Doãn Mộ Tư đập lưng vào vách tường, đau đến nhíu mày, mở to đôi mắt nhìn Lục Vũ Thần, gương mặt bối rối, hơi thở phập phồng, quyến rũ mê người nằm dưới bồn tắm.
Lục Vũ Thần cúi người, nắm lấy cằm cô, ánh mắt khinh bỉ:”Doãn Mộ Tư, cô có bản lĩnh gì khiến bọn chúng lưu luyến mãi không quên.”
Doãn Mộ Tư lờ mờ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì:”Lục bang chủ, đau tôi.”
Bàn tay Lục Vũ Thần xoa lên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói như muốn lấy mạng cô:”Còn biết đau, chưa là gì với hình phạt dành cho cô.”
Nói xong, Lục Vũ Thần buông cô ra, bước ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài, Lục Hân Nghi quỳ gối ở phòng khách, sau khi Lục Vũ Thần bước ra ngoài, ánh mắt dán lên người đứa cháu gái mà hắn tin tưởng nhất.
“Chú nhỏ, cháu xin chịu trừng phạt.”
Lục Vũ Thần bước đến, giao phó cho Lục Hân Nghi mấy câu, chỉ thấy gương mặt Lục Hân Nghi trắng bệt lắc đầu:”Chú nhỏ, tuyệt đối không thể.”
Hắn nhìn Lục Hân Nghi không tỏ ra tức giận:”Hay con muốn cút khỏi Lục gia.”
Lục Hân Nghi nắm chặt hai tay, cúi đầu:”Chú nhỏ, con không dám.”
Lục Vũ Thần lại nói:”Hôm nay con dám không nghe lời, xem như phạm lỗi lần đầu ta bỏ qua, tuyệt đối không có lần thứ hai.”
Lục Hân Nghi hiểu ý Lục Vũ Thần, nếu cô dám nương tay với Doãn Mộ Tư, bản thân cô cũng không tự cứu nổi mình.
“Chú nhỏ, con không dám không nghe lời… nhưng hình phạt này, chú nhỏ chắc chắn không ân hận.”
Lục Vũ Thần không đáp, quay lưng rời đi/
Lục Hân Nghi nắm chặt hai tay thành nắm đấm… sau đó gọi người hầu đi vào bên trong phòng ngủ của chủ nhân.
Người hầu tìm được Doãn Mộ Tư đang nằm trong phòng tắm chỉ mặc mỗi bộ nội y, toàn thân ngâm trong nước ướt sũng.
Lục Hân Nghi nhớ đến hầm băng lạnh lẽo chôn sâu dưới biệt phủ, liền cho người mặc một bộ quần áo tay dài che phủ cơ thể của cô. Phụ nữ sợ nhất khí hàn độc, cơ thể bị khí lạnh tổn thương sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con.
Doãn Mộ Tư vừa mới bị bệnh mới khỏi, làm sao có thể chịu đựng nổi sự lạnh lẽo của băng lạnh, điều này khiến Lục Hân Nghi vô cùng đau lòng.
Cánh cửa sắt nặng nề đẩy ra, một khí lạnh âm u lạnh leo ập đến, mang theo mùi ẩm mốc và bụi bặm, không có chút ánh nắng mặt trời.
Lục Hân Nghi nhắm mắt lại, cho người đưa Doãn Mộ Tư vào bên trong.
Tuy không ai dám mở miệng hỏi, nhưng ai nấy đều sợ hãi và đau lòng đến bật khóc, bị giam giữ nơi này đổi là bọn họ sẽ sợ đến chết.
Nơi này không phải là phong giam thông thường, mà là hầm băng.
Sau khi đặt Doãn Mộ Tư vào bên trong, Lục Hân Nghi và người hầu liền rời đi, không dám nhìn thấy cảnh này.
Doãn Mộ Tư bị lạnh mà tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại liên cảm thấy bản thân lạnh cóng, nàm ở dưới sàn đăt.
