Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Thân hình cao ngất của Trương Dương xuất hiện ở phía sau gã, thoải mái gọi một tiếng.

Tên bắt cóc hoảng sợ muốn xoay người sang lại, khi mắt gã nhìn thấy Trương Dương, gậy sắt trong tay Trương Dương đã giơ cao lên nện thẳng vào đỉnh dầu gã, xương đầu và óc lập tức nát vụn.

Trương Dương nhíu mày, hắn kéo khen che mặt của một tên ra, nhìn thấy một khuôn mặt tròn kiểu người Hàn Quốc điển hình, hắn nhanh chóng cởi áo chống đạn trên người tên đó, lột hết tất cả vũ khí của gã, lúc này nghe thấy nghe thấy giọng nói trong bộ đàm, lại là của kẻ bắt cóc Hàn Quốc đó.

Trương Dương cầm lấy bộ đàm, lặng lẽ lui về chỗ ẩn nấp an toàn, lúc này mới mở ra, bên trong là tiếng Hàn Quốc líu la líu lo, hắn nghe mà chả hiểu gì. Trương đại quan nhân lúc này còn nhàn hạ thoải mái trêu đùa đối phương, hắn nói vào bộ đàm: "Bánh trước không quay bánh sau quay, bánh sau không quay bánh trước quay, bánh trước bánh sau đều không quay!" Trương đại quan nhân cũng học được chút tiếng Hàn, có điều nghe như tướng thanh.

Tên Hàn Quốc nói chuyện với Trương Dương ngây ra, gã không ngờ hiểu được tiếng Trung, dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Mày là ai!"

Trương Dương cười nói: "Tao họ Ông tên Lớn!"

"Ông Lớn?"

"Cháu ngoan, tao chính là ông mày!"

Đối phương lúc này mới hiểu mình mắc bẫy, tức giận đến nỗi líu lo mắng môt tràng. Mắng xong mới vừa rồi dùng tiếng Trung nói: "Tao sẽ sẽ tìm được mày rồi giết chết mày!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Cháu à, ông con mẹ nó chờ cháu đây, tao sẽ giết từng đứa chúng mày, khiến cho chúng mày hối hận vì đã tới Trung Quốc, tới thế giới này!"

"Mày tới đây! Tao ở tầng năm đợi mày!"

Trương Dương tắt bộ đàm, hắn nhìn nhìn lên trên lầu, xem ra tên bắt cóc trước đó ẩn núp ở thành thương mậu Hàn Quốc thật sự là không ít.

Hắn dọc theo cầu thang lặng lẽ đi lên trước, bởi vì biết đối phương có chuẩn bị, Trương Dương trở nên càng cảnh giác hơn, vừa mới tới chỗ ngoặt của cầu thang, một loạt đạn dày đặc bắn xuống. Trương Dương vội vàng ngồi xổm xuống, viên đạn bay xượt qua đỉnh đầu của hắn rồi găm vào vách tường, mảnh bê tông và vụn vôi bay khắp nơi.

Trên lầu không ngừng vang lên tiếng súng khiến mọi người tụ tập ở đại sảnh lầu một cảm thấy sợ hãi, lúc này Chu Tú Tú ở bên ngoài lại liên hệ được với bọn họ, Trương Dương sau khi đi, nhiệm vụ liên hệ với bên ngoài rơi lên người phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, gã thấp giọng nói: "Trên lầu đang đấu súng, không biết tình huống cụ thể như thế nào."

Chu Tú Tú nói: "Chú ý chung quanh các vị." Cô ta còn chưa nói xong liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh, vụ nổ lần này không phải đến từ bên trong thành thương mậu, mà là đến từ mái nhà, vụ nổ khiến bảng quảng cáo bên trên mái nhà đổ sụp xuống dưới, hiện trường trở nên hoảng loạn, các công an võ cảnh vội vàng rút về sau, bảng quảng cáo cực lớn đập trúng ba chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát trong đó bắt lửa nổ tung, hiện trường tràn ngập mùi khói.

Phía Quyền Chính Thái lại nhận được điện thoại của phần tử khủng bố: "Bảo người của các ông lập tức cút ngay, nếu không tôi sẽ dẫn nổ một quả bom trong đó, ít nhất sẽ có một phần tư số người phải chết trong vụ nổ này."

Quyền Chính Thái sắc mặt nghiêm lại: "Đừng xung động, đó không phải là người của chúng tôi, tôi cam đoan với anh, cảnh sát hiện tại chưa hề có bất kỳ hành động tiềm nhập nào, chúng tôi không thể khống chế hành vi chống cự của dân chúng bình thường, xinh anh bình tĩnh."

“Vậy nghĩ biện pháp ngăn hắn lại! Các ông chỉ còn lại ba tiếng rưỡi thôi!"

