Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Cố Doãn Tri nói: "Làm tốt công tác chức trách của mình, không cần lo lắng cái khác, nếu như một người ngay cả công việc của bản thân còn làm không tốt, mà đi lo lắng việc khác, vậy chẳng phải là lo buồn vô cớ? Cho dù hắn nhìn ra được cái gì? Hắn có thể thay đổi được cái gì?"

Da mặt của Hạ Bá Đạt phát nóng lên, câu nói kế tiếp đọng lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Gió thổi đúng tâm bệnh, những giọt mưa thưa thớt bắt đầu rơi xuống.

.........................................

Trương Dương và Thường Hải Tâm ngồi đối mặt nhau ăn cơm, Trương Dương bình thường có thể nói trăm ngàn lời ngày hôm nay lại bị mất tiếng, uống hết nửa chai rượu rồi, mà một câu cũng không nói ra được.

Thường Hải Tâm nhìn hắn, rốt cục đã không nhịn được: "Trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì thế? Có thể nói cho tôi biết được không, cho dù tôi không giúp được anh, ít nhất cũng có người chia sẻ với anh"

Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật tìm tôi nói chuyện"

Thường Hải Tâm gật đầu, cô biết chuyện này, cũng biết Thạch Thắng Lợi bị viện kiểm soát gọi đi hỗ trợ điều tra, cô nhỏ giọng nói: " Tôi tin tưởng anh!"

Trương Dương không nhịn được nở nụ cười: "Tin tưởng tôi cái gì?"

Thường Hải Tâm nói:" Tôi tin tưởng anh không có vấn đề"

Trương Dương nói: "Có người sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù tôi không có vấn đề, thì cũng sẽ có người nói xấu"

Thường Hải Tâm mân mê môi anh đào, nói: "Anh đó, cả ngày không ngừng đắc tội với người khác"

Trương Dương nói: "Trương Đức Phóng bị tạm giam rồi"

Thường Hải Tâm kêu a lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc, cô biết Trương Dương và Trương Đức Phóng đã quen với nhau rất lâu rồi, Trương Đức Phóng là cục trưởng cục công an Nam Tích, không ngờ rằng Triệu Quốc Cường vừa mới đến, Trương Đức Phóng liền bị tạm giam.

Trương Dương nói: "Bởi vì chuyện của Hải Thiên, có người kiện hắn bảo vệ cho Hải Thiên kinh doanh phi pháp, từ đó kiếm lợi không ít, còn tồn tại vấn đề tác phong sinh hoạt, tình nhân của hắn Chung Hải Yến đã bỏ trốn trước khi mọi chuyện phát sinh"

Thường Hải Tâm tựa hồ đã đoán ra được cái gì đó, nhỏ giọng nói:" Viên Ba tiếp nhận Hải Thiên là do anh làm ra?"

Trương Dương nói: "Có đôi khi tôi quá nhân từ, Đoạn Kim Long trong sự kiện ngộ độc thực phẩm tại Hải Thiên không còn đường lui, ông ta đến tìm tôi, tôi thấy đáng thương, cho nên đã chỉ cho ông ta một con đường, để cho Viên Ba đến tiếp nhận Hải Thiên, lúc đó tôi cho rằng, làm việc không cần phải quá tuyệt tình, Đoạn Kim Long đã thua thảm như vậy rồi, ông ta đến tận cửa cầu xin tha thứ, tôi hà tất gì phải chấp nhất ông ta"

Thường Hải Tâm nhẹ giọng nói:" Thế nhưng anh không ngờ rằng, sau khi ông ta rời khỏi Nam Tích, hận luôn cả phần anh vào, lần này ông ta kiện cáo Trương Đức Phóng, cũng không bỏ qua cho anh"

Trương Dương mỉm cười nói: "Bây giờ đúng là giúp người mà hại mình, xem ra đối với tiểu nhân thì vĩnh viễn không nên có tâm đồng tình" Chuyện của Đoạn Kim Long đã làm cho Trương Dương rốt cục đã chấp nhận đạo lý này, nế như lúc đầu hắn không cho Đoạn Kim Long có bất kỳ cơ hội nào hết, đẩy Đoạn Kim Long vào đường cùng, ông ta căn bản là không lấy được sáu triệu kia, mà trong tình huống cùng đường, Đoạn Kim Long tất nhiên sẽ trở mặt với Trương Đức Phóng, chuyện của Trương Đức Phóng có thể bị bại lộ, nhưng mà mình sẽ không bị liên lụy vào, nhưng mà mình lại là người rất chấp niệm, tha cho Đoạn Kim Long một con đường, mà sau khi Đoạn Kim Long rời khỏi Nam Tích, quay lại cắn ngược người, một người là Trương Đức Phóng, người còn lại là mình, Đoạn Kim Long không bởi vì chuyện mình tha cho ông ta một con đường mà cảm động, ngược lại Đoạn Kim Long còn cho rằng Hải Thiên chuyển nhượng cho người khác là do mình ban tặng, ông ta làm sao mà không hận cho được.

