Sự tàn nhẫn dâng lên trong đôi mắt của Bách Lý Ngọc Nhan, lúc trước Bách Lý Hồng Trang đã may mắn trốn thoát.
Hôm nay nếu Bách Lý Hồng Trang tự tìm cái chết, nàng ta sẽ lập tức họa thủy đông dẫn*!
*Nghĩa là dùng những biện pháp nhất định để tránh cho mình khỏi bị thiệt hại và để người khác gánh chịu thiệt hại thay mình.
Trò hay của Bách Lý Ngọc Nhan cũng không hay đến như vậy!
Nàng ta muốn Bách Lý Hồng Trang vì thế mà phải trả giá bằng mạng sống của mình.
"Chủ nhân, Bách Lý Ngọc Nhan phát hiện ra người rồi."
Tiểu Hắc lên tiếng.
Bách Lý Hồng Trang nghe vậy thì nở nụ cười điềm đạm.
"Không sao, cũng đã đến lúc chúng ta nên ra tay."
Sở dĩ nàng không thèm kiêng nể gì mà ngồi trên cây xem kịch là do không sợ hai người Bách Lý Ngọc Nhan phát hiện ra mình.
Bách Lý Ngọc Nhan ung dung thản nhiên, vừa chiến đấu với Tật Phong Lang vừa di chuyển về phía Bách Lý Hồng Trang.
Chẳng bao lâu sau, Bách Lý Ngọc Nhan đã đi đến dưới gốc cây mà Bách Lý Hồng Trang đang ngồi, chỉ là bộ y phục màu hoa sen đã nhuộm đầy m.á.u tươi.
Dù là vậy nhưng trong mắt Bách Lý Ngọc Nhan lại lóe lên mấy tia hưng phấn.
"Bách Lý Hồng Trang, không phải ngươi ngông cuồng lắm sao? Ngươi có bản lĩnh thì lập tức xuống đây!"
Lúc này Hiên Viên Hoàn mới chú ý đến Bách Lý Hồng Trang đang ở trên cây, cũng không biết Bách Lý Hồng Trang đã đến đây từ lúc nào.
Bách Lý Hồng Trang cười cợt.
"Ta ngông cuồng thật, nhưng sao ta lại phải xuống?"
Trong mắt Bách Lý Ngọc Nhan hiện lên vẻ châm chọc.
"Ngươi chỉ được cái tài khua môi múa mép, suy cho cùng cũng chỉ là phế vật!"
Nghe hai chữ phế vật, trong mắt Bách Lý Hồng Trang lóe lên một tia tàn nhẫn.
"Bách Lý Ngọc Nhan, chiêu khích tướng này quá thấp kém."
Giọng nói lạnh lùng dễ nghe nhưng lại mang theo sự khinh thường, dường như là khinh thường Bách Lý Ngọc Nhan từ tận đáy lòng.
Thấy Bách Lý Hồng Trang trực tiếp vạch trần suy nghĩ của mình, sắc mặt của Bách Lý Ngọc Nhan trở nên khó coi hơn.
Thế nhưng ngay sau đó, Bách Lý Hồng Trang lại nhảy từ trên cây xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào Bách Lý Ngọc Nhan.
"Phế vật? Ha ha."
Bách Lý Hồng Trang cười điên cuồng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kiêu ngạo vô song.
"Ngươi luôn miệng nói ta là phế vật, thế nhưng ngươi không nghĩ, phế vật ngay cả Tật Phong Lang mà còn không thể đánh bại như ngươi thì sao xứng nói như thế!"
Bách Lý Ngọc Nhan ngẩn người. Nhìn vào mắt Bách Lý Hồng Trang, từ tận đáy lòng nàng ta dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Dường như đôi mắt đen nhánh kia có thể nhìn thấu lòng người, sự tự tin và bá đạo tỏa ra từ trong xương cốt kia khiến cho nàng ta cảm thấy nhụt chí.
Giờ phút này Bách Lý Hồng Trang giống như một vương giả trời sinh, khí thế mạnh mẽ vô song trên người nàng như đang bùng nổ.
Chỉ với một ánh mắt mà đã có thể khiến cho người ta không thể chống lại.
Sao có thể?
Trong lòng Bách Lý Ngọc Nhan điên cuồng kêu gào. Sao nàng ta có thể bị một ánh mắt của Bách Lý Hồng Trang dọa sợ chứ!
Thế nhưng dưới đà như thế, nàng ta lại cảm nhận được sự áp lực khó mà miêu tả bằng lời.
"Ngươi nói ta là phế vật ư?" Bách Lý Ngọc Nhan mạnh mẽ phản bác.
"Ngươi có bản lĩnh thì g.i.ế.c Tật Phong Lang đi!"
Bách Lý Hồng Trang nở một nụ cười quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!