“Chuyện bố anh làm, anh không biết một chút gì sao?" Trần Vũ cười lạnh: “Nếu không phải ông ta ỷ vào anh diễu võ dương oai, loại người có bị mắng cũng không dám hé răng một tiếng như bố anh sao lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo như vậy sao?"
"Em họ, anh thật sự không biết, tha cho anh đi." Trần Minh Lâm gần như sắp khóc.
"Con trai, tại sao con lại nói những điều này với nó? Tên con hoang này không phải chỉ là một tên vô dụng chỉ biết ăn no chờ chết thôi sao?" Trần Sơn ngơ ngác hỏi.
"Bố, bố mau im miệng đi! Em họ bây giờ là ông chủ lớn ở Phong Lăng, ngay cả sếp Trâu cũng phải nghe lời em ấy, bố bắt nạt ai không được mà lại đi bắt nạt chú hai? Ông ấy là chú hai của con." Vẻ mặt Trần Minh Lâm như đưa đám, anh ta thực sự ghét cay ghét đắng bố mình.
Ở bên ngoài anh ta chỉ là một tên trông bãi, nhưng Trần Sơn lại cảm thấy anh ta rất quen thuộc với những ông lớn trong xã hội, mấy năm nay ông ta ngày càng kiêu ngạo, giờ thì hay rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc. Trần Vũ? Đây là một kẻ tàn nhẫn, ngay cả Trâu Đại Long cũng phải nghe lời cậu ta.
Sắc mặt Trần Sơn có chút tái nhợt, ông ta biết Trâu Đại Long, con trai của ông ta thường xuyên nói Trâu Đại Long lợi hại thế này thế kia, nhưng bây giờ một người ghê gớm như vậy lại phải gọi Trần Vũ là ngài Trần, vậy thì thân phận của Trần Vũ là gì?
"Bác cả, bác còn có con át chủ bài nào khác thì đưa ra luôn đi, hôm nay tôi sẽ chơi với bác." Trân Vũ cười lạnh một tiếng.
"Tiểu Vũ, chúng ta là họ hàng, trước đây là do tôi đã làm sai, tôi thật có lỗi với bố của cậu." Trần Sơn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hai tay ông ta không tự chủ được run rẩy.
"Hừ, bây giờ bác mới biết chúng ta là họ hàng sao? Lúc bác bắt nạt bố tôi, sao bác không nhớ tới ông ấy là em ruột của bác?" Trần Vũ cười lạnh, chỉ vào con trai và ba đứa cháu ngoại của Trần Sơn nói: "Lôi những người này ra ngoài đánh trước mặt mọi người, tuyệt đối đừng nương tay."
"Vâng." Trâu Đại Long vung tay lên, mấy tên vệ sĩ tiến tới kéo mấy người ra ngoài.
Trần Sơn vốn muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy đám côn đồ đông nghẹt này, ông ta liền rụt đầu lại.
Một lúc sau, tiếng la hét thảm thiết của mấy người nhà họ Trần vang lên giữa đường làng, họ bị quất mạnh bằng roi nhúng nước muối.
Những người đang hóng chuyện trong làng đều có tâm trạng khác nhau, mấy cha con nhà họ Trần và anh em nhà họ Lý là những tên nắm trùm ở núi Dược mấy năm nay, người trong làng tức giận nhưng không dám lên tiếng, bây giờ cuối cùng cũng có người đến để đối phó với cha con họ.
Một bộ phận khác thì lại có tâm trạng lo lắng, bởi vì một cú điện thoại của Trần Vũ đã gọi tới mấy trăm người, xem ra là đã khá giả, trước đây bọn họ đã ức hiếp 'Trần Văn Trọng, liệu anh có đến trả thù hay không?
Sau một trận roi, người nhà họ Trần bị đánh đến trầy da tróc vẩy, kêu gào xin tha, sau khi thấy cũng đã đánh đủ, Trần Vũ mới bảo bọn họ dừng lại.
"Bác cả, bác phải xây lại nhà cho bố tôi, việc này không thành vấn đề chứ." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ xây nhà, tôi sẽ ra tiền và nhân lực, tứ hợp viện, bảo đảm trong vòng ba tháng sẽ xây xong, trong thời gian nhà đang xây bố cậu đến ở nhà †ôi, còn gia đình tôi sẽ chuyển đi." Trần Sơn không chút do dự nói.
“Gòn những cánh đồng dược liệu do bố tôi thuê thì sao? Cả những khoản tổn thất trong mấy năm qua nữa?” Trần Vũ hỏi.
"Tôi sẽ trả, tính cho tôi hết, Tiểu Vũ, chúng ta là người một nhà, cậu yên tâm, tôi sẽ gánh chịu hết thảy tổn thất của bố cậu trong mấy năm nay." Trần Sơn gượng cười nói.
"Ừ, vậy thì tốt." Trần Vũ cười nói: "Trâu tổng, ông trở về đi."
"Vâng, Ngài Trần." Trâu Đại Long cung kính cúi đầu, hàng trăm chiếc Mercedes-Benz S dập dìu lái trở về.
Hôm nay Trần Vũ đã xử lý anh em nhà họ Lý, năm anh em này hiện đang nằm viện, sau này sẽ không thể bắt nạt người khác được nữa, hơn nữa còn trực tiếp gây chấn động đến những tên khốn thích ganh tị với người khác ở quê nhà.... Cho dù sau này anh không còn ở đây, cũng không có ai dám bắt nạt bố anh nữa.
Sau khi nối lại bàn tay bị gãy của bố mình, Trần Vũ nói: "Bố, bố có chắc là không muốn đến Phong Lăng sống cùng chúng con không?"
“Không đi, chỉ cần hai vợ chồng con vui vẻ là được, tiểu Vũ, bây giờ con đã trưởng thành rồi.” Trần Văn Trọng thở dài, từ trong hộp dưới gầm giường lấy ra một lá thư đưa cho Trần Vũ.
Phong thư có chút ngả vàng, chưa hề mở ra, trên đó viết tên và ngày sinh của Trần Vũ, mặt sau còn có dòng chữ "Thịnh Kinh Trần thị".