Cô ôm chặt lấy người, cô nhìn mảng đen tối xung quanh, nghi vấn bản thân đang lạc vào cái gì, nhìn hoản cảnh của mình đang ở sắc mặt bắt đầu tái nhợt.
Ngục tối này trống rông, chỉ thấy khung sắt tứ phía.
Bên ngoài là rất nhiều khung sắt khác thành từng dãy, hành lang tối tăm không đáy.
Đây là đâu?
Doãn Mộ Tư không khỏi khiếp sợ, đem bàn thân nép vào một góc tìm cảm giác vơi bớt trống trãi. Trong không gian tối tăm mù mịt, cô nghe vài tiếng động âm vang, trong phòng kín nên nó kéo dài vô tận, sự cô đơn lạnh lẽo cực kỳ đáng sợ.
Doãn Mộ Tư rất sợ ma… từ bé cái gì cũng dám chơi, cũng dám thử, chỉ là rất nhát ma, lúc này trái tim cô đã loạn lên như muốn rơi xuống.
Trên người cô chỉ có quần áo,không gian lạnh lẽo xen qua từng lớp quần áo dày cộm, giống như quần áo trên thân đều vô dụng.
Rõ ràng đang là mùa hè, sao lại lạnh như vậy?
Cô nhắm mắt lại cho bớt sợ, nhớ lại ký ức cuối cùng đêm qua, chỉ nhớ cô dằn co với Tống Tư Hàn, sau đó uống rất nhiều, lúc mở mắt ra liền ở nơi này.
Đây là đâu? Ai nhốt cô?
Ánh mắt đã quen dần với bóng tối, cô nhìn quần áo trên người, đây là quần áo cô mua vào mùa đông năm ngoái, lúc dọn đồ có mang một ít đến Lục gia, còn để nó trong tủ quần áo, giờ lại mặc trên người.
Cho nên, nơi này chính là Lục gia, là tằng hầm… lúc trước tra tấn người của Sandy cô chỉ đi tới cửa, không ngờ bên trong lại tàn khốc như vậy?
Đúng là đại ác ma, bên trong xây dựng nhiều phòng giam như vậy cũng có lý do của nó. Trước kia cô luôn nghe đồn hắn là kẻ máu lạnh, tàn bạo độc ác, nhưng cô lại cảm thấy hắn cũng không quá ác độc như lời đồn. Lúc này Doãn Mộ Tu nhớ đến Mạc Từ Khiêm chết như thế nào, toàn thân lạnh lẽo,, xem ra cô đã sai rồi,
Là cô không chịu nhìn thấy sự tàn bạo của hắn, bao che cho hắn.
Người đàn ông này, so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn nhiều.
Doãn Mộ Tư ngồi một góc suy nghĩ, bản thân đã làm gì sai lầm đến mức hắn phải đối xử với cô nhự vậy, xem ra hắn cũng rất hiểu cô, biết cô sợ ma, sợ bóng tối nên ném cô vào nơi này để dạy dỗ.
Hiện tại, cô không biết khi nào mới có thể rời khỏi nơi này, hoặc hắn ta sẽ giết chết chôn sống cô ử nơi này.
Hơi lạnh từ hầm băng khiến cơ thể Doãn Mộ Tư rung lên từng cơn, cô gắt gao tự ôm lấy mình, hơi lạnh từ dưới đất tỏa lên làn khói lạnh, không gian vô cùng quỷ dị, giống như địa phủ.
Không bao lâu, toàn thân Doãn Mộ Tư như bị đóng băng, cứng đờ, cô dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình, âm thanh vang vọng, từ cuối hành lang truyền đến.
Ánh sáng le lói cuối tầng hầm phát ra một bóng trắng che lấp, giọng nói vang vọng gần hơn:”Mau.. tôi đưa cô thoát khỏi nơi này, có muốn đi theo ta không?”
Doãn Mộ Tư đưa bàn tay hướng về phía bóng trắng:”Cô là ai? Mau… làm ơn giúp tôi thoát khỏi nơi này.”
