Lý Ngọc Nguyệt nghẹn ứ, tại sao nữ nhân này lại lệch lạc trong lời nói và hành động như thế!
“Hôm nay tâm trạng ta không tệ, không muốn so đo với ngươi.”
Vẻ mặt Bách Lý Hồng Trang lạnh nhạt:
“Ta chỉ muốn khuyên Lý tiểu thư một câu, chuyện gì cũng đừng nói quá sớm, nhớ lúc trước, ta cũng là thái tử phi tương lai.”
Nói xong, Bách Lý Hồng Trang không hề dừng lại, đi thằng ra khỏi phường Nghê Thường.
Nhìn bóng dáng gầy yếu càng lúc càng xa kia, Lý Ngọc Nguyệt một câu cũng không nói được, nàng ta hiểu được mấy lời đó của Bách Lý Hồng Trang là có ý gì.
Lúc trước, Bách Lý Hồng Trang cũng là thái tử phi, nhưng hôn ước đã bị hủy bỏ.
Bách Lý Hồng Trang đang nhắc nhở nàng ta, khi còn chưa chính thức trở thành thái tử phi, chuyện gì cũng có thế xảy ra!
Rời khỏi phường Nghê Thường, Bách Lý Hồng Trang đã thấy Đế Bắc Thần đang đứng chờ nàng cách đó không xa.
Thấy Bách Lý Hồng Trang đi tới, khóe môi Đế Bắc Thần mỉm cười:
“Giải quyết xong việc rồi?”
Bách Lý Hồng Trang khẽ gật đầu, Lý Ngọc Nguyệt gây hấn với nàng như vậy, đương nhiên nàng phải dạy dỗ Lý Ngọc Nguyệt một chút.
Sở dĩ ở lại nói với Lý Ngọc Nguyệt mấy câu, không phải vì cảnh cáo nàng ta, mà là làm một vài mưu tính.
Bách Lý Hồng Trang nàng chính là một người thù nhỏ cũng báo*!
(*) raw là 龇牙必报 thử nha tất báo, ý là mối thù nhỏ nhất, ví dụ như bị lườm cũng sẽ trả đũa.
“Sao hôm nay ngươi lại hào phóng thế? Chỗ y phục đó toàn giá xa xỉ không.”
Bách Lý Hồng Trang nhướng mi, nghi hoặc nhìn Đế Bắc Thần, vừa rồi lúc chọn y phục nàng đã thấy rõ giá cả.
Nhớ lúc trước mình tìm Đế Bắc Thần đòi một trăm kim tệ, tên gia hỏa này cũng không cho.
Đế Bắc Thần chớp chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng nhìn Bách Lý Hồng Trang:
“Tiền tài của người ta đều phải giữ lại đưa cho nương tử nhà mình, lúc trước ngươi chưa đồng ý với ta, ta mới không cho. Giờ đã khác xưa, nương tử đã là người của ta, toàn bộ tiêu dùng của ngươi đương nhiên phải do vi phu đảm nhiệm.”
Độ cong nơi khóe miệng Bách Lý Hồng Trang dần mở rộng, tuy biết rõ người này đang nói láo, nhưng nghe rồi cũng cảm thấy tâm trạng không tệ.
Ngay sau đó, Đế Bắc Thần lấy luôn ra một xấp phiếu màu đen đưa cho Bách Lý Hồng Trang:
“Sau này cần tiền cứ lấy từ trong phiếu này là được.”
Cửa hàng Thiên Tường, cửa hàng trải rộng khắp nơi trên đại lục Thánh Huyền, tất cả tiền của mọi người đều gửi trong cửa hàng Thiên Tường, lấy ra sử dụng cũng khá tiện.
Bách Lý Hồng Trang kiếm được không ít tiền từ Thần Y phường, toàn bộ số đó cũng chỉ lấy được phiếu bạc của cửa hàng Thiên Tường thôi, Đế Bắc Thần lại có được phiếu đen?
Phiếu tiền của cửa hàng Thiên Tường chia làm bốn cấp bậc: Phiếu xanh, phiếu bạc, phiếu vàng và phiếu đen.
Mặc dù tìm cả Phong Bác quốc chỉ sợ cũng không tìm ra được một tấm phiếu đen, bởi vì cửa hàng Thiên Tường trải rộng khắp đại lục Thánh Huyền, tiền tài này đương nhiên không cần nói, nhưng cũng chỉ có như vậy, Đế Bắc Thần lại có thể có phiếu đen!
Thì ra Đế Bắc Thần không phải quỷ nghèo, mà là đặc biệt giàu có!
“Tiền của ta đủ dùng rồi, ngươi tự giữ của mình đi.”
Bách Lý Hồng Trang nói.
Đế Bắc Thần hành động như vậy khiến nàng có một loại ảo giác, cái chuyện nộp tiền lên này chỉ có phu thê chân chính mới làm thôi.
“Cầm đi, bây giờ ngươi đang trong gia đoạn tu luyện thì cứ đặt tâm sức lên việc tu luyện đi.”
Đế Bắc Thần nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!