“Bác sĩ, bác sĩ đâu?” Trâu Đại Long khiếp sợ, đay là cao thủ, chỉ có bác sĩ mới cứu nổi.
“Không cần kêu bác sĩ tới đâu, đây là cao thủ nội gia cảnh giới Võ Chân sắp đột phá, gọi bác sĩ cũng không có ích gì!" Trần Vũ lắc đầu nói.
Võ đạo chia làm ba tầng: Võ Sư nhập môn, có thể điều khiển khí để sử dụng theo ý mình, nhưng khí này chỉ có thể di chuyển khắp cơ thể, không thể phóng ra ngoài.
Tiến thêm một bước là Huyền Võ Chân Cảnh, có thể dùng ám kình đả thương người. Cực Võ Tông Cảnh cao nhất ở võ đạo còn gọi là Võ Tông, là người có thể đứng ở đỉnh võ đạo, tụ khí thành kiếm, sơi tơ hay lá rụng thì đầu có thể dùng như vũ khí.
Lão già này đã là Võ Sư đỉnh, nội lực phóng thích ở mức độ nhỏ, tiến thêm một bước nữa là vào cảnh giới Võ Chân, bước vào cảnh giới Võ Chân thì đã là cao thủ nội gia chân chính.
“Ha ha, mắt thằng nhóc này tinh đấy, liếc mắt nhìn một cái là đã có thể nhìn ra được cảnh giới của tôi.” Chu Thanh ngạo nghễ liếc nhìn Trần Vũ một cái.
“Ngài Trần, cứu tôi” Trâu Đại Long sợ đến mức toàn thân phát run, khoảng cách giữa hắn và lão già chỉ có hai mét, đối phương giơ tay phóng ra ám kình là có thể lấy mạng hắn rồi.
Hiện giờ, toàn bộ hy vọng của hắn đều đặt lên trên người Trần Vũ.
“Sếp Trâu, đây là ân oán giang hồ của ông, tôi không tiện nhúng tay vào.” Trần Vũ lắc đầu nói.
“Ngài Trần, nếu cậu có có thể cứu tôi, tôi sẽ trả cậu rất rất nhiều tiền.” Sắc mặt Trâu Đại Long trắng bệch, hắn cầu xin.
“Trâu Đại Long, nhị đương gia Thanh Long Xã đã đích thân ra tay, ông cảm thấy thằng nhóc này có thể cứu được ông sao?” Chu Thanh cười lạnh một tiếng: “Hôm nay, đừng ai mong rời khỏi đây.”
“Ông nói cái gì?” Trần Vũ liếc nhìn Chu Thanh.
"Ngài Trần, Thanh Long Xã không tuân theo quy tắc giang hồ, chuyện này không thể để lộ ra bên ngoài, cho nên ông ta sẽ giết sạch người ở đây, nếu cậu có biện pháp thì xin hãy cứu tôi." Trâu Đại Long nói với đôi tay run lẩy bẩy.
Thật ra hắn cũng không biết Trần Vũ có thể cứu được mình hay không, dẫu sao đây cũng là cao thủ võ đạo, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể đặt hy vọng đật lên trên người Trần Vũ
“Vừa rồi ông nói nếu tôi cứu ông thì sẽ trả bao nhiêu tiền?” Trần Vũ đứng lên.
“Năm mươi triệu, hơn nữa, nếu ngài Trần cứu tôi thì sau này tôi sẽ là con chó của cậu.” Trâu Đại Long khế cắn môi. “Chốt!” Trần Vũ gật đầu một cái.
“Ha ha, ranh con, sợ là cậu không biết võ đạo là gì, cao thủ nội gia là ai nhỉ.!” Chu Thanh cười, mí mắt của ông ta hơi rũ xuống, không thèm liếc mắt đến Trần Vũ một cái: “Cậu có thể nhìn ra cảnh giới của tôi thì kiến thức cũng không thấp!”
“Muốn trách thì chỉ trách cậu quá xui xẻo, thấy được chuyện không nên thấy, dính vào việc không nên dính.” Chu Thanh chậm rãi nói.
“Thú thật, tôi vốn không định nhúng tay vào chuyện của mấy người, nhưng mà bây giờ xem ra, không nhúng tay là không được." Trần Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi cho ông một cơ hội.”
“Cậu? Cho tôi một cơ hội?” Chu Thanh cho rằng bản thân đã nghe nhầm.
“Không sai, cho ông một cơ hội tự hủy đan điền, tự mình phế bỏ hai tay thì tôi tha mạng cho.” Trần Vũ lạnh nhạt nói.
“Ngông cuồng, lão đây tập võ hơn bốn mươi năm, sắp đột phá, nếu ranh con cậu dám nói năng lỗ mãng thế thì hôm nay tôi sẽ lấy ập uy.” Chu Thanh giận dữ: “Tôi sẽ để cậu biết thế nào là võ giả.”
Chu Thanh hét lớn một tiếng, bước dài về phía trước. một bước, toàn thân phát ra tiếng vang như cây đậu, khí dồn vào nắm tay phải, đánh về phía trước một quyền.
Cảnh giới của Chu Thanh đã là võ sư đỉnh, mấy chục. năm tu luyện củng cố tu vi ông ta cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần một đấm, dù là thép thì còn lõm, huống chỉ là cơ thể người?
Trần Vũ đứng bất động tại chỗ, chẳng hề bận tâm một quyền khiến người ta sợ hãi của Chu Thanh, trong tích tắc, một quyền này của ông ta đã lao đến, khi mọi người thấy Trần Vũ sắp bị một quyền của ông ta đấm chết thì đột nhiên, Trần Vũ duỗi tay phải ra, mạnh mẽ nắm lấy một quyền này của Chu Thanh.
