Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Gã nói với mình rằng đoàn thương mậu muốn tới đây tham quan, nhưng Kim Mẫn Nhi vừa mới nói rằng, rõ ràng nhật trình mà gã an bài trước sau bất nhất nhất, còn đặc biệt giả bệnh bảo mình tới Tĩnh Hải, chẳng lẽ gã thật sự bày ra đại âm mưu gì ư, sẽ đối gây bất lợi cho đoàn thương mậu mà thật sự còn muốn kéo mình vào ư. Con mẹ nó! Lão tử không đắc tội với mày mà! Trương Dương nói: "Các cô hỏi mau đi, nếu không được thì dùng chúng đại hình với gã đi, nhất định phải bắt gã nói ra hắn dùng."

Chung Tú Tú nói: "Anh chú ý hiện trường một chút đi, kiểm tra xe xem thế nào, mau chóng dẫn người của đoàn thương mậu Hàn Quốc rời khỏi đó."

Trương Dương xoay người nhìn lại, hành thương mậu Hàn Quốc người đông nghìn nghịt, người của đoàn thương mậu đã đi vào đó. Hắn thấp giọng nói: "Tôi hình như nhớ rõ có loại thuốc, sau khi uống vào thì sẽ nói thật mà." Cái này là Trương đại quan nhân xem được trên phim, tình tiết hình như là có một nam tử sau khi bị đả châm, lời gì cũng nói ra hết, đác tiếc là hắn không có ở hiện trường, nếu Trương đại quan nhân ở trước mặt Lôi Quốc Thao, nhất định có thể khiến thằng ôn này khai ra tất cả.

Chung Tú Tú nói: "Phản ứng dược vật cần một quá trình. Có tin tức tôi sẽ ngay lập tức thông tri cho anh." Xem ra Quốc An người ta đã nghĩ ra trước Trương Dương rồi.

Trương Dương gác điện thoại, vội vàng chạy về phía chiếc xe khách, hắn gọi cả hai lái xe cùng nhau kiểm tra rồi một lượt xe từ trong ra ngoài, không hề phát hiện ra điều gì dị thường, lái xe nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, Không khỏi tò mò hỏi: "Chủ nhiệm Trương, anh kiểm tra gì vậy? Hoài nghi trong xe có bom à?"

Trương Dương trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, còn không phải à, hắn chính là hoài nghi trong xe có bom, hai ngày trước có xem bộ phim tên là gì ý nhỉ? Hình như là sinh tử thời tốc. Bên trong chính là có một quả bom rồi bắt cóc tất cả hành khách.

Trương Dương xác định trong xe khách không có gì lạ thường mới bước về phía thành thương mậu Hàn Quốc, hiện tại chỉ đành khuyên đám người Hàn Quốc đó mau mau rời khỏi đây mới được. Nếu thật sự gặp phiền phức gì, vậy thì chính là ảnh hưởng quốc tế rồi. Đến lúc đó đừng nói là hắn. Toàn bộ lãnh đạo của thành phố Nam Tích đều mất mặt. Chiêu này của Lôi Quốc Thao độc thật, không làm việc ở Đông Giang mà kéo chuyện này tới Nam Tích, còn kéo cả mình vào. Trương Dương mắng thầm, Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao, tao đ*t cả mười tám đời tổ tông nhà mày!

Chung Tú Tú sau đó không lâu lại gọi điện thoại tới, giọng nói của chúng tôi vô cùng khẩn trương: "Trương Dương, trong thành thương mậu Hàn Quốc khả năng có bom đấy!"

"Gì cơ?" Trương đại quan nhân nghe thấy tin này suýt nữa thì ngất xỉu." Con mẹ nó, đúng là sợ thứ gì thì thứ đó tới.

Chung Tú Tú nói: "Quốc Đào và đảng cách mạng Hàn Quốc cấu kết với nhau, muốn phá hoại quan hệ Trung-Hàn, cho nên muốn lợi dụng sự kiện nổ bom để chế tạo sự tình, hắn vừa rồi đã khai ra vậy."

Trương Dương nói: "Tôi lập tức sơ tán mọi người!"