Thường Hải Tâm nói: "Anh không có làm chuyện gì sai, cho dù ông ta có kiện cáo anh, ủy ban kỷ luật cũng phải điều tra sự tình rõ ràng, cùng đều là bị kiện cáo, Trương Đức Phóng đã bị tam giam, mà anh thì không có việc gì, chứng minh rằng ủy ban kỷ luật căn bản là không nắm giữ bất luận chứng cứ gì, không có bằng chứng thì bọn họ có thể nói được cái gì?"

Trương Dương uống rượu, nói: "Nha đầu, cô có nghe qua câu phúc vô song chí, họa vô đơn chí không?" ( Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập)

Hai tròng mắt xinh đẹp của Thường Hải Tâm mở to ra, cô không hiểu những lời này của Trương Dương có ý tứ gì, lẽ nao còn có chuyện nào không vui mà hắn gặp phải sao? Cô nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện gì?"

Trương Dương cười cười nói:" Không có gì, hai ngày nay hơi nhiều việc, cảm khái cũng nhiều hơn một chút, cô đừng lo lắng" Trương Dương nói ra những lời này cũng không phải là không có lý do, bảng quảng cáo trên mái nhà của Nam Dương quốc tế bị gió thổi rơi xuống, hơn nữa còn đè chết một người bảo vệ, người chịu trách nhiệm trực tiếp của chuyện này là Hà Trác Thành, nhưng mà Hà Trác Thành là do hắn giới thiệu cho Nam Dước quốc tế, bảng quảng cáo như vậy cũng có mấy cái, xảy ra sự cố an toàn, ông ta đương nhiên là phải chịu trách nhiệm tương quan rồi, phiền phức chính là, Hà Trác Thành bây giờ không liên hệ được, ông ta nhất định là nghe được tin tức, sợ gánh trách nhiệm nên đã bỏ trốn.

Trương Dương lo lắng không phải là vô cớ, tối hôm đấy chủ tịch Lý Quang Nam của Nam Dương quốc tế liền gọi điện thoại cho hắn, ông ta cũng muốn tìm Hà Trác Thành, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì ông cũng không gọi cú điện thoại này cho Trương Dương, nhưng mà khách sạn vừa khai trương không lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ tất cả đầu súng đều nhắm ngay bọn họ, áp lực của Lý Quang Nam rất lớn, ông không phải là người muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng mà ông cũng không muốn làm người gánh chịu trách nhiệm chủ yếu, ông và công ty quảng cáo nụ cười có hợp đồng, lắp đặt và sử dụng bảng quảng cáo là do công ty quảng cáo nụ cười phụ trách, trong hợp đồng có viết rất rõ ràng, bên Nam Dương quốc tế bọn họ chỉ cho thuê mái nhà để cho công ty quảng cáo nụ cười sử dụng, trừ cái này ra, thì không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào hết. Lý Quang Nam đương nhiên cũng muốn liên hệ với Hà Trác Thành, nhưng mà ông đã nghĩ hết mọi biện pháp rồi cũng không liên hệ được với Hà Trác Thành, càng làm cho ông đau đầu chính là, phái người đến tổng công ty ở Lam Sơn, thì phát hiện ra công ty cũng đóng cửa, Hà Trác Thành chuồn mất, không ai biết tung tích của hắn ta đâu.

Giọng nói của Lý Quang Nam tràn ngập bất đắc dĩ: "Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không có biện pháp, bây giờ gia đình người chết tất cả đều tụ tập trước cửa khách sạn chúng tôi gây chuyện, khách hàng nhìn thấy cảnh này đều không dám tới, còn khách ở trọ cũng đã trả phòng, chủ nhiệm Trương, cậu giúp tôi với, nhìn xem có thể tìm được Hà Trác Thành hay không, ông ta hại tôi rất thảm"

Trương Dương có thể thông cảm cho tình cảnh hiện tại của Lý Quang Nam, hắn cũng thành thật đáp: "Tôi cũng đang tìm ổng, điện thoại di động tắt máy, điện thoại bàn không ai nghe, nhắn tin thì không trả lời"

Cái Trương Dương có thể làm cũng chỉ là an ủi Lý Quang Nam vài câu, trong chuyện này quả thật là hắn có chút lỗi với Lý Quang Nam, con người của Hà Trác Thành đúng là không có gan, xảy ra chuyện lập tức làm rùa đen rút đầu, lúc trước nếu như không phải là nể mặt của Hà Hâm Nhan thì, hắn sẽ không trợ giúp cho Hà Trác Thành, bây giờ nghĩ lại, Hà Hâm Nhan cực lực phản đối hắn trợ giúp cho cha của cô ta quả thật là chính xác.

Buông điện thoại xuống, phát hiện ra Thường Hải Tâm đang tràn ngập lo lắng nhìn mình, Trương Dương không khỏi cười nói: Làm gì nhìn tôi dữ vậy? Lạ lắm à?"

Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Chuyện của Nam Dương quốc tế cũng liên quan đến anh sao?"

Trương Dương gật đầu: "Công ty quảng cáo là do tôi giới thiệu"

Thường Hải Tâm thở dài, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hồi nãy Trương Dương lại nói cái câu ấy: phúc vô song chí, họa vô đơn chí.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!