30.
Tiểu Lan đã quyết chí như vậy, ta cũng không đành nói gì muội ấy.
Lúc chỉ có hai người, muội ấy lo lắng hỏi ta rằng: "Thư Nhiên tỷ tỷ, muội thắc mắc nhiều thứ quá, có khi nào tỷ không muốn dạy muội nữa không?"
"Tỷ yên tâm, muội tuyệt đối không tranh giành gì đâu. Hơn nữa, muội làm sao bằng tỷ được, tỷ mãi là tấm gương cho muội noi theo."
Ta cười bảo: "Không phải lúc trước muội sợ hoàng thượng ư? Bây giờ hết nhát rồi à?"
Muội ấy thở dài: "Bây giờ vẫn sợ. Mỗi lần hoàng thượng đi qua cửa, muội lại thầm run."
"Nhưng thế cũng chẳng là gì, muốn trở thành nữ quan, nhất định phải qua được ải hoàng thượng."
Cuối cùng ta vẫn không kìm được nhắc nhở muội ấy: "Hầu hạ bên cạnh hoàng thượng không phải chuyện dễ. Không phải bỗng nhiên mà người ta nói gần vua như gần cọp."
"Muội biết...nhưng Thập Thất ca bên ngoài chiến trường cũng khổ chứ, lúc nào cũng dễ mất mạng như chơi. Vả chăng không khổ, sao làm được nữ quan?"
Nói xong Tiểu Lan nở nụ cười: "Không sao, muội vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian, muội sẽ cố gắng."
"Ừ, ta tin muội."
Ta chỉ cho Tiểu Lan về thói quen cũng như sở thích của hoàng thượng. Thực ra một phần ta cũng vì mình. Nếu như Tiểu Lan có cơ hội hầu hạ trong điện, hoàng thượng vừa ý biết đâu sẽ không cần ta hầu nữa.
Cuộc sống vẫn đang diễn ra suôn sẻ. Thực sự ta không ngờ đời này lại có ngày tận mắt chứng kiến thảm cảnh đẫm máu.
Một ngày trời trong và xanh, không có gì bất thường, trong cung Trường Lạc, hoàng hậu và Hiền quý phi đang thảo luận về việc mở tiệc tiễn biệt sứ thần Đông Lê. Ta bị kéo đến làm khổ sai, ngồi tính toán sổ sách.
Sứ thần người ta sắp về nước rồi, Đại Lương coi trọng lễ nghi nên không chỉ mở tiệc mà còn phải tặng gì đó cho người ta.
Hoàng hậu nương nương nói còn ta phụ trách ghi chép. Đột nhiên tiếng vó ngựa và tiếng binh khí va chạm với nhau vang lên như thể ở ngay bên tai. Ta chưa kịp hạ bút thì giật mình làm rớt mực lên danh sách lễ vật vừa mới viết xong.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng hét bên ngoài cung Trường Lạc: "Giết nghịch vương, khôi phục chính tông".
Hoàng hậu nương nương sốt sắng vào trong điện tìm đại hoàng tử. Hiền quý phi lệnh cho các cung nhân đóng chặt cửa cung và cửa điện.
Ta hốt hoảng cực độ, đám nghịch tặc ở đâu ra vậy? Kinh đô bố trí lực lượng canh phòng nghiêm ngặt, tại sao bọn chúng dễ dàng tiến vào hoàng cung thần không biết quỷ không hay?
Còn Lý Bá bây giờ sao rồi? Lỡ gặp phải nghịch tặc là chỉ còn con đường chết!
Chắc hẳn quân phản nghịch nhắm vào hoàng thượng và các chủ tử hậu cung, nơi ở chúng nô bộc nằm ở phía xa xa, hẻo lánh, tạm thời bọn chúng sẽ không đến đó đâu. Ta cố gắng trấn an chính mình.
"Không được hoảng!" Hiền quý phi vẫn giữ được bình tĩnh.
Lúc này, tất cả đang trốn ở trong điện, hoàng hậu ôm khư khư Ngạn Nhi. Dẫu sao Ngạn Nhi vẫn chỉ là một đứa bé, lúc này thằng bé sợ xanh mét mặt mày.
"Mẫu hậu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!