Edit: Lạc Lạc
Lộ Dao không về nhà mà đi thẳng lên lầu trên.
Hoắc Viễn Chu mở cửa cho cô, "Về sớm vậy? Còn cho rằng phải rất muộn em mới về."
Lộ Dao đưa túi cho anh, bắt đầu thay giày: "Có thể chú Bàng còn phải đi ra ngoài với con trai của ông ấy, em đưa ông ấy đến khách sạn rồi về ngay."
Cô ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Viễn Chu: "Anh biết con trai chú Bàng là ai không?"
Hoắc Viễn Chu tỏ vẻ không biết, hỏi: "Ai?"
"Cố Hằng." Lộ Dao bóp má anh: "Còn giả vờ với em! Anh đã biết anh ta là con trai của chú Bàng từ sớm rồi đúng không?"
Hoắc Viễn Chu cười, "Không sớm lắm, chỉ sớm hơn em một chút."
Lộ Dao lại véo anh cái nữa mới vừa lòng, nói với anh: "Chứng thực quảng cáo của các anh, em thấy dù anh Bách Xuyên có tự mình đến tìm anh ta thì cũng không có hy vọng."
Hoắc Viễn Chu đặt túi xách của cô vào phòng giữ đồ, sau đó rót cho cô một ly nước trái cây, "Việc này không cần gấp, cứ để Tưởng Bách Xuyên tự mình nghĩ cách."
Lộ Dao ngồi phịch lên ghế sô pha, thuận tay cầm lấy cái gối ôm vào lòng, nhìn anh đầy tâm sự: "Này, anh nói xem mẹ em có thể giấu sổ hộ khẩu ở đâu được?"
Hôm qua sau khi Hoắc Viễn Chu nói muốn lấy sổ hộ khẩu của cô, lúc về nhà cô đã bắt đầu tìm, những nơi có thể tìm cô đều tìm qua, kết quả là không thấy bóng dáng đâu cả, rõ ràng vẫn còn dùng đến lúc sang tên căn hộ cách đây một thời gian.
Hoắc Viễn Chu: "Anh nghĩ việc này phải hỏi ba, chắc chắn ông ấy biết. Ngay cả khi không biết, cũng sẽ cung cấp cho chúng ta manh mối thuận lợi."
Lộ Dao vỗ đùi, "Việc này cứ đặt trên người ông Lộ đi, tìm được cũng phải tìm, không tìm được ông ấy cũng phải tìm, em đây sẽ về nhà quấn lấy ông ấy."
Nói xong Lộ Dao đứng lên, chuẩn bị về nhà tìm sổ hộ khẩu, lại bị Hoắc Viễn Chu kéo vào lòng, Lộ Dao ngồi thẳng lên đùi anh.
Hoắc Viễn Chu kéo mặt cô lại gần, "Đến cũng đến rồi, ăn no rồi hẳn đi."
"Em..."
Những lời còn lại của Lộ Dao đều bị chặn lại bởi đôi môi của Hoắc Viễn Chu, cô bám hai chân lên eo anh, nhiệt tình đáp lại.
Cả hai điên cuồng từ phòng khách đến phòng tắm rồi lại đến phòng ngủ, cho đến khi kiệt sức, khắp người Lộ Dao đều là mồ hôi, nằm trên giường không thể cử động, đến hơi sức để nói chuyện cũng không có.
Hoắc Viễn Chu xoa lên má cô, "Đi tắm trước đi rồi hãy ngủ."
Lộ Dao gật đầu.
Hoắc Viễn Chu thấy cô mệt đến mức không thể đứng dậy, anh bèn lấy khăn tắm quấn người cô lại rồi bế cô vào phòng tắm, rửa ráy đơn giản cho cô, sau đó bế cô trở lại giường.
Anh đắp chăn cho cô, "Ngủ một lúc đi, 11 giờ anh gọi em dậy."
