"Tin nóng, Lý Hiển Duy người Lý gia ở Du Châu bái Hoa Mai kiếm tiên làm sư phụ."
"Tin nóng, Lý Hiển Duy tái hiện kiếm pháp Thái Cực, trời giáng dị tượng, ngàn kiếm quy phục."
"Tin nóng, Hoa Mai kiếm tiên nói, Hiển Duy nhà Lý gia có dáng vẻ kiếm tiên."
"Tin nóng, Hoa Mai Tiên Tử có ý định trở thành đạo lữ với Hiển Duy của Lý gia."
"Phù!"
Hậu viện Lý phủ, Lý Hiển Duy phun ra một ngụm trà sau khi nghe được tin đồn trong thành Du Châu từ gã sai vặt trong phủ.
"Ta không bảo người lan truyền câu nói này."
Nhìn thấy ánh mắt kì quái lia tới của Trương Lôi Thôi, Lý Hiển Duy lập tức giải thích: "Ta chỉ bảo người truyền tin rằng lão Tân đã nhận ta làm đồ đệ. Còn cái gì mà đạo lữ thì ta thực sự không biết."
Trương Lôi Thôi nhàn nhạt trả lời: "Ta tin"
Ta tin ngươi cái con khỉ nhé!
"Công tử, Tân Tiên Tử tới rồi."
Đúng lúc này, một gã sai vặt khác vội vàng chạy tới nói.
"Không xong rồi!"
Vẻ mặt Lý Hiển Duy ngạc nhiên, không phải lão Tân tới để hỏi tội đấy chứ?
Tuy nhiên, Lý Hiển Duy còn chưa kịp định thần, một bóng dáng xinh đẹp đã đi về phía hậu viện, tuy tốc độ không nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, người đã tới bên hồ.
Tân A Na liếc nhìn Lý Hiển Duy nhưng không nói gì, sau đó đưa mắt sang Trương Lôi Thôi ở bên cạnh, bình tĩnh nói: "Quả nhiên ông ở đây."
"Tân Tiên Tử, đã lâu không gặp." Trương Lôi Thôi mở mắt ra, nhàn nhạt cười. “Cũng không lâu lắm, vừa mới gặp hai ngày trước."
Tân A Na tiến lên, nói: "Ta rất tò mò, tại sao ông lại giúp hắn?"
"Hăn có tiền, tiền có thể sai khiến quỷ ma." Trương Lôi Thôi nói một cách rất đương nhiên: "Không phải ngươi cũng nhận Ngư Trường kiếm và nhuyễn giáp Thiên
'Tăm của hắn mới giơ cao đánh khẽ nhiều lần à?"
Tân A Na im lặng, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Thứ ta coi trọng là thiên phú võ đạo của hẳn."
“Thiên phú võ đạo?"
Nghe vậy, trên gương mặt Trương Lôi Thôi nở một nụ cười kỳ lạ.
Lý Hiển Duy ở bên cạnh cũng ho khan vài tiếng, uống trà mà tự sặc.
"Tân A Na, ngươi vẫn chưa dò xét kinh mạch của hẳn à?" Trương Lôi Thôi mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Kinh mạch?”
Tân A Na hơi cau mày nói: "Tại sao phải tra xét kinh mạch? Ta thấy xương cốt hẳn phi phàm, tạng phủ huyết khí dồi dào, chắc chắn tiềm năng Thần Tàng vượt xa người thường."
“Trước đây lão già này cũng nghĩ như vậy." Trương Lôi Thôi nở nụ cười gian xảo nói.
Tân A Na nghe vậy thì nhận ra có gì đó không đúng, lập tức tiến lên nằm lấy cánh tay Lý Hiển Duy.
Dần dần, sắc mặt Tân A Na thay đổi.
"Ha ha"
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Trương Lôi Thôi cũng không nhịn được mà cười lớn.
Ông ta đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Nếu tám kinh đều tắc nghẽn, chân khí không thể lưu thông, vậy tạng phủ huyết khí có đồi dào thì cũng để làm gì?
Dùng lời của tiểu tử này, thì là luyện nó thành một quả bom để tự hủy.
"Các ngươi bắt tay nhau lừa taI" Tân A Na thu tay lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng. "Bọn ta không lừa ngươi."
Trương Lôi Thôi cười to, nói: "Từ đầu tới cuối, ta và tiểu tử này đều không nói gì, chỉ là ngươi quá tin vào mắt mình và tin vào những lời đồn thổi đó thôi."
Trên mặt Lý Hiển Duy lộ ra một tia ngại ngùng, sờ mũi, cảm thấy có hơi xấu hổ, dù sao đây cũng không phải chuyện gì vinh quang.
Tân A Na nằm chặt đôi tay mảnh khảnh của mình, lồng ngực rung lên bần bật vì tức giận, nàng nhìn hai người họ bằng ánh mắt như muốn nuốt chứng họ.
"Tân A Na, ngươi đã tuyên bố nhận tên tiểu tử này làm đệ tử ở trước mặt toàn bộ người thành Du Châu, bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!