“Cậu...” Sắc mặt của Chu Thanh thay đổi, ông ta căn bản không coi Trần Vũ là đối thủ, bởi vì ông ta tự phụ rằng bản thân mấy chục năm tu vi, có thể đưa Trần Vũ gặp Diêm Vương bằng một quyền.
Thế nhưng ông ta lại không ngờ, Trần Vũ trông trẻ tuổi thế kia lại có thể đỡ được một quyền hết sức của ông ta.
“Võ sư đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa là đến Huyền Võ Chân Cảnh, không tồi." Trần Vũ hơi hơi mỉm cười: “Để hôm nay tôi đây cho ông biết thế nào gọi là “Người tài thì có người tài hơn, núi đã cao thì vẫn còn núi cao hơn nhé.”
Trần Vũ nói xong, hơi vặn năm đấm của Chu Thanh, tiếng soàn soạt vang lên, ống tay áo ông ta rách bươm, cánh tay bị vặn xoắn lại như bánh quai chèo.
“A..” m thanh đau đớn của Chu Thanh vang lên, cánh tay đã bị gãy từng khúc.
Tay phải Trần Vũ tụ khí, chém một cái vào trong không khí.
Phụt... Thân thể của Chu Thanh bị đao tay của Trần Vũ đánh văng xa hơn cả trượng, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực đều đã bị gấy.
“Không thể nào... Chuyện này không thể xảy ra! Sao. cậu có thể phóng nội khí ra ngoài, đây là võ đạo tầng hai, cao thủ Huyền Võ Chân Cảnh mới có thể làm được." Chu Thanh quỳ một gối xuống đất, ông ta khiếp sợ nhìn Trần Vũ.
Ông ta đã tập võ hơn bốn mươi năm, khó khăn lắm mới đạt đến võ sư đỉnh, có thể đột phá lên Võ Chân hay không thì còn là vấn đề khác, nhưng Trần Vũ lại có thể phóng chân khí ra ngoài, ngưng khí đả thương người? Nhìn tuổi tác của anh, cho dù có luyện từ bên trong bụng mẹ thì cũng chưa chắc có khả năng đạt cảnh giới này.
Cơ thể Trần Vũ chợt lóe, sau đó áp sát Chu Thanh: “Đã bảo ông tự kết liễu, ông càng không nghe, một hai phải ép tôi ra tay.”
“Tôi là nhị đương gia của Thanh Long Xã, cậu dám làm tôi bị thương, Thanh Long Xã nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu... A” Lời tàn nhãn của Chu Thanh còn chưa nói xong thì hai tay của ông ta đã bị vặn ra sau lưng như cánh gà, đồng thời Trần Vũ điểm vào huyệt Thiên Trung của ông ta, Thái Huyền Thánh Thanh khí bá đạo phá hủy đan điền ông ta trong nháy mắt.
“Nhìn rõ gương mặt này, tôi tên Trần Vũ.” Trần Vũ cười nói: “Nếu Thanh Long Xã của các người có đến tìm tôi trả thù thì nhớ đừng tìm lầm người."
“Được, được, tôi đã nhớ rõ cậu, Thanh Long Xã nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Chu Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Vũ.
“Cút.” Trần Vũ lạnh lùng liếc ông ta
Chu Thanh cắn răng một cái, miễn cưỡng đứng lên, bây giờ đan điền của ông ta đã bị hủy, một thân tu vi cũng thành nước chảy về biển Đông, người như già đi mười tuổi, cả đời này của ông ta đã vô duyên với võ đạo.
“Ngài Trần, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu thả ông ta đi, nhất định ông ta sẽ quay về báo thù.” Trâu Đại Long vội la lên.
“Nếu giết ông ta, Thanh Long Xã sẽ không tới nữa à?” Trần Vũ nhếch miệng cười nói: “Nếu không để ông ta quay về báo tin, sao chúng ta có lý do tiêu diệt Thanh Long Xã trong một lân chứ?”
“Ngài Trần, thực lực của Thanh Long Xã rất mạnh.” Sắc mặt Trâu Đại Long thay đổi.
“Thế thì sao?” Trần Vũ hờ hững nói: “Tôi đánh gãy hai tay Chu Thanh, hủy đan điền, tuy rằng không giết ông †a, nhưng đối với người tập võ mà nói, như thế còn khó chịu hơn là giết ông ta.”
“Nếu tôi dám làm thế, vậy có nghĩa tôi chẳng coi 'Thanh Long Xã ra cái ôn gì, huống chi không diệt Thanh Long Xã, ông có thể ngủ ngon được sao?”
Trâu Đại Long bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn vội khom người, dâng ra một tấm séc: “Ngài Trần, đây là năm mươi triệu, sau này cái mạng của tôi chính là của ngài Trần.
Càng tiếp xúc với Trần Vũ, hắn càng cảm thấy Trần Vũ không đơn giản, trước đây hắn đã nhìn thấy thực lực của Chu Thanh, một quyền của ông ta có thể đánh chết một con trâu, đối thủ một mất một còn Đỗ Phong đã bám lên “con thuyền” Thanh Long Xã này rồi, nếu hắn không bám lấy Trần Vũ thì sẽ chết rất thê thảm.
Trần Vũ lấy ra một mảnh giấy màu vàng hơi đỏ và một cái kéo, một lát sau trong tay xuất hiện một hình nhân giấy.
“Đưa tay cho tôi!” Trần Vũ nói.
Trâu Đại Long vươn tay ra, Trần Vũ vươn ngón tay, cắt một đường trong lòng bàn tay đối phương, máu tươi chảy ra, Trần Vũ nắm tay hắn, bôi máu tươi lên trên người giấy.