"Tiêu Tự, sao ngươi cứ đi theo ta vậy?"
Vân Tuyết Y khó chịu nhìn tên nam nhân thối đang lẽo đẽo bám theo sau mình. Từ hồi trưa đến giờ đã gần tối, hắn còn chưa rời mắt khỏi nàng lần nào. Hắn ta khiến nàng gần như bỏ luôn ý định trốn về kinh thành.
"Tiểu thư, điều vương gia đã căn dặn, thuộc hạ chỉ tuân theo mệnh lệnh mà thôi."
Nàng khẽ liếc nhìn hắn, đắn đo suy nghĩ xem có nên trực tiếp đánh ngất hắn ta và đám thị vệ bên ngoài hay không. Sở dĩ nàng còn do dự, sợ là sau khi trở về không thấy người, Tử Xuyên nhất định sẽ tìm nàng tính sổ.
"Nhìn gì vậy?" - Đôi mắt nàng bỗng nhiên tối đi vì hai bàn tay nào đó che mắt lại và tiếng cười vui vẻ - "Y Nhi, trở về vẫn còn có thể thấy nàng, ta thực sự rất vui."
"Vương gia?"
Nàng gạt nhẹ tay hắn rồi ngước lên nhìn nam nhân đang đứng phía sau tự lúc nào - "Ngài về rồi?"
"Ừ." - Hắn ngả người về phía trước ôm lấy nàng từ đằng sau - "Có đói không?"
"Không..."
Vừa dứt lời, bụng nàng đã réo lên một tiếng nhẹ. Hắn vân vê mái tóc nàng cười cười - "Dạ dày của nàng thật sự rất biết bán đứng nàng đấy."
Để cứu vãn không khí ngượng ngùng, nàng khẽ ho vài tiếng.
"Đi, ta đưa nàng đi ăn. Đến tối, ta muốn dẫn nàng đi xem một thứ."
"Vương gia, không phải ngài đã nói đến huyện Phước Lâm để thị sát sao? Ta thấy ngài đang việc công lẫn với việc tư rồi."
Tử Xuyên khẽ nhíu mày, rồi đột ngột cúi xuống bế Vân Tuyết Y lên, ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt đỏ ửng của nàng.
"Đầu nàng luôn bận tâm cái gì vậy? Đi với ta, còn cần phải chú ý điều đó à?"
Chưa kịp đáp lại lời hắn, hắn đã bế nàng bước ra khỏi phòng trọ. Từ trên nhìn xuống phía dưới, đã đến giờ ăn nên khách khứa qua lại đông đúc, nàng vỗ vỗ mạnh vào ngực hắn vùng vẫy.
"Mau thả ta xuống, ở đây đông người quá..."
Hết cách, hắn miễn cưỡng thả nàng xuống. Hai người bước xung quanh tìm một chỗ để ngồi và gọi món. Một bàn ăn đơn giản và hai người, những lúc nàng cảm thấy cởi mở, vui vẻ khi không khí không có sự câu nệ như thế này. Nếu như hắn là người thường, không phải là bậc đế vương, có lẽ chuyện sẽ khác hơn chăng?
...
Dùng bữa xong, Tử Xuyên dùng khăn bịt mắt nàng, dắt tay nàng đi trong tối. Nàng cau mày nhìn tấm lụa trắng trên tay hắn.
"Vương gia, tại sao phải bịt mắt?"
"Khụ! Đây là... một bất ngờ."
Điều này nàng cũng ngại phản đối hắn. Tuy không thấy ánh sáng, nhưng được bám vào tay hắn bước đi từng bước một khiến nàng cảm thấy rất an tâm. Nàng cảm nhận được hắn dẫn nàng đi lên một tấm ván để nghiêng, dẫn lên một nơi mà giẫm nhẹ xuống sàn còn nghe tiếng đặc trưng của gỗ. Thất vương gia mà cũng có lúc làm những việc thần thần bí bí như vậy, khiến nàng cảm thấy rất căng thẳng.