Lộ Dao vẫn gật đầu, nhắm mắt lại, chưa đầy hai phút cô đã ngủ thiếp đi.
Hoắc Viễn Chu cũng mệt, nhưng không buồn ngủ.
Anh ở lại phòng ngủ nhìn cô một lúc, sau đó đến thư phòng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong thư phòng một lúc lâu, rồi cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ông Lộ: 【 Ba, xuống lầu hút điếu thuốc đi, con không mang theo điện thoại, con đợi ba ở vườn hoa dưới lầu. 】
Mặc kệ ông Lộ có trả lời hay không, anh vẫn ném điện thoại lên bàn, cầm lấy hộp thuốc và bật lửa đi xuống lầu.
Hoắc Viễn Chu đứng cạnh thùng rác ở vườn hoa hút hết hai điếu thuốc, ông Lộ vẫn không xuống, anh không nôn nóng, cũng không lên lầu thúc giục ông.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống hệt với buổi tối hôm đó anh và Lộ Dao lén xuống dưới đây hẹn hò, ánh trăng sáng tỏ, thỉnh thoảng có một đám mây trắng lớn trôi qua.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, ông Lộ mới khoan thai tới muộn.
"Cho rằng con đi rồi." Ông Lộ bước đến.
Hoắc Viễn Chu quay đầu lại, mỉm cười nói: "Ba chưa đến, làm sao con có thể đi."
Anh đưa cho ông Lộ một điếu thuốc, sau đó châm lửa cho ông, "Mẹ đi nghỉ rồi ạ?"
Ông Lộ hút thuốc, "Không, đang mở họp. Nói đi, chuyện gì, ba không tin con có thể nhàn nhã thoải mái mời ba xuống đây hút thuốc."
Hoắc Viễn Chu đi thẳng vào vấn đề: "Ba, con muốn ba giúp con ăn cắp sổ hộ khẩu."
Ông Lộ sặc khói ho khù khụ, ông nhìn Hoắc Viễn Chu: "Trước đây ba đã thật sự coi thường con rồi! Con nói xem làm sao con có thể không học giỏi như thế được chứ!"
Hoắc Viễn Chu cười: "Còn không phải muốn cho ba bế cháu ngoại sớm một chút sao! Ba xem bạn tiểu học đó của ba đi, cháu ngoại cũng được mấy tuổi rồi? Lúc ông ấy bế cháu ngoại khoe khoang trước mặt ba, trong lòng ba thấy thế nào?"
Khóe môi ông Lộ giật giật, không lên tiếng.
Bạn tiểu học làm bác sĩ đó của ông lúc nào cũng luyên thuyên về cháu ngoại của ông ta, nói là thông minh đến mức nào, cả trường mẫu giáo chỉ có cháu ngoại của ông ta là thông minh nhất, biết nói tiếng Anh, biết chơi trống Jazz, biết nhảy cả Street Dance nữa...
Hoắc Viễn Chu rắt tàn thuốc, "Ba, con thấy ba là người hiểu mẹ con nhất, mẹ giấu sổ hộ khẩu ở đâu, ba chỉ cần động đậy ngón tay là có thể biết ở đâu ngay, đúng không?"
Ông Lộ: "..." Ho khan hai tiếng, "Hoắc Viễn Chu, việc này con tìm ba cũng vô dụng thôi, thật đấy."
Hoắc Viễn Chu: "Ba à, ba không cần nói cho con biết sổ hộ khẩu cụ thể đang nằm ở đâu, chỉ cần cho con một gợi ý là được, ba, ngay trong tối nay ba phải nói cho con biết nó đang ở đâu, sáng mai con sẽ đưa Dao Dao đi đăng ký, sang năm là cháu ngoại của ba sẽ ra đời, sau này ba đã có thể khoe khoang với bạn tiểu học rồi, đúng là một điều tốt."
