“Ta đây lập tức đi làm!” Hắc Mộc hưng phấn nói.
“Chờ đã.”
Đế Bắc Thần đột nhiên ngăn lại, Hắc Mộc không thể không lo lắng, thiếu chủ sẽ không đột nhiên thay đổi tâm ý chứ?
“Phế đi một bàn tay của lão gia hỏa kia!”
“Tuân mệnh!”
…
Ngày hôm sau, Bách Lí Hồng Trang vẫn theo lẽ thường đi tới Thần Y Phường, chỉ chờ Bách Lí Chấn Đào tới tìm nàng phiền toái.
Với tính tình của Bách Lí Chấn Đào, sau khi biết được Bách Lí Hạo Hiên bị thương, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nhưng Bách Lí Hồng Trang ngây người ở Thần Y Phường cả ngày, đều không hề nhìn thấy Bách Lí Chấn Đào, trong mắt không thể không xuất hiện nghi hoặc.
“Bách Lí Chấn Đào, lão gia hỏa kia không phải là sẽ không tới, đúng không?” Tiểu Hắc nhảy nhót trên bàn nói.
Tiểu Bạch cũng cảm thấy kỳ quái: "Ta cảm thấy lão gia hỏa kia sẽ không tốt như vậy chút nào.”
Ngay khi Bách Lí Hồng Trang đang suy tư, Quý Văn Bân vui vẻ đi tới: "Hồng Trang, ta nghe được một tin tức rất thú vị, ha ha.”
“Tin tức gì mà thú vị như thế?”
“Hôm qua chính ngươi đã phế một tay của Bách Lí Hạo Hiên?” Trong mắt Quý Văn Bân toàn là ý cười.
Bách Lí Hồng Trang khẽ gật đầu: "Không tệ, việc này hôm qua mọi người đều đã biết, có gì buồn cười?”
Quý Văn Bân vẫy vẫy tay: "Đây không phải là phần buồn cười nhất! Buồn cười nhất hôm nay không chỉ là những gì đã xảy ra, mà là tay của Đại tướng quân Bách Lí Chấn Đào cũng đã bị phế!”
Bách Lí Hồng Trang ngẩn người: "Ngươi nói chính là sự thật?”
“Tất nhiên là sự thật, ta cũng vừa mới nghe nói, nhưng rất nhanh mọi người chắc hẳn đều sẽ biết.”
Quý Văn Bân cười to: "Toàn gia Tướng quân phủ khi dễ ngươi như thế, hiện tại cũng coi như ở ác gặp dữ!”
Trên mặt đẹp hiện lên vẻ tươi cười, trong đầu Bách Lí Hồng Trang không thể không nghĩ tới Đế Bắc Thần. Chuyện này… chẳng lẽ là Đế Bắc Thần làm?
Tướng quân phủ giờ phút này cũng là một mảnh hỗn loạn.
Tô Uyển Tĩnh khi biết được cánh tay phải của Bách Lí Hạo Hiên đã bị phế, tuy rằng y sư đã nối lại xương cốt, nhưng muốn hoàn toàn khỏi hẳn cũng cần phải mất ba tháng. Kỳ thi săn thú hoàng gia chỉ sợ không thể nào tham gia.
Bà ta còn đang trông mong Bách Lí Chấn Đào giáo huấn Bách Lí Hồng Trang một trận. Nhi tử bảo bối của bà ta nhiều năm qua như vậy, chưa từng bị thương.
Bây giờ lại bị Bách Lí Hồng Trang làm cho bị thương nặng, tuyệt đối không thể nào tha thứ!
Tuy nhiên, hiện tại trước mắt bà ta, Bách Lí Chấn Đào cũng đang che cánh tay bị thương lại!
“Lão gia, chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?” Tô Uyển Tĩnh quan tâm nói.
Sắc mặt Bách Lí Chấn Đào thập phần khó coi, trầm giọng nói: “Không có việc gì, ngươi đừng hỏi nữa.”
Chuyện này thật sự khiến hắn khó có thể mở miệng. Thật uổng phí khi hắn đường đường là Đại tướng quân, ngay cả diện mạo của đối phương còn chưa kịp nhìn thấy đã trực tiếp bị đ.ấ.m một đòn, tay phải càng là trực tiếp bị đối phương đánh gãy!
Tuy rằng hắn không biết đối phương là người nào, nhưng hắn biết người này nhất định có quan hệ với Bách Lí Hồng Trang.
Trước khi đối phương rời đi, đã để lại một câu với hắn ——
‘Không được tới quấy rầy Bách Lí Hồng Trang, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!’
Chuyện này khiến hắn kinh hãi không thôi, đối phương có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Tướng quân phủ, và hắn căn bản cũng không phải đối thủ của người kia.
Nếu như hắn lại đi tìm Bách Lí Hồng Trang phiền toái, chỉ sợ Tướng quân phủ sẽ gặp nạn!
Tại một khắc này, Bách Lí Chấn Đào đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.