“Đi theo tôi.”
Bóng trắng dần dần tiến gần đến, Doãn Mộ Tư nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy, nhưng nhìn không ra gương mặt, tóc dài xõa hai bên che kín gương mặt. Doãn Mộ Tư chăm chú nhìn cô ta, cho đến khi cô ta nâng gương mặt lên, làn da thâm tím kèm theo hai dòng lệ máu tuông xuống hiện ra trước mắt.
“A…a…a.aa”
Doãn Mộ Tư hét thảm, hai mắt đang nhắm lại bất chợt trợn tròn, thì ra chỉ là ác mộng.
Cô cuộn tròn cơ thể đông cứng, cái lạnh thấu đến xương tủy, có lẽ vì cơn ác mộng vừa rồi, nên sự yên tĩnh trong ngực tối khiến cô cực kỳ sợ hãi.
Cô nhìn chằm chằm về cuối hành lang, không dám rời mắt, không dám nhắm lại, sợ một lần nữa nhìn thấy gương mặt đãm máu kia.
Đêm nay, Doãn Mộ Tư cắn chặt môi, tự tạo đau đớn để bản thân bình tĩnh hơn, ôm chính mình rung rẩy, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Lục Vũ Thần… hắn là đại ác ma, là ma quỷ, hắn quá tàn độc.
Cô ngồi lạnh lẽo ở một góc, cảm giác cơ thể đã không còn thuộc về mình, cứng đờ, lạnh lẽo không thể cử động, tê dại.
Từ phía cuối hành lang, có tiếng mở cửa vang lên, một ngọn đuốc sáng đi vào, Doãn Mộ Tư toàn thân sợ hãi, sợ bóng ma khi nãy tìm đến liền cúi đầu trốn tránh, gương mặt tái bệt, bờ môi thâm tím.
“Cô nhỏ.”
Doãn Mộ Tư nghe giọng nói quen thuộc, khó khăn ngẩng đầu, là Hân Nghi đến.
Cô kích động đứng lên, muốn đi tới khung sắt trước mặt, vừa đứng lên mới phát hiện đôi chân đã tê gần, liền té ngã xuống.
“A..” - Doãn Mộ Tư đau đớn phát ra tiếng kêu thảm.
“Cô nhỏ, có sao không?” - Lục Hân Nghi vội chạy đến, đau lòng hỏi.
Doãn Mộ Tư mặc kệ cơn đau trên người, nhìn Lục Hân Nghi hỏi:”Lục Vũ Thần, thả tôi ra…tôi đã làm gì sai… tôi muốn gặp hắn.”
Lục Hân Nghe ánh mắt phức tạp cúi đầu:”Xin lỗi cô nhỏ, chú nhỏ bây giờ rất giận, có lệnh không muốn gặp.”
Tinh thần Doãn Mộ Tư chìm xuống đáy vực, đôi môi run rẩy:”Hân Nghi, lần này là vì cái gì?”
Lục Hân Nghi khẽ thở dài, bất đắc dĩ lấy ra xấp hình đưa cho Doãn Mộ Tư.
Bàn tay Doãn Mộ Tư run rẩy nhìn những bức ảnh, từng bức ảnh giữa cô và Hàn Thương Nguyên dường như một đôi đang yêu đương, còn có hình ảnh Tống Tư Hàn ôm cô ở quán bar, hôn lên tóc cô.
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Hân Nghi đầy sự khẩn cầu:”Hân Nghi, không phải như vậy, những bức ảnh này đều là lừa người, tôi không có gì với bọn họ cả”
Lục Hân Nghi đáp:”Nhưng chú nhỏ hiện tại đang rất tức giận, không muốn gặp cô, hiện tại không ai dám nhắc đến tên cô trước mặt chú ấy.”
“Hân Nghi, cho tôi mượn điện thoại, tôi trực tiếp giải thích.”
Lục Hân Nghi lắc đầu:”Vô ích, ở đây không có sóng.”