Buổi sáng ở Nam Sơn, ánh nắng chiếu xen qua kẽ lá, những giọt nước mưa đêm qua vẫn còn động lại tạo nên những ánh sáng lấp lánh kì ảo.
Ánh nắng chói chang in thân ảnh nhỏ nhắn của cô gái đứng một đêm trước biệt phủ Nam Sơn Diamond, quần áo ướt sũng đứng một đêm cũng đã khô ráo.
Cô đứng cả một đêm, hai chân của cô đã tê cứng không còn cảm giác, đôi mắt đỏ ngầu vì không được ngủ, gương mặt đỏ ửng lên vì ánh nắng soi thẳng vào gương mặt như một cái xác không hồn.
Khi cô sắp không chịu nổi nữa rồi, toàn thân nóng bừng, từng lớp mồ hôi ướt hết quần áo, cô cũng không còn khái niệm thời gian, chỉ cảm thấy ánh nắng ngày càng gắt gao.
Cánh cửa biệt phủ Nam Sơn Diamond mở rộng, hai bên người hầu đứng thành hai dãy, người đàn ông cao lớn, gương mặt đẹp trai tàn ác có thể phá hủy cả thế giới, ánh mắt lạnh nhạt dán lên người Doãn Mộ Tư.
"Hôm trước còn dùng hết tâm tư để được làm người phụ nữ của tôi, hôm qua lại đến tìm bạn trai cũ tái hợp. Loại phụ nữ đê tiện tham lam như cô, Lục Vũ Thần tôi không chứa chấp."
Nghe những lời lẽ châm biếm sỉ nhục của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư vô cùng xấu hổ:"Lục bang chủ, tôi cam đoan sẽ không có lần sau, đây là lần cuối cùng tôi làm anh mất mặt.. từ nay tôi sẽ chăm sóc Tiểu Vũ, cố gắng khiến anh nở mày nở mặt.
Đôi môi Lục Vũ Thần nhếch lên đầy sự khinh bỉ:"Tốt nhất là cô nhớ cho rõ ngày hôm nay, nếu đã bước chân vào Lục gia, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong bàn tay tôi, nếu có lần sau… cô chắc cũng đã từng nhìn thấy hậu quả của việc phản bội tôi."
Nói xong, Lục Vũ Thần hung hăng quay lưng đi vô trong nhà. Doãn Mộ Tư muốn chạy theo nhưng đôi bàn chân tê cứng không thể di chuyển.
"Mộ Mộ, mình đỡ cậu vào."
Lục Hân Nghi đưa tay ôm qua người Doãn Mộ Tư đỡ cô bước vào bên trong biệt phủ.
Ánh mắt Lục Vũ Thần xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhìn thấy Doãn Mộ Tư chật vật tức giận rời khỏi biệt phủ.
Doãn Mộ Tư mệt đến phát sốt, từ bé thể chất của cô vốn rất khỏe, không phải là một cô tiểu thư yếu đuối….nhưng người khỏe ra sao, dầm mưa một đêm, đứng nắng nữa ngày cũng không thể chịu nổi.
Cô nằm trên giường lớn, trước mắt mọi thứ đều rơi vào mơ màng, cô muốn ngủ, không muốn nghĩ cái gì nữa.
Một bàn tay nhỏ nhỏ lạnh lẽo sờ lên trán nóng hổi của Doãn Mộ Tư. Tiểu Vũ nhìn thấy cô xinh đẹp không an tỉnh ngủ như hôm trước mà mặt nhăn mày nhó, hình như trải qua cái gì rất đau khổ.
Tiểu Vũ tìm khăn ấm lau gương mặt bị sốt đến ửng đỏ của Doãn Mộ Tư, đắp khăn ấm trên trán, gương mặt đau khổ của Doãn Mộ Tư cũng giãn ra.
Cả một buổi chiều, Tiểu Vũ thay rất nhiều nước ấm chăm sóc cho Doãn Mộ Tư, nhóc con hết ngồi thì đứng, chăm chú nhìn cô Doãn, chỉ cần cô nhăn mặt sẽ ngay lập tức đổi khăn ấm khác.
Đến buổi chiều muộn thì cuối cùng Doãn Mộ Tư cũng đổ mồ hôi tỉnh lại, trên trán vẫn còn một chiếc ăn đã lạnh, bên cạnh là Tiểu Vũ đang nằm bên cạnh cô nhắm mắt ngủ.
Doãn Mộ Tư xoay người, toàn thân cô bị mồ hôi làm cho khó chịu, chỉ muốn đi tắm.
Bị động, Tiểu Vũ liền tỉnh, nhìn Doãn Mộ Tư cũng đã tỉnh lại, cậu nhóc liền đưa tay sờ vào trán cô xinh đẹp, đã hạ sốt rồi.
Doãn Mộ Tư biết cô vừa bị sốt, trong mơ màng luôn có một người đắp khăn ấm cho cô, thì ra là Tiểu Vũ.
Trong lòng dâng lên cảm động không thôi, hai tay Doãn Mộ Tư bế Tiểu Vũ lên, hôn lên má cậu nhọc mỉm cười:"Tiểu Vũ, cảm ơn cháu đã chăm sóc cô, từ hôm nay chúng ta sẽ sống cùng nhau thật hòa thuận nhé. Tuy cô không phải mẹ cháu, cũng chưa từng làm mẹ… nhưng cô hứa sẽ xem cháu như con của cô, dù cô cũng chưa biết phải làm mẹ như thế nào?"
Bị hôn trộm hai má Tiểu Vũ ửng đỏ ngượng ngùng, sau đó liền gật đầu đồng ý.
