Trước mắt, bên trong hộp gỗ đỏ là một hòn đá đen nhánh lắng lặng năm ở đó, nhìn qua không hề có gì bất thường.
Nhưng Trương Lôi Thôi thấy hòn đá này xong, vẻ mặt bắt đầu thay đổi hiếm thấy.
"Làm sao, tảng đá này có cái gì bất thường sao?"
Tân A Na không hiểu mà hỏi, lúc nấy nàng đã xem qua hòn đá này, cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
"Tân A Na, mặc dù tu vi của ngươi cao hơn ta một chút, nhưng kiến thức về đồ đạc này thì ngươi cũng phải kém hơn so. với lão già này rất nhiều."
Trương Lôi Thôi khôi phục tinh thần, nhìn nữ tử trước mặt, toét miệng cười một tiếng, ông ta nói: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
"Không biết." Tân A Na lắc đầu đáp. "Đây là Sí Hỏa Thiết Tinh."
Trong lúc nói chuyện, Trương Lôi Thôi truyền một luồng chân khí vào trong hòn đá, bỗng nhiên cả hòn đá bắt đầu phát sinh biến hóa, từng vết nứt xuất hiện, sóng nhiệt mãnh liệt.
Một bên, Tân A Na thấy vậy thì chăm chú quan sát.
“Thiết Tinh này là thần vật chí dương trong thiên hạ, nghe nói là ngôi sao trên trời rơi xuống nhân gian, sau đó được ấp trong nham thạch dưới lòng đất suốt cả vạn năm mới hình thành được bảo vật, còn trân quý hơn rất nhiều so với hàn thiết ngàn năm trong kiếm Thanh Sương của ngươi." Trương Lôi Thôi nói.
Tân A Na nghe vậy thì híp mắt lại, nói: "Nói như vậy thì đúng là thần vật, nếu đã có bảo vật như vậy thì có thể đúc một thanh kiếm cho hắn không?”
"Khó là khó ở chỗ này."
Trương Lôi Thôi bất đắc dĩ nói: "Vật này được ấp trong nham thạch dưới lòng đất mà thành hình, sợ rằng trên thế gian này khó có ngọn lửa nào có thể nung chảy được nó, nếu muốn dùng thiết tỉnh này đúc kiếm thì rất khó khăn."
"Không có cách nào khác à?" Tân A Na cau mày nói. "Cũng không phải hoàn toàn không có cách."
Trương Lôi Thôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đã từng xem qua trong một quyển sách cổ. Nếu phần âm không nhiều thì phần dương không sinh ra được, những nhà luyện khí sư cổ đại lúc luyện khí cũng sẽ bổ sung đồ vật có tính chất ngược lại vào thần liêu, vừa có thể phòng ngừa thần liêu không hòa hợp được, lại có thể trợ giúp thần liêu thành hình."
"Đồ vật có tính chất ngược lại?"
Tân A Na nhẹ giọng lẩm bẩm: "Vậy thì cần thứ gì đó cực âm”
"Chính xác, chỉ có điều phải tìm được vật cực âm cùng đẳng cấp với Sí Hỏa Thiết Tinh này, đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Trương Lôi Thôi nghiêm túc nói.
"Ừm, đúng thật là không dễ dàng" Tân A Na gật đầu, nói: "Kiếm Si, ông có cảm thấy chuyện này có chút không bình thường hay không."
"Ngươi có ý gì?" Trương Lôi Thôi không hiểu.
"Mấy tên thổ phỉ tầm thường bên trong núi Kỳ Liên làm sao có thể có được thần vật này, thế nhưng một hòn thiết tinh ngay cả ta cũng không nhận ra mà tên thủ lĩnh kia lại biết giá trị của nó, còn giấu hết sức kín đáo, có phải quá mức kỳ quái hay không?" Tần A Na nói.
"Nghe ngươi nói như vậy thì đúng là có chút kỳ hoặc."
Trương Lôi Thôi cau mày nói: "Nếu là tình cờ lấy được bảo vật này thì còn có thể bỏ qua, nhưng kể cả người bình thường có nhìn thấy cũng chỉ xem nó như một hòn đá nát, không thể nhận ra được. Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ có thể nhìn ra đây là một món bảo vật, nếu không phải có người chỉ điểm, thì cách giải thích duy nhất là hắn ta đã sớm biết tảng đá kia là thứ gì."
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nếu là do người khác chỉ điểm thì tên thủ lĩnh băng thổ phỉ kia không gánh nổi thần vật này đâu."
Tân A Na bình tĩnh nói: "Khả năng lớn nhất là hẳn ta đã sớm biết giá trị tảng đá kia, nói như vậy, tên thủ lĩnh băng thổ phỉ này không phải là người bình thường."
Trương Lôi Thôi gật đầu, nói: "Không ngờ thành Du Châu nho nhỏ này mà lại có đầm rồng hang hổ khắp nơi. Lý phủ được phết đấy, cả thổ phỉ trong núi bên ngoài thành cũng không phải là hạng người tầm thường."
"Có lẽ muốn tìm vật cực âm có thuộc tính ngược lại với Sí Hỏa Thiết Tinh thì vẫn phải theo chân tên thủ lĩnh băng thổ phỉ đó." Tân A Na nói.
"Có lý."
Trương Lôi Thôi gật đầu, cười một tiếng, nói: 'Làm sao, ngươi muốn đích thân ra tay à?"
"Ta không làm được chuyện ở lớn hiếp nhỏ, nếu Lý Hiển Duy đã lấy được thiết tinh này, vậy cứ để cho chính hẳn làm xong chuyện kế tiếp."
Tân A Na bình tĩnh nói: "Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ đó không tính là đối thủ quá mạnh, nếu Lý Hiển Duy cố gắng một chút, vẫn có thể đuổi kịp."
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Hiển Duy hôn mê trong phòng thuốc chậm rãi mở mắt, vừa muốn giấy giụa đứng dậy thì cơn đau nhói trên ngực truyền tới, đau đến nỗi cơ thể bắt đầu run rẩy.
Lý Hiển Duy năm yên một lúc, hít một hơi thật sâu, cẩn thận bò ra từ thùng thuốc.
"A! Trong quá trình bò ra, Lý Hiển Duy lại vô tình đụng phải xương sườn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, đau một trận đến mức nhe răng toét miệng.
Giăng co xấp xỉ nửa giờ, cuối cùng Lý Hiển Duy cũng ra khỏi phòng thuốc, thấy hai người bên hồ, hắn cắn răng, từng bước từng bước đi qua.
"Ái chà, còn sống sao? Không tệ, không tệ."
Trương Lôi Thôi liếc người trước mặt một cái, nói: "Nếu người không ra, ta còn tưởng là ngươi chết rồi."
"Xùy, xùy, xui xẻo. Ta sống rất tốt, sẽ không chết đâu."