Lát sau, hắn tháo khăn che của Vân Tuyết Y ra. Trước mắt nàng hiện lên là một khung cảnh trên hồ đẹp đến kì ảo. Lấp ló qua từng hàng cây lao là ánh trăng vàng soi bóng, in hình xuống mặt nước. Hai bên bờ lơ lửng một loạt ánh sáng màu đỏ hình cầu, đó là đèn lồng mà Tiêu Tự đã theo lệnh hắn sai người dựng lên từ chiều. Hắn dẫn nàng đứng trên một con thuyền lớn, ngắm một cảnh đẹp đến thơ mộng.
"Cái này là...!?"
"Thích không?"
"Ngài làm vì ta sao?"
"Không thì vì ai?"
Vân Tuyết Y hơi sững sờ vì câu trả lời của hắn. Hắn vậy mà lại chuẩn bị một chiếc thuyền hoa vì nàng?
"Ta vừa hỏi, nàng còn chưa trả lời ta. Nàng có thích không?"
Nàng quay đầu nhìn hắn. Lát sau, nàng hơi khẽ mỉm cười.
"Có, ta thích."
Nàng ngẩn ngơ ngắm nhìn một khung trời thơ mộng. Phía trên là khoảng không lấp lánh ánh sao, phía dưới mặt nước cũng được in xuống một bản sao y hệt. Khi thuyền đi qua rẽ nước, từng ánh vàng của vầng trăng như tan ra trong hồ. Bên nàng như nghe được những âm hưởng nhẹ nhàng du dương của tiếng đàn tranh, những bài hát khiến nàng nhớ về thời xa xưa khi còn bị đày trên núi cao.
"Vương gia, ngài có nghe thấy tiếng nhạc nào đó văng vẳng gần đây không?"
"Có." - Hắn chỉ về phía hai bên bờ - "Nơi này ta đều cho các nhạc công ngồi đây đàn, sao có thể không nghe?"
Nàng không nói gì nữa. Quả thực đêm nay như một mộng cảnh đẹp, nhưng thật khó để công nhận nó chính là sự thực. Hôm nay nhìn ánh mắt màu chu xích ấy, nàng bắt đầu có cảm giác nó ngập tràn yêu thương. Cái này lại là ảo giác sao?
"Ọe!"
Vân Tuyết Y đột nhiên thấy khó chịu trong người, vô thức đưa tay ôm ngực khiến Tử Xuyên hơi giật mình.
"Y Nhi, nàng sao vậy?"
Nàng lắc đầu nhưng đôi mày vẫn hơi nhíu lại. Để tay dựa lên thành thuyền, nàng thấy hơi chóng mặt. Vân Tuyết Y cố suy nghĩ lại, rốt cuộc hôm nay nàng đã ăn phải thứ gì không sạch sẽ hay không. Phút chốc, nàng gượng gạo quay mặt nhìn nam nhân trước mặt mình.
"Không phải hắn hạ độc ta đấy chứ?"
Nghĩ vu vơ, rồi nàng lại lập tức phủ nhận.
"Không, ít ra thì hiện tại ta chưa làm gì ngáng đường hắn cả..."
Dần dần, nàng cảm thấy hơi loạng choạng, thân thể đứng không vững cứ thế ngã vào người hắn. Hắn kinh sợ, vội vàng bế nàng lên, cho thuyền tấp vào bờ rồi gọi người đến. Đám nhạc công ngồi ở hai bên bờ cũng vì thế mà hỗn loạn.
"Mau gọi Lương Hiền tới đây."
"Nhưng Lương thái y ở kinh thành..." - Tiêu Tự lén nhìn nàng gương mặt tái nhợt đang còn mơ màng trên tay hắn.
"Mau gọi lão ta tới đây. Ta cho lão thời gian một nén nhang, không đến được thì coi chừng cái đầu của lão."
"Vâng."
Tiêu Tự vội vã chạy đi. Hắn ta biết đáng lẽ đêm nay là một đêm lãng mạn trên thuyền hoa của chủ tử hắn, sao lại thành như vậy rồi?
"Vương gia..."
Hắn nhìn nàng đang mệt mỏi nằm trong vòng tay hắn, gương mặt thiếu dần sinh lực, hơi thở nặng nề, giọng nói cũng gần như khàn đi.
"Ta đây, Y Nhi, nàng định nói gì sao?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, chờ đợi nàng đáp lời. Nhưng chưa kịp nói gì với hắn, nàng đã đột nhiên ngất đi.
"Y Nhi!!!"