Quyền Chính Thái nói: "Phía chính phủ đang bàn bạc khẩn cấp, rất nhanh sẽ có kết quả, xin bình tĩnh, đừng làm ra hành động quá khích, nếu không chỉ tổ đẩy sự tình đến mức không thể vãn hồi được."

"Tôi đã mất kiên nhẫn rồi, hiện tại các vị chỉ còn lại có một tiếng rưỡi, trong một tiếng rưỡi, nếu còn không có tin tức phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân được truyền ra, như vậy tòa nhà này và tất cả người ở bên trong sẽ cùng nhau tan thành mây khói."

Quyền Chính Thái nhận cú điện thoại này xong, sắc mặt xanh lét đi về phía Chu Tú Tú, y giận dữ hét giận dữ hét: "Ai cho các người tự tiện hành động? Có biết các vị làm như vậy chính là đem tính mạng của mấy ngàn người ra mạo hiểm hay không?"

Chu Tú Tú một bước cũng không nhường: "Vậy anhnói cho tôi biết nên làm như thế nào? Chuyện phát sinh đến bây giờ đã được hai tiếng rưỡi rồi, phía Hàn Quốc các vị đã làm được gì? Một Lý Bỉnh Nguyên đối với các ngươi chính phủ Hàn Quốc các vị quan trong như vậy ư, không đáng để lấy tính mạng của mấy ngàn người ra để thỏa hiệp ư."

Quyền Chính Thái hét lớn: "Chúng tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với phần tử khủng bố dâu!"

"Không muốn thỏa hiệp vậy thì phải giải quyết, bây giờ còn có ba tiếng rưỡi, các anh không phải muốn tiếp tục kéo dài chứ?"

Quyền Chính Thái trầm giọng nói: "Một tiếng rưỡi, bọn chúng đã ra tối hậu thư, chỉ là hành động của các cô đã rút ngắn thời gian của chúng ta."

Chu Tú Tú ngây ra một thoáng, cô ta cầm lấy bộ đàm đi sang một bên liên hệ với Trương Dương.

Trương Dương lúc này là có thời gian để nghe bộ đàm, hỏa lực của đối phương nhanh mạnh, ép cho hắn không thể ngẩng đầu lên được. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đ*t cả nhà chúng mày, con mẹ chúng mày không thay đạn à?" Đang nói thì hỏa lực của đối phương thật sự dừng lại, Trương Dương cuối cùng bắt được cơ hội, giơ súng tự động lên nhắm vào vị trí của tên bắt cóc nổ súng liên tiếp.

Đối phương không chịu được hỏa lực của hắn liên tiếp lui về phía sau, Trương Dương cuối cùng thành công đi lên tầng năm, hắn còn chưa kịp thở dốc liền phát hiện ánh đỏ cách đó không xa chớp động, một loại dự cảm điềm xấu bao phủ trong lòng hắn, Trương Dương dùng hết tốc độ chạy về hướng ngược lại, hắn vừa mới chạy ra được không xa thì một quả bom giấu ở đó liền nổ tung, sóng khí cường đại từ phía sau ập tới, thân thể của Trương Dương giống như diều đứt dây ném ném lên giữa không trung, đập thật mạnh lên xà nhà phía trên, sau đó ngã xuống, hắn ngã chổng vó lên mặt quầy hàng, thủy tinh vỡ vụn, một số mảnh thủy tinh bén nhọn đâm rách quần áo hắn, đâm cả vào đùi và cánh tay của hắn, may mắn là có áo chống đạn bảo vệ nơi yếu hại, nếu không hắn sẽ bị lực trùng kích khiến cho bị thương nghiêm trọng.

Trương Dương nằm trên mặt đất thở phì phò một lúc, súng tự động mà hắn cướp được không biết đã rơi ở đâu, lực trùng kích của thuốc nổ công nghệ cao hiện đại tuyệt không kém gì trọng kích của một cao thủ tuyệt đỉnh. Xương cốt tứ chi của Trương Dương đau như bị vỡ vụn, ý thức của hắn rất tỉnh táo, mục đích chân chính mà đối phương vừa rồi dừng bắn chính là muốn dụ hắn tới cái bẫy đó, nếu không phải hắn phát hiện bom đúng lúc, lúc này đã bị nổ banh xác rồi.

Vụ nổ trên mái nhà khiến cho cả tòa nhà rung chuyển, đèn của tầng một đều bị chấn cho rơi xuống rào rào, mọi người phát ra tiếng hét hoảng sợ. Kim Thượng Nguyên giang hai tay ra bảo vệ Kim Mẫn Nhi, trán y đã bị đá vụn rơi xuống va trúng, trong nhất thời máu chảy như suối, Kim Mẫn Nhi hoa dung thất sắc, vội vàng tìm băng gạc băng cho y.