Chung Tú Tú nói: "Tôi đã phái chuyên gia phá bom ngồi phi cơ trực thăng tới hiện trường rồi, anh nhất định phải chú ý, đừng chế tạo hoảng loạn, tận lực khuyên người ở bên trong rời khỏi đó."

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi!”

Các đại biểu của Hàn Quốc đang đi thăm hiện trường. Trương đại quan nhân không dám nói ra tình hình thực tế, sợ chuyện này sẽ tạo thành hiện trường hoảng loạn, nếu một khi để dân chúng ở hiện trường biết tình trạng thật, thế tất sẽ tạo thành khủng hoảng, cảm xúc khủng hoảng một khi lan tràn ra, tình huống sẽ vô cùng xấu.

Trương Dương đầu tiên tìm tới phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, thì thầm vài câu với gã, Vương Quảng Chính sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, gã và Trương Dương cùng nhau đi sang một bên, nói khẽ: "Anh nói cái gì cơ?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Ở đây có thể có bom đấy!"

"Bom..."

Trương Dương kịp thời bịt miệng gã lại, lôi Vương Quảng Chính sang một bên, nói: "Chuyện này không thể để lộ ra được, nếu để mọi người biết nhất định xong đời đấy!"

"Làm sao bây giờ?” Vương Quảng Chính không có chủ ý gì, nếu hiện trường thật sự bom, với hắn mà nói chẳng những có nghĩa là sinh mệnh bị uy hiếp, hơn nữa sĩ đồ của gã có thể cũng tiêu tùng luôn theo tiếng nổ bom.

Trương Dương nhìn nhìn bình chữa cháy ở bên cạnh, nói khẽ: "Cứ nói là một kho hàng bị cháy, để đảm bảo cho an toàn tài sản và sinh mạng, phải lập tức rời khỏi hiện trường, thuận tiện thể hiện năng lực sơ tán khẩn cấp và phòng cháy của chúng ta với khách nhân Hàn Quốc."

Vương Quảng Chính nói: "Thế cũng được à?"

Trương Dương nói: "Không thế thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể như vậy thôi, mau đi, muộn là không kịp đâu."

Hắn một quyền đám vỡ tủ phòng cháy, ấn còi báo động có cháy, khiến Trương Dương bất ngờ là không ngờ không có bất kỳ phản ứng nào, Trương đại quan nhân trong lòng tức giận vô cùng, một tòa thành thương mậu Hàn Quốc lớn như vậy, trang bị báo cháy không ngờ lại không dùng được, đợi sau khi chấm dứt chuyện này, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của nhân viên tương quan.

Trương Dương thông tri cho Lương Hiểu Âu, hắn không nói tình huống thật Lương Hiểu Âu, chỉ nói là muốn diễn phòng cháy, mỗi tuần đều vậy.

Kim Mẫn Nhi đứng nghe ở bên cạnh, tuy rằng Trương Dương nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng cô ta vẫn cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy. Cô ta nhỏ giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Cô không cần phải quan tâm, chỉ cần khuyên người bên cô rời khỏi đây là được."

Kim Mẫn Nhi gật gật đầu, cô ta biết Trương Dương là người của Quốc An, xem ra có tám chín phần mười lại gặp phải sự kiện khủng bố rồi, Kim Mẫn Nhi và Lương Hiểu Âu đi vào bên trong đoàn đại biểu Hàn Quốc, khuyên bọn họ đi ngay.

Đồng thời vào lúc này, Vương Quảng Chính đã thông tri cho phía thương mậu Hàn Quốc, lãnh đạo của thành thương mậu nghe nói muốn sơ tán mọi người, trong lòng có chút không tình nguyện, y không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện trường có nhiều người như vậy, nếu sơ tán trong thời gian ngắn, khẳng định sẽ tạo thành tổn thất cực lớn, ảnh hưởng quần chúng cũng không tốt, y than thở: "Thị trưởng Vương. Không được đâu, vì sao phải sơ tán, rõ ràng kho hàng không cháy, chúng ta vì sao phải nói dối."

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi, giờ là lúc nào rồi mà thằng ôn này còn ở đây lằng nhà lằng nhằng, Trương Dương tức giận nói: "Ít nói nhảm thôi, lãnh đạo bảo anh làm gì thì anh lập tức phục tùng. Phòng thông báo ở đâu."

