"Hân Vũ, chúng ta đi thôi, bọn họ thích vào hay không thì tuỳ.' Trần Vũ kéo Diệp Hân Vũ đang mang vẻ mặt kinh ngạc bước vào.
"Anh biết giám đốc Trương sao?" Diệp Hân Vũ không thể tưởng tượng nổi.
"Anh không quen."
"Giám đốc Trương là giám đốc của Phúc Mãn Lâu, anh ta còn nắm giữ cổ phần ở đây, có mối quan hệ rộng rãi, tại sao anh lại đối xử tốt với anh như vậy?" Diệp Hân Vũ không thể hiểu được.
"Ồ, anh đã giúp cho ông chủ của họ làm một việc nhỏ, có thể là do ông chủ của họ muốn cảm ơn anh." Trần Vũ mỉm cười nói.
"Thì ra là như vậy." Diệp Hân Vũ cũng không nghi ngờ nữa, là do cô nghĩ nhiều rồi.
"Ở đây xảy ra chuyện gì thế này?" Nhìn thấy Trần Vũ đi vào, Lưu Quyên trợn mắt há mồm hỏi, có phải giám đốc nhận nhầm người rồi không?
"Không biết, nhất định là có vấn đề gì đó, đi, chúng ta vào, biết rõ tình hình rồi nói tiếp, tôi cũng không tin chúng ta không thể so bì được với một tên côn đồ." Phương Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Phòng VIP cao cấp ở Phúc Mãn Lâu vô cùng sang trọng, trải thảm được đặt làm riêng, toàn bộ nội thất bằng gỗ qụ, trang trí phong cách Trung Quốc, hai bên có hai hàng phục vụ trẻ mặc sườn xám, mọi thứ ở đây đều rất xa hoa.
"Cậu Trân, những gì tôi chuẩn bị cho cậu đều là đặc sản của Phúc Mãn Lâu chúng tôi. Cậu xem có còn cần gì nữa không?" Giám đốc Trương đích thân phục vụ trong phòng VỊP, chìa ra thực đơn.
"Không cần, đây là lần đầu tôi tới đây, anh cảm thấy thứ gì ngon thì cứ đem lên đi." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Được rồi, cậu Trần, nếu có cần thêm gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đợi ở bên ngoài." Giám đốc Trương khẽ cúi người rồi bước ra ngoài.
"Trần Vũ, anh rất thân với giám đốc Trương sao?" Phương Thần đi vào sau hỏi.
"Tôi không quen." Trần Vũ thản nhiên nói: "Nhưng tôi biết ông chủ lớn ở đây."
"Phúc Mãn Lâu là một sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Lâm Thị. Ông chủ là Lâm Văn Phủ - là người đứng đầu một trong bốn gia tộc lớn ở Phong Lăng. Anh biết Lâm Văn Phủ thật sao?" Phương Thần chỉ cười.
"Cũng không tính là quen biết, nhưng ông ta nợ tôi một ân tình." Trần Vũ cười nói.
"Đừng khoác lác nữa được không? Lâm thị có tài sản mấy chục tỷ, là gia tộc hạng nhất ở Phong Lăng. Làm sao có thể nợ anh một ân tình được?"
"Người này bị điên rồi!"
"Khoác lác cũng không biết lựa lời."
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều không tin, bọn họ cho rằng Trần Vũ đang nói dối, giám đốc Trương đã nhận sai người, nhất định là như vậy.
"Haha, không tệ, phòng cao cấp nhất của Phúc Mãn Lâu tượng trưng cho thân phận, địa vị, bối cảnh và các mối quan hệ, thực sự là không tồi." Lúc này, một đôi nam nữ trung niên bước vào.
Hai người này là bố mẹ của Diệp Hân Vũ, là Diệp Thái Hoà và Vương Tuyết Cần.
"Bố, mẹ." Diệp Hân Vũ đã lâu không gặp bố, tâm tình có chút kích động.
