31.
"Hoàng hậu nương nương, nếu người còn không lộ diện thì đừng trách ta vô tình. Các vị nương nương đây ai cũng như hoa như ngọc, mong manh dễ vỡ, phải rồi còn có mấy vị đang có thai..."
"Từ bây giờ trở đi, cứ mỗi một khắc, ta sẽ giết một người, bắt đầu từ những nghiệt chủng trong bụng!"
Tiếng khóc thất thanh của một vị phi tần vọng khắp nội điện.
Hoàng hậu nương nương bất ngờ trao Ngạn Nhi cho ta, sau đó mở cánh tủ phía sau ra.
Ta không ngờ trong cung Trường Lạc lại có mật đạo.
"Thư Nhiên, ngươi đưa Ngạn Nhi đi dọc theo lối này, sau đó sẽ đến được một mảnh rừng nhỏ, đi về phía Tây sẽ thấy một cái cổng thấp thấp, nơi đó thông ra bên ngoài.”
"Con không đi đâu mẫu hậu!"
"Con phải nghe lời, nghịch tặc đang tập trung ở cung Trường Lạc và cung Càn Thanh, nên trước mắt nơi đó vẫn an toàn."
Hoàng hậu giao cả sinh mệnh của Ngạn Nhi cho ta, nhưng lỡ như...
"Hoàng hậu nương nương, người cũng đi cùng đi."
"Bọn chúng đã bắt phi tần các cung, bổn cung là chủ của hậu cung không thể bỏ rơi phi tần."
"Nghịch tặc không dám xông thẳng vào giết bổn cung, có nghĩa là bổn cung còn có giá trị lợi dụng."
Hiền quý phi vội vã lên tiếng: "Đi nhanh lên nếu không không kịp đâu."
Nói xong, nàng vươn tay đẩy ta vào trong mật đạo.
Ta bế Ngạn Nhi đi hết mật đạo. Ra ngoài ta phát hiện mình chưa từng đến nơi này bao giờ, bèn đi về phía Tây như lời hoàng hậu nương nương dặn.
Mặc dù nơi này không có người, nhưng lại dồn dập tiếng vó ngựa. Quân nghịch tặc rất đông chúng ắt sẽ phân ra lục soát cả hoàng cung, không giữ lại bất cứ giọt máu nào của hoàng thượng.
Ta chạy hết sức bình sinh, ngang qua cửa cung nọ, có cảm giác hơi quen. Chỗ này mà vẫn có cung điện.
Ta không dám dừng lại, ai ngờ lại đâm sầm vào người nào đó.
"Á!" Ta sợ hãi hét lên, vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ thành sợ đến á khẩu.
Không phải nghịch tặc! Ta thở phào. Ấy là một người phụ nữ đầu tóc tán loạn, cả người lấm lem, trông có vẻ "không được bình thường".
Ta không muốn dây dưa, bèn âm thầm vòng qua người nọ rồi tiếp tục chạy.
Chẳng ngờ người phụ nữ ấy thình lình chộp lấy tay ta: "Hahaha, ta...ta biết ngươi, ngươi là ả tiện nhân câu dẫn hoàng thượng! Đây là nghiệt chủng do ngươi sinh ra sao?"
Bây giờ ta mới nhận ra người ấy là ai: "An...An chiêu nghi?" Hóa ra cung điện ban nãy là lãnh cung.
"Ta là hoàng hậu! Ta sẽ là hoàng hậu! Ngươi...ngươi mà cũng xứng hạ sinh hoàng tử, ta phải giết các ngươi!"
Nàng ta bám chắc quá, ta đành phải thả Ngạn Nhi xuống, cố gắng làm yên lòng nàng.
"Hoàng hậu, hay là người đi cùng nô tỳ, nô tỳ dẫn ngươi trốn thoát khỏi đây?"
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, lòng ta nóng như lửa đốt.
Chẳng mấy chốc An chiêu nghi kéo ta ngã xuống đất: "Trốn? Ta không trốn, hahaha các ngươi cũng đừng hòng đi!"
"Người đâu! Người đâu mau đến đây! Có kẻ định đào tẩu!"
Nàng ta hét oang oang, Ngạn Nhi xông đến cắn vào cánh tay nàng. Như thể nàng ta không hề cảm nhận được nỗi đau, cứ thế hét tiếp.
Ta không vùng ra được, nhìn thấy bên cạnh có phiến đá, ta không nghĩ ngợi nhiều vơ lấy đập vào đầu nàng ta.