"Ông đừng có nằm mơ." Nghiêm Nhu Cẩn nhìn chằm chằm vào lão già: "Nhà họ Nghiêm chúng tôi đã bảo vệ Binh Linh Thất Hoàng Ly Trần trong hàng trăm năm, thanh kiếm này chỉ có người có duyên mới có thể khống. chế được, cho dù tôi đưa nó cho ông, thì ông cũng không thể lấy đi được."
"Haha, gia tộc họ Nghiêm của cô đã suy tàn, bây giờ cô trở về quê hương Phong Lăng thì đã sao? Lão già chết tiệt của quán trà Huyền Vũ kia cũng không cứu được cô đâu." Lão già cười lớn: "Giao kiếm linh Ly Trần ra, tôi sẽ cho cô được chết toàn thây."
"Cho dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng phải bảo vệ Ly Trần." Nghiêm Nhu Cẩn tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
"Quán trà Huyền Vũ? Lý Huyền Linh là gì của cô?” Trần Vũ nhìn Nghiêm Nhu Cẩn.
"Đó là cha nuôi của tôi, anh biết ông ấy sao?” Nghiêm Nhu Cẩn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Vũ.
"Tôi biết, ông ấy đã từng giúp tôi." Trân Vũ gật đầu.
"Tên nhãi ranh kia, đừng lo chuyện bao đồng, tôi sẽ cho cậu toàn thây." Lão già cười lạnh nói.
"Vậy thì tôi thực sự phải cảm ơn ông." Trần Vũ liếc nhìn lão già.
"Xử lý cậu ta đi." Lão già vung tay lên, lập tức có một người đàn ông tiến lên một bước, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.
Trần Vũ trở tay tóm lấy một chưởng này của đối phương...
"Cậu... " Đối phương kinh hãi nhìn Trần Vũ, gã vừa nói ra một chữ, Trần Vũ liền trở tay nắm chặt, đánh một quyền về phía cổ họng của gã.
Phụt, xương họng của đối phương vỡ nát, gã mở to hai mắt, lùi về phía sau mấy bước, sau đó ngã phịch xuống đất, chết.
"Thì ra là cao thủ, lên." Lão già kinh ngạc, tên thuộc. hạ này cũng là cảnh giới Võ sư, nhưng bị Trần Vũ một quyền đánh ngã, xem ra đây là một kẻ lợi hại.
Mấy tên sát thủ cầm súng phía sau ông ta cũng không dám lơ là, giơ súng lên bóp cò về phía Trần Vũ.
Trần Vũ hạ người cuống, đánh ra một quyền giải quyết một tên sát thủ, hai tên sát thủ còn lại đã bóp cò súng.
Pằng pằng! Hai viên đạn bản về phía Trần Vũ, trong lòng Trần Vũ trâm xuống, thâm kêu không hay rồi, anh còn chưa đột phá Thái Huyền Thánh Thanh khí, có thể giết chết một tay súng, nhưng hai phát súng này lại cực kỳ khó tránh thoát.
Vào thời khắc mấu chốt này, hình xăm ngọn lửa trên cánh tay của anh đột nhiên hơi sáng lên.
Gần như cùng lúc đó, chiếc hộp gỗ cao ba thước phía sau lưng Nghiêm Nhu Cẩn đột nhiên nổ tung, sau đó một tia sáng đỏ bắn lên trời, lao nhanh về phía Trần Vũ.
Trần Vũ cảm giác được tay mình trĩu xuống, trong tay xuất hiện một thanh kiếm ngắn.
'Trong phút chốc, anh cảm giác được một luồng sức mạnh ùa vào trong cơ thể, anh đột nhiên phát lực, cầm thanh kiếm ngắn trong tay chém ra.
Một tiếng uỳnh, máu văng khắp nơi, hai tay súng hét lên thảm thiết, một vết kiếm trên ngực sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, hai người ngã phịch xuống đất, nhìn thôi đã thấy không thể sống sót.
Lão già kia bị ánh kiếm lóe trúng, một đạo kiếm khí bắn ngang ra, xuyên qua bả vai ông ta, cả người ông ta chấn động, ngã bay về phía sau.
Phụt... Ông ta phun ra một ngụm máu, sau đó kinh hãi nhìn Trần Vũ.
Chỉ thấy trong tay Trần Vũ đang cầm một thanh kiếm ngắn, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, hơn nữa thân kiếm vẫn đang không ngừng kéo dài ra, dài đến ba thước.
Tay Trần Vũ không ngừng run rẩy, anh có chút kinh hãi trước sức mạnh to lớn truyền đến từ thanh kiếm.
Sau đó tay anh bỗng trống rỗng, thanh kiếm trong tay hóa thành một tia sáng, chìm vào hình xăm ngọn lửa trên cánh tay anh.
'Trên hình xăm ngọn lửa có thêm hình một thanh kiếm, sau đó những đường màu vàng trên hình xăm lóe lên, rồi lập tức trở lại bình thường.
Đồng thời, trong ý thức của Trần Vũ cũng xuất hiện thêm một thứ, Binh Linh Thất Hoàng, Ly Trân, đứng đầu. trong ba Binh Linh, giờ đây đã được hợp nhất với huyết mạch của anh, chỉ cân một ý niệm là có thể triệu ra bất cứ lúc nào.
"Ly Trần... nhận chủ?" Nghiêm Nhu Cẩn ngơ ngác nhìn Trần Vũ, đột nhiên, cô bật khóc như mưa.