Cả một đường đi, sao hắn lại không phát hiện trên xe ngựa nhiều thêm một người?
Đáy mắt Bách Lý Hồng Trang lộ ra ý cười không che giấu được, Đế Bắc Thần bất đắc dĩ gọi:
“Hắc Mộc.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Hắc Mộc không thể tin nổi mà nhìn Đế Bắc Thần:
“Ngươi là vương gia?”
“Không tệ, thuật dịch dung của bản vương phi không tệ chứ!”
Bách Lý Hồng Trang cười đắc ý.
Thấy Bách Lý Hồng Trang khẳng định suy đoán của mình, Hắc Mộc không nhịn được mà run rẩy khóe miệng.
Thiếu chủ nhà mình luôn tuấn mỹ vô song, bây giờ lại biến thành một tên đàn ông thô kệch quê mùa, thật sự là quá buồn cười!
“Muốn cười thì cười đi, nghẹn thành bệnh không tốt đâu.”
Đế Bắc Thần thản nhiên nói.
“Phụt… Ha ha ha…”
Hắc Mộc vừa nhìn mặt Đế Bắc Thần vừa cười to:
“Ha ha, thật sự rất mắc cười! Vương gia, vương gia thật sự xấu đến tận cùng, ha ha… Xấu!”
Thấy Hắc Mộc cười ra nước mắt, ánh mắt Đế Bắc Thần trầm xuống, thản nhiên mở miệng:
“Nương tử, Hắc Mộc đi theo ta quanh năm, để che giấu tung tích, hắn cũng dịch dung. Về phần dáng vẻ dịch dung, dù sao cùng phải xấu hơn ta mới được!”
Hắc Mộc giật bắn, nhìn gương mặt này, hắn thật sự không thể nhận ra.
“Vương gia, ta sai rồi, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta lần này đi.”
“Vương gia, sau này ta không dám cười ngươi nữa.”
“Vương phi, thủ hạ lưu tình!”
…
Cuối cùng, Bách Lý Hồng Trang và Đế Bắc Thần đều không để ý tới lời cầu xin của Hắc Mộc, một phen dịch dung Hắc Mộc thành một gã đàn ông xấu tệ hơn.
Đế Bắc Thần vốn thê thảm đứng cạnh Hắc Mộc xấu hơn, thật ra trông lại đẹp hơn nhiều.
Hắc Mộc nghẹn khuất nhìn Đế Bắc Thần và Bách Lý Hồng Trang, hai vị này đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu mà!
Chỉ biết bắt nạt người thật thà như hắn, thật sự là quá thảm!
Bây giờ trước mặt Bách Lý Hồng Trang chính là một sơn cốc cực lớn, cây xanh thành rừng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Ào ào ào!
Tiếng thác nước đổ xuống khủng bố lại rõ ràng, chỉ nghe tiếng vang này, Bách Lý Hồng Trang cũng biết được quy mô của thác nước không nhỏ.
Hơi nước bốc lên, trong tiết trời trong xanh không gợn mây này cũng là một kiểu hưởng thụ, ngay cả tâm trạng vốn áp lực cũng dần dần bay mất.
“Nương tử, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?”
Đế Bắc Thần cười hỏi.
Bách Lý Hồng Trang hài lòng gật đầu:
“Tốt lắm, còn tốt hơn tưởng tượng của ta.”
“Nương tử hài lòng là được rồi.”
Bách Lý Hồng Trang liếc mắc nhìn hai tên đàn ông thô kệch bên cạnh, nói:
“Vậy ta xuống thác nước tu luyện, các ngươi tùy ý đi.”
Nói xong, Bách Lý Hồng Trang cũng không để ý đến Đế Bắc Thần và Hắc Mộc nữa, nàng vốn tính đến đây để tu luyện, về phần hai tên này tới đây muốn làm gì cũng không liên quan với nàng.
Nhìn Bách Lý Hồng Trang càng lúc càng xa, Hắc Mộc nghi hoặc nhìn Đế Bắc Thần:
“Thiếu chủ, cứ để vương phi một mình đi tu luyện như vậy?”
“Nàng tu luyện của nàng, ta có thể làm gì?”
“Vậy chúng ta tới đây làm gì?”
“Đưa ngươi đi giải sầu.”