Kim Thượng Nguyên lớn tiếng nói: "Mọi người đừng kinh hoảng, xin đừng kinh hoảng, cố gắng đứng yên tại chỗ." Trong lúc nguy cấp, Kim Thượng Nguyên biểu hiện ra sự can đảm và trấn định hơn người.

Phác Chính Nghĩa chạy tới, giúp đỡ Kim Mẫn Nhi băng bó đầu cho Kim Thượng Nguyên.

Lương Hiểu Âu mặt xám mày tro từ dưới đất đứng lên, trên đầu cô ta cũng chảy máu, vẻ mặt có chút đờ đẫn, Kim Mẫn Nhi nhìn ra cô ta có chút không ổn, chạy tới nắm tay chúng tôi: "Lương tiểu thư!"

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi không sao, tôi không sao..." Nói xong bỗng nhiên bật khóc, cô ta nhào vào trong lòng Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi ôm cô ta, thấp giọng khuyên giải an ủi, đối diện với sự uy hiếp của tử vong, trong lòng mỗi người đều phải chịu khảo nghiệm cực lớn.

Vương Quảng Chính cũng rất, nhưng gã chống đỡ được, gã là phó thị trưởng Tĩnh Hải, gã không thể nằm xuống.

Kim Mẫn Nhi vừa an ủi Lương Hiểu Âu vừa nhìn lên lầu, không biết Trương Dương hiện tại ra sao.

...

Trương Dương trong khoảng thời gian ngắn không thể từ dưới đất bò dậy, hắn lắng nghe động tĩnh chung quanh, nhưng hai tai ong ong, sóng xung kích cực lớn của bom khiến cho hắn mất đi thính giác trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhanh chóng điều tức, hy vọng có thể khôi phục lại một chút thể lực, lui tới địa phương an toàn. Nhờ vào trực giác, hắn cảm giác được nguy hiểm đang tiếp gận mình, hiện tại đừng nói là phần tử khủng bố được huấn luyện đầy đủ, cho dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng của hắn.

Trước mắt Trương Dương thậm chí xuất hiện ảo giác, hắn giống như nhìn thấy khắp nơi đều là hoa cải dầu, Xuân Tuyết Tình một thân áo trắng đang bước về phía hắn. Cô ta khẽ hé môi: "Trương Dương.... Trương Dương."

Tiếng ù tai dần dần biến mất, tiếng gọi hắn là phát ra từ bộ đàm ở bên cạnh. Một họng súng cứng ngắc và nóng rực đặt lên trán hắn, cảnh tượng huyền ảo ở trước mắt trong nháy mắt biến mất.

Đây là một khuôn mặt lãnh khốc mà tàn nhẫn, gã khinh thường nhìn Trương Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đã giết hai chiến hữu của tao, đi chết đi!"

Đúng vào khoảnh khắc gã chuẩn bị nhấn cò súng, Trương Dương nằm trên mặt đất thoạt nhìn đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng năng lực phản kháng đột nhiên ra tay, hắn cầm lấy họng súng, đẩy súng tự động sang một bên, viên đạn xoẹt qua mặt hắn bắn lên nền xi măng, mảnh vụn của nền xi măng bắn lên mặt hắn đau rát, tay trái Trương Dương tóm lấy một mảnh thủy tinh sắc bén, cắm vào hạ thân của đối phương.

Tên bắt cóc đau đớn quỳ rạp xuống đất, Trương Dương ngồi dậy, nửa mảnh thủy tinh còn lại trong tay toàn lực xuyên qua mắt trái của đối phương, thi thể ở trước mặt Trương Dương không ngừng run rẩy. Hắn đã khôi phục lại được một chút khí lực, lảo đảo đứng dậy, từ dưới mặt đất nhặt lên khẩu súng tự động đó.

Trong bộ đàm lại truyền đến tiếng gọi cấp thiết, Trương Dương cầm bộ đàm lên, lạnh lùng nói: "Đừng gấp, tao sẽ giải quyết sạch từng tên chúng mày."

"Mày sẽ sẽ hối hận!"

"Tao không hối hận đâu!" Trương Dương từ trên người tên bắt cóc lấy xuống ba quả lưu đạn, sờ sờ cổ, xác định gã đã chết.

"Mày giết nó..." Giọng nói của đối phương trở nên run rẩy: "Thằng chó chết, mày đã giết em trai tao."

Trương Dương nói: "Đừng thương tâm, không lâu nữa đâu, mày sẽ gặp lại nó thôi."

"Mày sẽ hối hận, mày nhất định sẽ hối hận!"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!