Phong thổ Du Châu khác với Đô Thành, dân tình chất phác nhưng cũng khá cọc căn.
Trên đường rất náo nhiệt, không ít trẻ con chơi đùa, chạy. nhảy len lỏi giữa đám đông.
"Lý huynh suy nghĩ thế nào về lời đề nghị của ta?"
Mộ Nghiêu vừa ngắm cảnh Du Châu vừa hỏi không để ý.
"Tất nhiên Lý gia không dám từ chối ý tốt của Tam điện hạ, mấy ngày tới trưởng tỷ ta sẽ đi Đô Thành một chuyến để bàn bạc hợp tác với ba nhà đó." Lý Hiển Duy đáp.
Mộ Nghiêu nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc: "Là vị nghĩa tỷ của huynh sao? Lý huynh không đi cùng à?”
“Trước giờ ta không quan tâm gì đến việc kinh doanh của Lý phủ, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do trưởng tỷ và cha ta lo liệu, giờ cha đã cao tuổi không tiện đi xa nên trưởng tỷ đi thay." Lý Hiển Duy cười đáp.
"Thật đáng tiếc."
Mộ Nghiêu vẻ mặt nuối tiếc, nói: "Ta còn tưởng sẽ có cơ hội uống rượu tâm sự với Lý huynh ở Đô Thành."
"Sẽ có thôi, nhất định ta sẽ đến Đô Thành thăm Tam điện hạ." Lý Hiển Duy nói.
Mộ Nghiêu gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói thêm gì.
Lần này con vợ cả Lý gia không đi cùng đúng là hơi đáng tiếc, nhưng nghe nói mối quan hệ huynh đệ Lý gia rất tốt, chỉ cần Lý Ấu Vi gặp rắc rối, tiểu tử này kia nhất định sẽ đến Đô Thành.
Hai người dạo khá lâu, Mộ Nghiêu nhìn sang thiếu niên bên cạnh, hỏi: "Không biết lúc nào thì lệnh tỷ lên đường?"
"Chắc vài ngày nữa." Lý Hiển Duy đáp.
"Cũng tốt, ta cũng đã rời Đô Thành được một thời gian, đã đến lúc trở về rồi”
Mộ Nghiêu nói: "Vừa hay ta có thể lên đường về Đô Thành cùng lệnh tỷ, dọc đường có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Thật tốt quá, phiền Tam điện hạ quan tâm rồi." Lý Hiển Duy cười nói.
"Khách khí rồi” Mộ Nghiêu đáp. Nói xong việc chính thì hai người chỉ ậm ừ cho qua, ngươi hỏi ta đáp vài câu, thăm dò lẫn nhau, cố để moi được vài thông tin hữu ích.
Cả hai đều thông minh nên dù lời nói giả dối đến đâu vẫn †ỏ ra như bằng hữu gặp mặt, trò chuyện rất vui vẻ.
Quá trưa, Lý Hiển Duy chia tay Tam Hoàng Tử, ai về nhà nấy.
Lý Hiển Duy đi ra hậu viện, ngồi xuống cạnh lão Trương, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
"Sao, mới đi một chuyến mà đã mệt thế rồi à?" Trương Lôi Thôi hỏi.
"Nói chuyện với người tâm cơ như Tam điện hạ thực sự rất mệt." Lý Hiển Duy thở dài, nói.
"Ngươi còn dám nói người khác tâm cơ hả? Ta thấy kẻ tâm cơ nhất Du Châu là ngươi thì có." Trương Lôi Thôi nhếch miệng cười khẩy.
"Lão Trương, ông hiểu lầm ta quá rồi đấy."
Lý Hiển Duy nghiêm túc nói: "Ta luôn thành thật đối đãi mọi người."
"Ha"
Trương Lôi Thôi cười châm chọc một tiếng, nói: "Đến con chó thành Du Châu cũng không thèm tin lời ngươi nói."
Lý Hiển Duy vừa mở miệng định mảng lão Trương vài câu, bỗng cảm sống lưng lạnh buốt. Một thanh cổ kiếm xé trời bay tới, “đinh” một tiếng cắm trước mặt hẳn.
"Luyện kiếm xong chưa?"
Một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên ngay sau lưng hắn, dù êm tai nhưng lạnh đến rợn người.
"Ngay đây ạ."
Lý Hiển Duy đứng bật dậy như lò xo, rút kiếm trước mặt rồi tiếp tục luyện tập.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!