nhất Đường bang hội lao đến, chỉ tiếc tên bịt mặt đã lên xe bỏ chạy.
Lục Vũ Thần tiến lại xe, nhìn cánh cửa sổ hở xuống, bên trong nhìn thấy Doãn Mộ Tư đang ôm súng hai mày nhíu lại:"Cô muốn chết sao?"
Cô không nhìn thấy tên bịt mặt kia cũng mang súng sao?
Doãn Mộ Tư không vui, cô còn vừa cứu hắn:"Tôi nhìn thấy tên đó đánh lén, anh còn không cảm ơn."
Lục Vũ Thần ngồi tựa vào ghế, thở ra:"Bọn chúng tới là tìm cô, đúng là phải cảm ơn cô."
Doãn Mộ Tư cả kinh, kẻ nào lại huy động cả một đám sát thủ để truy sát cô.
Lục Hân Nghi mở cửa xe, mang một thùng thuốc đưa cho Doãn Mộ Tư:"Chú nhỏ, ổn chứ"
"Đừng lo, đưa hắn đi bệnh viện." - Lục Vũ Thần hướng về người vừa rồi cùng hắn chiến đấu.
Khép cửa lại, Lục Vũ Thần đem áo sơ mi kéo qua, vết thương bi mảnh thủy tinh ghim đã sưng lên, máu vẫn không ngừng rỉ ra, máu me đầm đìa ướt cả tay áo sơ mi.
Ngoài nó ra, còn vài vết bầm khác.
Nước mắt Doãn Mộ Tư lại rơi xuống:"Anh cũng đến bệnh viện đi, vết thương không nhẹ."
Vết thương quá nghiêm trọng, Doãn Mộ Tư không biết phải xử lý từ đâu.
Lục Vũ Thần đưa bàn tay thon dài trắng trẻo lau đi giọt nước mắt cho cô:"Đừng khóc, tôi tin cô có thể làm được."
Sự bình tĩnh và ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng của Lục Vũ Thần khiến cô bình tĩnh hơn, cô đưa tay lau nước mắt, liền dùng nước sát khuẩn, đeo găng tay rút mảnh kính ra ngoài, máu phun tràn ra, Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sâu, cầm máu lại và dùng kim khâu lại.
Doãn Mộ Tư may xong, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hắn, thật đáng sợ.
Cô khâu sống, không có thuốc giảm đau, hắn không hé miệng kêu than một lời, cặp mày chỉ hơi nhíu lại.
Xử lý xong vết thương, cô dùng thuốc khử trùng lau qua, cô nhìn Lục Vũ Thần chóng cằm xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát dòng xe qua lại, gò má của hắn đặc biệt thu hút, cổ thon dài lộ rõ yếu hầu, mang một vẻ đẹp khó rời mắt.
Cô chợt nhớ đến lúc khi xe bị đâm phải, hắn không màng bản thân sẽ bị thương mà một mực ôm lấy cô vào lòng bảo vệ.
Doãn Mộ Tư vô cùng cảm động, trên đời này đếm được bao nhiêu người trong thời khắc sinh mạng đang gặp nguy hiểm lại tình nguyện che chở cho cô.
"Xong chưa?"
Nghe giọng nói của anh, Doãn Mộ Tư mới trở lại hiện tại, phát hiện Lục Vũ Thần đang nhìn cô chằm chằm, trên gương mặt anh tuấn đã đổ một lớp mồ hôi, có thể thấy anh đang cố chịu đựng, vết thương này quả thật khiến anh ta rất đau.
Doãn Mộ Tư lấy khăn đưa lên trán Lục Vũ Thần, lau đi vết mồ hôi đổ trộm, sai đó nhìn chiếc áo sơ mi dính đầy máu tươi:"Anh mặc áo này về nhà, chỉ sợ dọa chết mọi người ở Doãn phủ."
Ánh mắt Lục Vũ Thần trở nên thâm trầm.
Doãn Mộ Tư liền giải thích:"Chỉ sợ dì Hứa biết sẽ hỏi Lão thái thái, người biết anh bị thương sẽ rất đau lòng."
Cô nhìn sang bên kia đường có một cửa hàng bách hóa liền nói tài xế dừng xe.
"Đợi tôi một chút, sẽ nhanh quay lại."
Cô vừa đi không bao lâu đã quay về, trong túi sách mang về là một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, còn có họa tiết hoa lá.
Lục Vũ Thần nhìn chiếc áo sơ mi, mặt đen lại:"Cô chọn cho tôi?"
Doãn Mộ Tư cười tươi ngu ngốc đưa về phía hắn:"Đúng vậy, có phải rất đẹp không?"
Lục Vũ Thần nhíu mày:" Cô cảm thấy tôi sẽ mặc nó?"
Áo sơ mi hồng, lai họa tiết hoa.
Lục Vũ Thần hoài nghi, Doãn Mộ Tư này đang muốn cố ý chỉnh hắn.
Bị hoài nghi gu thời trang, Doãn Mộ Tư liền nói:"Mặc lên người mới phân rõ ràng."
Chiếc áo trên người hắn ngoài máu tươi còn dính đầy mồ hôi ướt đẫm rất khó chịu, không thể không thay ra.
Nhìn cô tự tin như vậy liền nói:"Giúp tôi thay đi."