Nói xong anh rít một hơi thuốc, sau đó nói tiếp, "Và tất nhiên, ba cũng có thể không đưa sổ hộ khẩu cho con, con đây sẽ đưa Dao Dao đến Las Vegas đăng ký kết hôn, sau này tụi con ở lại New York luôn không về nữa."
Ông Lộ khịt mũi: "Hoắc Viễn Chu, con đang đe dọa ba đấy à?!"
Hoắc Viễn Chu gật đầu: "Đúng vậy, con đang đe dọa ba đấy ạ."
Ông Lộ: "..." Ông đá Hoắc Viễn Chu một cái, "Con khá lắm!"
Hoắc Viễn Chu cười: "Ba, ba xem con cũng đã cầu xin ba đến vậy rồi, ba thật sự có thể nhẫn tâm không đưa sổ hộ khẩu cho con sao? Ba nói xem là đàn ông tội gì phải làm khó đàn ông?"
Ông Lộ: "..." Ông vứt tàn thuốc vào thùng rác, "Sổ hộ khẩu vốn vẫn đang ở trong nhà ba mẹ."
Hoắc Viễn Chu thở phào nhẹ nhõm, vậy thì dễ xử lý rồi, có lục tung anh cũng phải tìm ra. Ông Lộ xoay người rời khỏi vườn hoa, đi được vài bước, ông quay đầu lại nói với Hoắc Viễn Chu: "Trong nhà ba mẹ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Hoắc Viễn Chu sững người, sau đó đột nhiên bật cười.
Anh vứt điếu thuốc trong tay xuống, đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ đánh thức Lộ Dao, "Dao Dao, dậy đi, đi lấy sổ hộ khẩu."
Lộ Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, yếu ớt hỏi: "Anh nói gì?"
Hoắc Viễn Chu xoa lên ấn đường của cô, "Mau vào phòng của em tìm sổ hộ khẩu đi."
Lộ Dao ngây người mất mấy giây, sau đó bật ngồi dậy, "Sổ hộ khẩu đang ở trong phòng em sao? Làm sao anh biết?"
Hoắc Viễn Chu bắt đầu mặc quần áo cho cô, "Ba nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, anh đoán mẹ đã giấu sổ hộ khẩu dưới nệm của em."
Lộ Dao đẩy Hoắc Viễn Chu ra: "Để em tự mặc, anh lấy túi của em đến mau lên." Cô mặc áo thun và quần đùi vào, để chân trần chạy ra ngoài phòng khách.
"Em đi chậm một chút." Hoắc Viễn Chu vào phòng giữ đồ lấy túi cho cô, sau đó dặn dò: "Lúc về nhà tìm động tĩnh đừng lớn quá."
Lộ Dao cầm lấy túi, cúi người xách giày lên và mở cửa đi ra ngoài.
"Em mang giày vào đã!"
"Vào thang máy rồi mang, tiết kiệm thời gian."
"..."
Sau khi Lộ Dao về đến nhà, ông Lộ đang xem tivi, thấy cô thở hổn hển, ông cau mày, nhưng vẫn không nói gì.
"Mẹ đâu ạ?"
Ông Lộ chỉ vào thư phòng.
Lộ Dao thì thầm: "Chút nữa nhớ đánh yểm trợ cho con nha." Nói xong cô lui vào phòng mình.
Theo như lời Hoắc Viễn Chu nói, cô tìm dưới nệm trước, gần như đã nhấc cả cái nệm lên mà cũng không nhìn thấy sổ hộ khẩu đâu, cô thở dài.
Cô quan sát căn phòng một lượt, không có nơi nào để giấu sổ hộ khẩu cả, nhưng mỗi góc ngách cô vẫn cẩn thận tìm qua một lần, còn chui xuống gầm giường, trên ván giường cũng tìm, nhưng vẫn không có.
Cô lại vào phòng giữ đồ, lôi hết quần áo ra, lục tìm từng cái túi một.
Hai tiếng sau, vẫn không có bất cứ thứ gì được tìm thấy.
