Chỉ thấy một đợt sáng bạc hiện ra, một loạt âm thanh của vật rơi tự do vang lên.
Bịch!
Hỏa Diễm Li trước đó nhe răng trợn mắt giờ đã đầu thân hai nơi, không còn dáng vẻ dữ tợn như trước.
Bách Lý Hồng Trang lãnh đạm nhìn Hỏa Diễm Li bị nàng c.h.é.m bay đầu trên mặt đất, trường kiếm khẽ vung, móc ra yêu tinh trong cơ thể Hỏa Diễm Li.
Với thực lực hiện giờ của nàng, Hỏa Diễm Li căn bản không tạo thành uy h.i.ế.p gì.
Dọc đường đi tiếp theo, Bách Lý Hồng Trang gặp không ít yêu thú, nhưng nàng ra tay vừa nhanh, độc, chuẩn, giải quyết hết yêu thú.
Núi Lạc Hà bị hoàng thất lấy làm địa điểm tổ chức thi đấu săn b.ắ.n nhiều năm, thực lực của yêu thú ở đây không kém nhiều tu luyện giả, nếu không hậu bối trẻ tuổi bị tổn thất, đó cũng không phải chuyện hoàng thất muốn nhìn thấy.
….
Màn đêm bao phủ đại địa, Lạc Hà sơn ban đêm càng không yên tĩnh.
Trước giờ yêu thú thích hoạt động vào ban đêm, ở trên đường núi có thể nghe thấy tiếng rít gào của yêu thú truyền đến, văng vẳng không dứt.
“Chủ nhân, thời gian không còn sớm, vẫn nên tìm một chỗ nghỉ tạm đi.”
Tiểu Hắc đề nghị.
Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu:
“Ta đang tìm một nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi.”
Nghỉ chân qua đêm nơi núi non không phải tùy ý chỗ nào cũng được, phải tránh phạm vi hoạt động của một vài yêu thú, nếu không muốn thanh thản nghỉ ngơi cũng khó.
Nàng có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt trong núi, kiếp trước nàng thường xuyên lịch lãm trong núi, biết rõ nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lộ vẻ nghi hoặc, chúng thật sự không biết làm sao để xác định nơi an toàn.
Trong màn đêm đen, một thân ảnh màu trắng nhanh chóng lướt qua, như thể ma quỷ.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc Bách Lý Hồng Trang cũng tìm được một chỗ ưng ý, lúc này mới dựa vào dưới tàng cây ngồi nghỉ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất tự giác đảm đương vai diễn hộ vệ, tò mò nhìn Bách Lý Hồng Trang:
“Chủ nhân, sao ngươi không nhóm lửa?”
Trong đêm tối như này, nhóm lửa có vẻ khiến người ta thoải mái hơn, những tu luyện giả khác đã nhóm lửa lên rồi, chúng nó lại phát hiện Bách Lý Hồng Trang không có ý định nhóm lửa.
Bách Lý Hồng Trang khẽ cười một tiếng:
“Trong những yêu thú cấp thấp có không ít con rất nhạy cảm với ánh lửa, nếu nhóm lửa lên sẽ rất dễ hấp dẫn chúng qua.”
Tu luyện giả có kinh nghiệm cũng không chọn nhóm lửa, bởi vì điều này tương đương với việc bại lộ vị trí của mình.
Dù không có yêu thú đến thì cũng có thể đưa tới những tu luyện giả khác, là một tai họa ngầm không nhỏ.
Nghe Bách Lý Hồng Trang nói, vẻ nghi hoặc trong mắt Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đổi thành sùng bái, chủ nhân đúng là rất giỏi!
Bách Lý Hồng Trang nhắm mắt tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện, nguyên lực trong núi càng nồng đậm, cực kỳ có lợi với tu luyện giả.
….
Khi một nhóm tu luyện giả nghỉ ngơi trong Lạc Hà sơn, không biết biểu hiện của bọn họ đều rơi vào trong mắt những người khác.