Hai người này nhìn thấy Diệp Hân Vũ, sắc mặt đột nhiên tối sầm, đi vòng qua cô.
Vành mắt của Diệp Hân Vũ đỏ lên, suýt nữa thì bật khóc.
"Chú, chú đã đến rồi." Tất cả mọi người đứng lên, Phương Thần vội vàng mời Diệp Thái Hoà ngồi xuống.
"Phương Thần à, cháu đặt căn phòng này hả, không tồi không tồi! Nghe nói không thể đặt phòng cao cấp ở Phúc Mãn Lâu trừ khi có quan hệ tốt, chú cũng không biết là cháu có quan hệ rộng tới vậy đó."
Sau khi Diệp Thái Hoà bước vào, thấy vật trang trí của nơi này liền không ngừng khen ngợi.
Mặc dù ông ta tự nhận mình xuất thân từ một gia đình thư hương thế gia và là bậc thầy về thư pháp, coi rẻ tiền bạc, nhưng cũng không thể nói rằng trong lòng của ông ta không có chút hư vinh nào.
“Chú, việc này...” Cho dù Phương Thần không biết xấu hổ, nhưng cũng khá ngượng ngùng khi thừa nhận trước mặt mọi người là mình đã đặt căn phòng này.
"Năng lực và mối quan hệ của Tiểu Thần rất cao, coi như Thiến Thiến đã tìm cho chúng ta một chàng rể tốt, Tiểu Thần, mau ngồi xuống đi."
Vương Tuyết Cần hừ một tiếng, liếc nhìn Trần Vũ: "Không giống như một số người, chỉ biết ăn nhậu chơi gái cờ bạc, làm mặt mũi của nhà họ Diệp chúng ta mất hết."
"Bố, mẹ, đây là phòng do Trân Vũ đặt trước. Giám đốc ở đây đã dành phòng cao cấp này cho Trần Vũ." Diệp Hân Vũ cau mày.
"Con nói cái gì? Căn phòng này là nó đặt? Ha hả, thể diện của Trần Vũ lớn bao nhiêu, một tên cặn bã từ đáy xã hội đi lên mà có tư cách này sao?" Diệp Thái Hoà cười lạnh.
"Mấy năm trôi qua rồi, con vẫn không có một chút tiến bộ nào, Trân Vũ này có gì tốt, đáng cho con từ mặt bố mẹ con như vậy?" Đối với con gái của mình, Vương Tuyết Cần vẫn mang một vẻ mặt thất vọng.
"Vậy mẹ tự hỏi anh ấy đi.' Hốc mắt Diệp Hân Vũ ửng đỏ, người nhà của cô vẫn không chịu chấp nhận Trần Vũ.
"Tiểu Thần, căn phòng này không phải cháu đặt sao?" Diệp Thái Hoà kinh ngạc hỏi, xung quanh có vẻ yên tĩnh đến lạ thường.
"Chuyện này, chú... Giám đốc ở đây chắc chắn đã nhận nhầm người. Người như Trần Vũ sao có thể có thể diện lớn như vậy?"
Phương Thần trả lời như vậy thì không cần giải thích thêm, Diệp Thái Hoà đã biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: "Đất nước hiện nay chủ trương phát triển kinh tế, đến nơi như thế này chẳng phải là xa hoa lãng phí sao?"
"Bố..." Diệp Hân Vũ tủi thân rơi nước mắt, cho dù Trần Vũ có thay đổi như thế nào, bọn họ đều có thể chê trách anh!
"Vậy chúng ta đổi địa điểm đi. Ăn một tô mì ở nhà hàng Tứ Xuyên đối diện chẳng phải sẽ tiết kiệm hơn sao?" Trần Vũ cau mày, cảm thấy có chút không nhịn được nữa.