Lộ Dao nhụt chí, gửi tin nhắn cho Hoắc Viễn Chu: 【 Không tìm được. 】
Hoắc Viễn Chu trả lời cô: 【 Trong túi của ba. 】
Lộ Dao: 【 Bà ấy ngốc à mà đi bỏ trong túi của ba! 】
Hoắc Viễn Chu: 【 Chắc chắn sổ hộ khẩu đang nằm trong túi của ba. 】
Lộ Dao ném điện thoại xuống, chạy đi tìm ông Lộ, ông Lộ đang chuẩn bị đứng dậy rót nước thì bị Lộ Dao ôm chầm lấy, "Ba, để phí mãi lộ lại đi."
Ông Lộ nheo mắt, bây giờ đã là một vấn đề lớn.
Lộ Dao cười toe toét, thò tay vào túi quần ông Lộ, lúc chạm phải thứ gì đó cưng cứng, khóe miệng cô hiện lên nụ cười xấu xa: "Ba, xin lỗi."
Ông Lộ: "..." Sáng thứ ba.
Trong nhà ông Lộ bỗng vang lên những âm thanh cuồng loạn của bà Lộ: "Ông Lộ, tôi muốn ly hôn với ông! Họ Lộ mấy người khinh người quá đáng thật!"
Ông Lộ cười nói: "Nếu ly hôn với tôi thì bà thật ngốc, không phải sau này Hoắc Viễn Chu sẽ bị bà nắm chặt trong lòng bàn tay sao? Bà bảo nó đi về phía đông, nó lại dám đi về phía bắc à?"
Sắc mặt bà Lộ dịu đi rất nhiều, nhưng bà vẫn còn tức giận, bà cầm lấy quyển tạp chí trên bàn và ném vào người ông, ông Lộ vẫn đang cười ha hả, cúi người nhặt quyển tạp chí lên, vừa cười vừa nói: "Bà xã, tối tay muốn ăn gì, tôi đi nấu."
Bà Lộ khịt mũi, không buồn để ý đến ông, xoay người đi vào thư phòng, chưa đầy hai phút bà lại vòng ra, "Trưa nay chúng ta không ăn cơm, đang giảm cân, ăn trái cây đi, đi thôi, xuống lầu mua trái cây."
Ông Lộ nghĩ thầm, bà muốn mua vỏ sầu riêng tôi cũng không sợ, ông chủ sẽ không bán cho bà đâu.
Đến cửa hàng trái cây, ông chủ đang bận rộn bày biện sản phẩm mới, nhìn thấy người quen, cười chào đón.
Bà Lộ hỏi: "Ông chủ, có vỏ sầu riêng không?"
Ông chủ gật đầu: "Có có có, nhiều lắm, mấy ngày nay cũng chưa ném đi, sợ chị cần dùng gấp."
Ông Lộ đang cầm trong tay một quả thanh long, đột nhiên giật nảy mình, quả thanh long rơi xuống, ông nhìn sang ông chủ với vẻ khó tin, thương gia bây giờ đều lừa bịp người khác như thế sao?
Một trăm tệ thì sao?!
Lấy tiền xong liền lật mặt không nhận người?
Bà Lộ cầm hai miếng vỏ sầu riêng xoay người rời đi, đi đến cửa vẫn không quên nhắc nhở ông Lộ: "Nhanh lên, trong vòng mười phút ông còn chưa lên đến nơi, tôi sẽ xuống dưới mua thêm hai miếng nữa!"
Ông Lộ: "..."
Bà Lộ vừa đi khỏi, ông chủ liền lấy một trăm tệ từ trong túi mình ra và đưa cho ông Lộ: "Anh trai, tiền này đưa cho anh." Sau đó lại lấy ra thêm mười đồng từ trong túi khác, "Ây da, đây là tiền lãi, vốn và lãi giữa chúng ta đều được thanh toán cả rồi nhé!"
Cặp mắt mê mang và đau thương của ông Lộ chớp chớp liên hồi, yết hầu trượt lên trượt xuống, "Em trai, ý cậu là gì hả!"