Tên đó chỉ vào góc tây bắc tầng ba.

Trương Dương chẳng buồn giải thích với y, đã chạy nhanh lên trước, đẩy cửa phòng thong báo ra, một cô nhân viên bên trong đang nghe nhạc cắn hạt dưa, rất là nhàn nhã. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, có chút tức giận bỏ tai nghe ra, chỉ vào mũi hắn nói: "Đây là nơi nào chứ, anh có thể tự tiện vào ư?"

Trương Dương chẳng buồn nói nhiều với chúng tôi: "Lập tức báo tin nói kho hàng cháy, bảo mọi người đừng kích động, dựa theo trình tự bắt đầu sơ tán."

Trương Dương còn chưa nói xong, nhân viên đó đã sợ hét toáng lên lên một tiếng, xoay người bỏ chạy ra bên ngoài, nghe thấy cháy, cô ta bỏ chạy trước.

Trương Dương hết cách, nói vào microphone: "Chào mọi người, tôi là khoa trưởng ban bảo vệ thành thương mậu Hàn Quốc, bởi vì kho hàng số một cháy, để đảm bảo cho sự an toàn của tài sản và tính mạng, xin mọi người lập tức sơ tán, thế lửa cũng không lớn, ở trong phạm vi mà chúng tôi có thể khống chế được, xin mọi người đừng kích động, dựa theo trình tự rời khỏi các cửa hàng, đừng tự mình tạo thành kinh hoàng, xin nhắc lại, mời mọi người sơ tán theo trật tự, đừng kích động. Khẩn cấp rời khỏi các cửa hàng."

Vương Quảng Chính và mấy người phụ trách của thành thương mậu đã cầm microphone bắt đầu tiến hành phổ biến, chỉ huy người ở hiện trường rút đi.

Tình tự hoảng sợ bắt đầu lan đi trong thành thương mậu, bầu không khí nặng nề tới cực điểm, nhưng không có ai hét lên sợ hãi, không ai gào khóc, mọi người bắt đầu rút lui có trật tự, Lương Hiểu Âu dẫn đoàn thương mậu Hàn Quốc từ cầu thang ở sườn tây rút đi.

Kim Mẫn Nhi đỡ Kim Thượng Nguyên, Kim Thượng Nguyên đối với chuyện đột nhiên phát sinh hỏa hoạn cực kỳ bất mãn, thấp giọng nói: "Sao lại thế này? Không có tiếng báo cháy mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Phác Chính Nghĩa ở bên cạnh đầy khinh thường: "Thế mà tự xưng là một Trung Quốc an toàn yên bình!"

Kim Mẫn Nhi nghe thấy tiếng của Trương Dương trên loa, chúng tôi thỉnh thoảng lại quay đầu lại, Trương Dương vẫn ở đó không ngừng phổ biến tình hình, trong lòng chúng tôi bỗng trở nên bồn chồn, chúng tôi biết rõ ràng, đó là bởi vì mình lo lắng cho Trương Dương.

Trương Dương từ cửa sổ nhìn thấy mọi người đang từ từ rút khỏi hiện trường, điều hắn cảm thấy vui mừng là cho đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện bất kỳ sự hoảng loạn nào, hắn hy vọng chuyện hôm nay chỉ là một một hồi sợ bóng sợ gió, tốt nhất là một hồi sợ bóng sợ gió, hiện trường có mấy nghìn người, nếu thật sự có bom, như vậy hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Kim Mẫn Nhi bỗng nhiên xoay người chạy lên lầu, nhưng lại bị Kim Thượng Nguyên tóm lấy tay, đôi lông mày rậm của y nhíu lại, ra sức lắc lắc đầu, ý bảo Kim Mẫn Nhi đừng vào, Kim Mẫn Nhi nói: "Cháu muốn đi!"

Kim Thượng Nguyên nói: "Rời khỏi nơi này đi, hắn có năng lực tự rời khỏi!"

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cửa lớn ở sườn đông ngập trong khói, sau khi khói dày tan đi, nghe thấy một tiếng hét thê lượng, cơ hồ đồng thời toàn bộ đèn trong thành thương mậu tắt ngóm.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!