Thành thật mà nói, ngay cả khi Trần Vũ có đi đầu thai lần nữa thì cũng không thích bộ dạng tỏ ra thanh cao của Diệp Thái Hoà, ông ta vừa thích khoe khoang, vừa muốn giả vờ làm một người tao nhã thanh cao, nếu ông ta không phải là bố của Diệp Hân Vũ, thì anh đã phủi tay chạy lấy người rồi.
"Mày..." Sắc mặt Diệp Thái Hoà biến đổi.
"Đây là nhà hàng tốt nhất ở Phong Lăng, có phòng VỊP cao cấp nhất, nghe nói ở đây có thể hưởng thụ dịch vụ như hoàng đế, cứ đi như vậy thì thật lãng phí." Vương Tuyết Cần nhẹ giọng nói.
Sắc mặt của Diệp Thái Hoà thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng hừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta ở lại đây đi. Hừ, bữa ăn hôm nay hẳn phải tốn đến mấy chục nghìn, còn có rất nhiều trẻ em vùng núi không đủ ăn. Thật là lãng phí, các người có thấy hổ thẹn với lương tâm mình không?”
"Bố vợ, bữa ăn này tiêu không dưới năm mươi nghìn." Trần Vũ cười nói: "Bố yên tâm đi, nếu bố thấy đắt, con sẽ đãi mọi người bữa ăn này, coi như hiếu kính bố."
"Trần Vũ, anh đang nói cái gì vậy? Anh điên rồi sao?" Diệp Hân Vũ liều mạng kéo Trần Vũ, muốn bịt miệng anh lại, mấy ngày trước còn vì tiền thuê nhà mà phát sầu, trong nhà lấy đâu ra năm mươi nghìn nữa chứ?
"Haha, Trần Vũ, đừng gây rắc rối nữa. Mày lấy đâu ra năm mươi nghìn? Hay mày thành thần bài rồi? Chơi bài chỉ thắng chứ không có thua?”
"Ha ha, năm mươi nghìn, hắn tiết kiệm ba năm chắc cũng không được số tiền như vậy."
"Thằng nhóc này đúng là biết chém gió."
Nhà họ Diệp đều bật cười, khinh thường nhìn Trân Vũ, trong số những người có mặt tại đây, có ai còn không biết Trần Vũ là loại người gì?
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ đi làm, sau khi kết hôn, một mình Diệp Hân Vũ trang trải mọi chi phí sinh hoạt, anh chỉ là một tên thất bại, làm sao có được năm mươi nghìn tệ?
"Trần Vũ, khoác lác thì cũng một vừa hai phải thôi." Phương Thần ngừng cười nói.
"Anh nghĩ là tôi khoác lác sao?" Trần Vũ liếc mắt nhìn đối phương.
“Anh khoác lác chứ còn gì nữa? Tôi cá trên người anh bây giờ không có nổi một trăm tệ, bữa cơm này anh lấy cái gì mời chúng tôi?” Diệp Thiến cười lạnh.
"Nói không chừng bọn họ sẽ cho tôi miễn phí đó." Trần Vũ cười ha hả nói.
"Miễn phí? Ha ha, tên nhóc này điên rồi."
“Tôi đề nghị cậu nên đi bệnh viện tâm thần khám bệnh đi”
Nhà họ Diệp phá lên cười, Phương Thần cười đến không thở nổi, đi tới trước mặt Trần Vũ, vỗ vai anh nói: “Trần Vũ, tôi cho anh mượn hai nghìn tệ, mau đi bệnh viện tâm thần khám xem sao, miễn phí á hả? Anh nghĩ đây là nơi nào? Ha ha...”
"Cậu Trần, đây là hai chai Lafite năm 82, đều là vật phẩm đặc biệt trong nhà hàng của chúng tôi, mời hưởng dụng. Ngoài ra, đây là danh sách rượu hôm nay, tổng cộng là mươi ba nghìn, tất cả đều miễn phí."
Phương Thần vừa dứt lời, giám đốc Trương đẩy xe đi vào, tặng hai chai rượu vang đỏ quý giá rồi đưa thực đơn rượu cho Trần Vũ.