Ông chủ ngại ngùng nói: "Con trai nhà tôi năm nay tốt nghiệp, học lập trình máy tính, chị đại nói, ồ, chị đại của tôi là vợ anh đấy, chị ấy nói đợi sau khi con trai tôi tốt nghiệp là có thể đến công ty của chị ấy làm."
Ông Lộ: "..."
Phải mất một hồi lâu ông Lộ mới bình tĩnh lại.
Ra khỏi cửa hàng trái cây, ông nhìn lên bầu trời.
Rất xanh và rất xanh.
Ông Lộ cau mày, lúc này không phải nên là mưa to tầm tã sao?
Tuyết bay loạn xạ mới phù hợp với tình hình như bây giờ.
Ngồi xổm trên bậc thang bên cạnh bồn hoa hút sang điếu thuốc thứ hai, ông mới lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Dao.
Sân bay.
Hoắc Viễn Chu đẩy vali hành lý, Lộ Dao theo sát phía sau, cô đang nghe điện thoại, vẫn là ông Lộ dong dài gọi đến.
Ông Lộ hỏi cô: "Con và Viễn Chu đều đã mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư cả chưa?"
Lộ Dao: "Mang rồi ạ."
Ông Lộ: "Con gái à, sau khi lãnh chứng với Viễn Chu xong phải chụp ảnh lại gửi cho ba xem đấy."
Hốc mắt Lộ Dao nóng lên: "Vâng, nhất định sẽ gửi cho ba xem."
Ông Lộ thở ra một hơi thật dài tận đáy lòng, vài giây sau mới nói: "Ở lại đó chơi thêm vài ngày rồi hãy về, mấy năm nay con cũng không đi ra ngoài chơi."
Giọng Lộ Dao hơi nghẹn ngào: "Vâng, được ạ." Dừng lại một lúc, cô lại hỏi: "Ba, mẹ... bà ấy không làm khó dễ ba chứ?"
Ông Lộ cười: "Ba con vẫn là một người đàn ông có địa vị trong gia đình, làm sao có thể tùy tiện để mẹ con gây khó dễ được!"
"Dao Dao, vào cửa kiểm soát an ninh mau lên, muộn rồi." Hoắc Viễn Chu ở phía trước thúc giục cô.
Lộ Dao làm một cử chỉ ok với anh, cô nói với ông Lộ: "Ba, không nói nữa, sau khi con và Hoắc Viễn Chu đến Côn Minh sẽ lại gọi cho ba."
"Con nói gì?! Hai đứa vẫn chưa vào cửa kiểm soát an ninh nữa sao? Mấy giờ rồi hả, đứa nhỏ Hoắc Viễn Chu này bị con dẫn dắt nên cũng chẳng còn chút khái niệm về thời gian nào..."
Ông chỉ mới nói được một nửa Lộ Dao đã ngắt cuộc gọi, cô bỏ điện thoại vào trong túi, vội vã đi vào cửa kiểm soát anh ninh.
Bỗng dưng Lộ Dao lại nghĩ về vài tháng trước một cách khó hiểu, cảnh tượng ở sân bay Phố Đông lúc cô đi Tokyo.
Ngày đó Hoắc Viễn Chu vẫn còn là chú Hoắc của cô, lúc đó cô còn không biết điền thẻ nhập cảnh, cũng không biết Tưởng Trì Hoài, càng không ngờ ông chú nhiệt tình trên máy bay sẽ là Bàng Lâm Bân.
...
"Dao Dao, nhanh lên!" Hoắc Viễn Chu lại giục cô.
Lộ Dao hoàn hồn: "Đến đây!"
Khoảnh khắc máy bay lao vút lên những tầng mây, liền nghe Lộ Dao hào hứng nói: "Hoắc Viễn Chu, anh nhìn kìa, đám mây đó có hình trái tim."
~~~THE END~~~