Triệu Vận Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Cuối cùng chúng ta cũng hữu kinh vô hiểm, bình an vô sự, vẫn phải cảm ơn Bách Lý Hồng Trang rất nhiều.”
Thiệu Tử Phàm mỉm cười, xoay người dập tắt ngọn lửa đang cháy, lúc Bách Lý Hồng Trang gần rời đi đã nhắc nhở bọn họ một câu cuối.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Ngày mới vừa lên, Bách Lý Hồng Trang lập tức rời khỏi trạng thái tu luyện, rửa mặt chải đầu đơn giản một phen rồi tiếp tục hành trình.
Bách Lý Hồng Trang bắt đầu chủ động xuất kích, một khi nghe thấy động tĩnh của yêu thú sẽ đến xem xét thử, nàng phải tìm được vị trí của Tật Phong Lang mới được.
Liên tiếp qua nửa ngày, Bách Lý Hồng Trang vẫn chưa tìm được Tật Phong Lang, nhưng lại thu được không ít yêu tinh.
“Chủ nhân, trước mắt chưa điều tra được vị trí của Tật Phong Lang.”
Tiểu Bạch bất đắc dĩ, tuy phạm vi cảm nhận tinh thần lực của họ rộng, nhưng trường săn này hình như có thứ cản trở bọn họ dùng tinh thần lực điều tra, khiến phạm vi điều tra của họ thu nhỏ lại.
Trải qua điều tra của họ, phụ cận không có bóng dáng của Tật Phong Lang.
Bách Lý Hồng Trang mím môi cười:
“Diện tích Lạc Hà sơn không nhỏ, hiện tại chúng ta đã tìm kiếm hơn nửa phạm vi, Tật Phong Lang hẳn đang ở phía trước, sớm muộn gì cũng gặp.”
Tu luyện giả trong lần thi đấu săn b.ắ.n hoàng gia này, người có thể g.i.ế.c được Tật Phong Lang chỉ có Hiên Viên Hoàn và Bách Lý Ngọc Nhan.
Một khi ra tay nhất định sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, dù tới lúc đó mới đuổi tới thì vẫn kịp.
Bách Lý Hồng Trang tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên, một bóng người chạy đến trước mặt nàng.
Sau khi Diệp Nghệ Đồng thấy người tới là Bách Lý Hồng Trang, gương mặt cười không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Tuy số lượng yêu thú trong Lạc Hà sơn này không ít, nhưng g.i.ế.c chúng rất phiền phức, không bằng cướp từ những tu luyện giả khác, tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức!
Sau khi nhìn thấy nữ tử lẻ loi một mình, nàng ta nổi lên tâm tư cướp bóc, dù sao nàng ta có tu vi Huyền Địa cảnh Hậu kỳ, chỉ cần cẩn thận một chút thì gần như không thể thất bại.
Có điều không ngờ nữ tử này lại là Bách Lý Hồng Trang, hưng phấn trong lòng nháy mắt biến mất không còn gì.
Một phế vật như vậy có thể sống đến giờ trong Lạc Hà sơn đã là kỳ tích, còn có thể g.i.ế.c yêu thú gì?
“Giao hết yêu tinh và tiền bạc trên người ngươi ra đây, ta để lại cho ngươi một con ngựa.”
Diệp Nghệ Đồng miễn cưỡng nói.
Nàng ta thật sự không khơi nổi hứng thú với Bách Lý Hồng Trang, nhưng làm Thần vương phi, tài sản trên người chắc sẽ phong phú, có thể cướp một chút cũng tốt.
Nhìn vẻ hèn mọn trên mặt Diệp Nghệ Đồng, Bách Lý Hồng Trang nở nụ cười xinh đẹp, hỏi ngược lại:
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đâu?”
Diệp Nghệ Đồng không nhịn được nở nụ cười:
“Dựa vào thực lực của ta mạnh hơn phế vật như ngươi!”
“Ngươi là cái thá gì?”
Độ cong nơi khóe miệng Bách Lý Hồng Trang dần lạnh lẽo:
“Dám nói xằng bậy trước mặt ta!”
Thấy Bách Lý Hồng Trang như vậy, Diệp Nghệ Đồng càng cười nhạo, xem ra, Bách Lý Hồng Trang bây giờ còn chưa hiểu rõ tình huống.
“Ngươi đừng cho rằng bây giờ vẫn là Thần vương phi kiêu căng phách lối đấy chứ? Nơi này là trường săn, dù ta g.i.ế.c ngươi, chỉ cần không ai thấy thì đó chính là việc thần không biết quỷ không hay.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!