Có cô xinh đẹp ở cùng… là cái gì cũng không quan trọng.
Hoàng Hạc Các tầng mười chín.
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng lớn, bên cạnh là Tô Ngôn đưa về phía anh một tập tư liệu.
"Thần, cô gái này rất thú vị, ngoài việc hơi ngu trong phương diện tình cảm, còn lại cũng gọi là nữ cường?" - Tô Ngôn nhìn vào tư liệu của Doãn Mộ Tư liền hào hứng nói
"Nói ai ngu? Muốn chết?" - Lục Vũ Thần nhìn tư liệu trên tay liền xem tư liệu từ trên xuống dưới.
Ngoài bắn súng, cô ta còn đua xe moto, mang sở thích này đi thi đấu các giải trong nước thành tích cũng khá đáng kể.
Một người thích đua xe, lại mang đứa con yêu thích vứt đi như vậy, đúng là làm khó cô ta rồi.
"Ngoài ăn chơi thật giỏi, thành tích học tập cũng đáng tán thưởng. Không biết vì cái gì lại không học cao lên, thật đáng tiếc… nếu cô ấy được đào tạo bài bản thì việc lèo lái Doãn thị không quá khó khăn." - Tô Ngôn lại nói, khen bạn gái cậu ta tài giỏi thông minh, có thể tha mạng cho tôi không?
Vì cái gì mà không chịu học cao, chẳng phải năm đó đã muốn gả cho Tống Tư Hàn, ngu ngốc bị hắn ta lợi dụng kéo dài hai năm… đúng như Tô Ngôn nói, ngu thật.
Lục Vũ Thần thu hồi tư liệu lại, nhìn Tô Ngôn liền nói:"Ra ngoài đi, cho thêm người bảo vệ Doãn Sâm và Doãn Mộ Tư, trước khi Doãn Danh bị xử lý tôi không muốn có bất cứ sai sót gì?"
Anh mở camera quan sát trong nhà một lớn một bé đang ngồi ăn cơm, xem ra thể chất cũng rất tốt, chỉ một buổi chiều đã có thể ngồi dậy, có phải anh đã quá nhân từ với cô hay không?
Chỉ mong lựa chọn của anh là đúng.
Tiểu Vũ chưa từng mở lòng với bất cứ ai, kể cả anh. Nhưng Doãn Mộ Tư lại khiến con trai anh thay đổi tất nhiên anh luôn nhìn rõ, chỉ cần Doãn Mộ Tư khiến Tiểu Vũ vui vẻ, tốt hơn chính là bệnh tình chấm dứt cô ta muốn cái gì anh cũng có thể đáp ứng.
Nếu cô dám làm hại Tiểu Vũ, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết…
Buổi tối cũng không thấy Lục Vũ Thần hay Lục Hân nghi quay về nhà, trong nhà chỉ có Tiểu Vũ luôn dính lấy cô, hai người không chơi xếp hình thì chơi tô màu.
Tiểu Vũ đang tô màu, Doãn Mộ Tư ngồi một bên nhớ đến hết thảy những việc vừa xảy ra.
"Tách."
Tiếng điện thoại vang lên khiến tâm tư Doãn Mộ Tư kéo lại, chỉ thấy Tiểu Vũ hướng điện thoại về phía cô.
"Muốn chụp hình cô Doãn sao?"
Tiểu Vũ xấu hổ khi bị phát hiện chụp lén, hai mắt cậu nhóc hơi đỏ, sợ cô Doãn tức giận sẽ bỏ đi.
"Tiểu Vũ, hay chúng ta chụp chung được không?"
Hai mắt Tiểu Vũ long lên hạnh phúc, sáng lấp lánh.
Chụp hàng loạt ảnh có hai gương mặt của cả hai với đầy đủ tư thế đáng yêu.
Tiểu Vũ nhanh chóng đổi ảnh đại diện của nhóc trên trang mạng xã hội.
Mạng xã hội của Tiểu Vũ chỉ một vài người, có cả Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp chung kia… kể từ khi bị bệnh, Tiểu Vũ không bao giờ chịu chụp ảnh.
Lục Hân Nghi nhận được thông báo, há hóc mồm nhìn cảnh Tiểu Vũ và Doãn Mộ Tư chu miệng làm trò trong khung ảnh. Cô nhanh chóng chụp lại, gửi cho lão thái thái.
Lão thái thái liền ôm tim đau lòng, thằng nhóc Tiểu Vũ xem ra đã tìm đúng bác sĩ rồi.
Bức ảnh Tiểu Vũ và Doãn Mộ Tư được lão thái thái đưa lên gruop gia tộc… mọi người ai nấy đều cả kinh.
Lần trước lão thái thái khoe khoang, Lục Vũ Thần không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.
Hôm nay cô tấm ảnh cô gái này chụp chung với Tiểu Vũ thì đúng là không còn gì nghi ngờ nữa.
Lúc này, điện thoại của Lục Vũ Thần nhận được tin nhắn đã lâu rồi không liên lạc:"Thần, cô gái này là bạn gái anh thật sao?"
Lục Vũ Thần chán ghét không trả lời, chỉ ngây người ngắm nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Ở nhà, Doãn Mộ Tư cũng không biết vì một bức ảnh mà làm loạn cả gia tộc họ Lục.
Sau khi dỗ Tiểu Vũ đi ngủ, cô ngắm nhìn những bức ảnh vừa chụp vô thức mỉm cười.
Trong ảnh cô không trang điểm, gương mặt sạch sẽ thanh thoát, người nhìn người trầm trò, bên cạnh còn có Tiểu Vũ đáng yêu trắng trẻo, nhìn thôi đã muốn bắt về nuôi.