Mặc dù ánh sáng phòng trong u tối, hắn vẫn phát hiện mặt Bách Lý Hồng Trang ửng đỏ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác trìu mến.
Cơ thể Bách Lý Hồng Trang hơi căng, nàng có thể cảm nhận được độ ấm của khuôn mặt nóng rực, lại mạnh miệng nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi ấy.”
"Ồ…” Mi dài Đế Bắc Thần nghiêng qua, cố tình kéo âm cuối thật dài: "Hoá ra là như thế nàyyy…”
“Ngươi mau xuống dưới coi!” Bách Lý Hồng Trang thẹn quá thành giận.
Nàng muốn đẩy tên gia hỏa này từ trên giường xuống từ lâu rồi, nhưng một là sợ động tĩnh quá lớn truyền vào tai hai người ngoài phòng.
Hai là bởi vì sức lực người này thật sự quá lớn, nàng không thể đẩy nổi!
Nhìn thấy bộ dạng Bách Lý Hồng Trang như vậy, ý cười nơi đáy mắt Đế Bắc Thần dần dần gia tăng.
Ngày thường Bách Lý Hồng Trang phần lớn đều mang dáng vẻ đạm nhiên tự nhiên, bộ dạng thẹn quá thành giận như trước mắt thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn lại cảm thấy đáng yêu đến lạ.
Một thoáng sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Bách Lý Hồng Trang, khuôn mặt tuấn tú Đế Bắc Thần dần dần tới gần nàng, nàng lập tức đẩy người Đế Bắc Thần ra, mà gia hỏa này giống như núi lớn, căn bản đẩy không được.
Gia hỏa này căn bản chỉ đang chê cười nàng mà thôi!
Lúc mặt Đế Bắc Thần sắp chạm đến Bách Lý Hồng Trang, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nghiêng đầu, hơi thở ấm áp lần thứ hai truyền vào cổ Bách Lý Hồng Trang, Đế Bắc Thần nói ra lại làm vành tai nàng đỏ ửng.
“Nương tử, nàng thật sự rất đáng yêu.”
Một lời nói này, Đế Bắc Thần nói quá chân thành, Bách Lý Hồng Trang thật sự là quá đáng yêu như vậy, làm người khác không thể nào kháng cự nổi.
“Ngươi mà không đi xuống, ta có thể ra đòn sát thủ đó!" Bách Lý Hồng Trang cắn răng nói.
Gia hỏa này cũng dám xem nàng là trò đùa, nàng cũng phải cho gia hỏa này biết sự lợi hại của mình!
Sắc mặt Đế Bắc Thần biến hóa vài phần, bởi vì hắn cảm giác được Bách Lý Hồng Trang hơi cong đầu gối lại cái tiểu nữ nhân này, cũng thật tàn nhẫn quá đi!
Đột nhiên, khoé miệng Đế Bắc Thần gợi nụ cười tà mị, ôm ngang Bách Lý Hồng Trang, đảo ngược tư thế, biến thành Bách Lý Hồng Trang đè ở trên người hắn.
“Nương tử, nàng như vậy đúng là không khỏi quá nhẫn tâm!”
Bách Lý Hồng Trang đột nhiên bị Đế Bắc Thần ôm lấy, cũng sửng sốt chớp mắt một cái, đôi tay tấn công về phía Đế Bắc Thần, gia hỏa này đúng là đáng ghét!
Thấy Bách Lý Hồng Trang ra tay thật, Đế Bắc Thần lập tức cầm tay Bách Lý Hồng Trang, cười nói: "Được rồi, không đùa nàng nữa.”
Nói rồi, Đế Bắc Thần buông lỏng tay ra, tùy ý Bách Lý Hồng Trang rời khỏi sự ôm ấp của hắn.
Thấy bộ dạng nhượng bộ của Đế Bắc Thần, lúc này Bách Lý Hồng Trang mới hừ lạnh một tiếng, quyết định không tiếp tục so đo với người này nữa!
Trên thực tế, trong lòng nàng buồn bực không thôi, nếu không phải thời gian tu luyện không còn dài, nàng sẽ không bị người này áp chế rồi.
Lúc hai người đùa giỡn, cũng là lúc ngọc bội Bách Lý Hồng Trang đeo cũng chảy ra khỏi quần áo, Đế Bắc Thần nhìn thấy này ngọc bội này xong thì tầm mắt lại hoàn toàn đọng lại.