Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Y Đạo Quan Đồ - Trương Nhất Châm (FULL)

Khi Đỗ Thiên Dã vì chuyện của Trương Dương chạy đôn chạy đáo, thì Trương đại quan lại cùng An Ngữ Thần đưa Tần Hoan đi chèo thuyền ở hồ Nho Vân, dường như việc này chẳng có liên quan gì đến hắn vậy. Tần Hoan vừa hồi phục sức khỏe, ngồi trên thuyền nghịch nước, cười khanh khách.

An Ngữ Thần một tay giữ lấy Tần Hoan, sợ đứa trẻ không cẩn thận rớt xuống hồ.

Trương Dương nhắm mắt, đầu dựa vào ghế, môi nở nụ cười, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn.

An Ngữ Thần cuối cùng không nhịn nổi nữa nói: “Nếu còn phơi nắng nữa thì cái mặt của anh có thể chảy cả mỡ ra rồi đấy!”

Trương Dương cười một tiếng, nhưng vẫn nhắm nghiền hai mắt: “Thật là thoải mái, gió lộng trăng sáng, mát rượi con người!”

“Trăng sáng cái đầu anh ấy, anh thử mở mắt ra xem nào, giờ là giữa trưa, mặt trời đang ở trên cao kia kìa!”

Tần Hoan cười ha ha nói: “Cha à, giờ cha còn không phân biệt được đêm với ngày nữa rồi!”

Trương Dương ngồi thẳng dậy, mở hai con mắt. Ánh mặt trời sáng chói chiếu vào mắt làm cho hắn nheo lại: “có biết cái gì gọi là không làm quan người nhẹ nhõm không? Đây là cảm giác lúc này của tôi!”

An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, cô đương nhiên biết được áp lực mà giờ Trương Dương phải chịu, và tất cả điều này đều do mình gây ra, cô cắn cắn môi, lộ ra một nụ cười hiền dịu: “Trong thành phố chẳng xử lí anh, anh vẫn là chủ nhiệm phòng chiêu thương!”

Trương Dương nói: “Tôi mới nhớ lại, hôm nay tôi trốn làm rồi!”

Tần Hoan nói: “Cha à, trốn làm là gì?”

Trương Dương nói: “Trốn làm có nghĩa giống như con trốn học vậy!”

“Trốn học không phải là đứa trẻ ngoan!” Tần Hoan thật thà nói.

An Ngữ Thần cười nói: “Cha cháu vốn đã không phải là đứa trẻ ngoan!”

Tần Hoan phản đối: “Chị à, cha em là người tốt nhất tốt nhất thế giới, là anh hùng lớn đó!”

An Ngữ Thần ngớ người: “Này, cháu dựa vào đâu gọi cô là chị thế?”

Trương Dương nói: “Tôi bảo nó gọi đấy, cô là đồ đệ của tôi, nó là con trai tôi, không gọi cô là chị thì gọi là gì?”

An Ngữ Thần nói: “Không được, tôi không làm chị của nó, nó bé tí thế này, gọi tôi là chị chẳng phải là tôi lỗ nặng rồi sao!”

Trương Dương cười nói: “Không làm chị à?”

An Ngữ Thần gật đầu.

“Không làm chị thật?”

“Không làm, kiên quyết không làm!”

Trương Dương nói: “Con trai à, về sau gọi là mẹ nuôi!”

“Mẹ nuôi!”

An Ngữ Thần đỏ bừng mặt, một hồi lâu sau mới như bừng tình đẩy mạnh Trương Dương: “Sư phụ lưu manh!”

Trương đại quan đang ngồi trên thuyền không đề phòng, bị đẩy xuống nước, làm cho Tần Hoan sợ quá hét lên, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Trương Dương ướt lùi lũi bò lên, cậu bé lại khanh khách cười: “Con đã nói rồi mà, cha con lợi hại nhất!”

An Ngữ Thần ôm Tần Hoan cười không ngớt, nhìn dáng vẻ ướt như chuột lột của Trương Dương, cô đột nhiên nhận ra lúc này đây mình mới là hạnh phúc nhất, niềm vui, sự hạnh phúc của cô hoàn toàn do một người.

Vết thâm trên mặt An Đạt Văn vẫn chưa hết, y nhìn An Ngữ Thần đi từ ngoài vào, An Đạt Văn đã biết trước cô sẽ đến, mỉm cười nói: “Chị! Chị đến rồi!”

An Ngữ Thần đến trước mặt An Đạt Văn, rất bình tĩnh nhìn y: “An Văn, rốt cuộc cậu muốn gì?”

Hai bàn tay An Đạt Văn đan vào nhau, dựa lưng vào chiếc ghế, y là một người đa mưu, dù là về việc ngày hôm qua An Ngữ Thần ngất đi, y cũng đang nghi ngờ. Y nghi ngờ An Ngữ Thần cố ý làm vậy, lợi dụng việc ngất đi để phá vỡ lễ kí hợp đồng, có điều hành động của Trương Dương, làm y đã nắm lấy quyền chủ động. An Đạt Văn không nói gì, nhìn An Ngữ Thần mỉm cười. Nụ cười của y thuần chất như một học sinh cấp ba vậy, nhưng đằng sau sự đơn thuần đó lại là một trái tim không thể lường được.

An Ngữ Thần nói: “Thôi đi, đừng tiếp tục tra cứu chuyện của Trương Dương nữa, việc đầu tư trong nội địa tôi không quản lí nữa. Toàn bộ sẽ giao cho cậu, cậu muốn làm thế nào, thì làm thế ấy!”

An Đạt Văn nói: “Trương Dương rất quan trọng đối với chị đấy nhỉ!”

An Ngữ Thần tức giận nói: “A Văn, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng làm tổn hại đến Trương Dương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

An Đạt Văn cười ha ha, hắn chỉ vào mặt mình, rồi nói: “Chị à, tôi đã lớn thế này rồi, từ trước đến giờ chưa từng bị ai đánh vào mặt, mà Trương Dương lại đánh tôi trước mặt nhiều người như thế, lại còn đấm tôi nữa. Rất vui có phải không? An Đạt Văn tôi dễ ức hiếp đến thế à?”

An Ngữ Thần nói: “Đánh cũng đã đánh rồi, cậu muốn thế nào? Có bản lĩnh, thì cậu đấu một chọi một với anh ấy xem nào?”

An Đạt Văn lắc đầu: “Tôi không đánh được anh ta. Nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, tôi muốn anh ta thân bại danh liệt. Tôi phải làm cho anh ta đời đời không ngóc đầu lên được!”

An Ngữ Thần nói: “A Văn, từ bao giờ cậu biến thành thế này rồi, không còn một chút tình thân nào hết. Cậu đã quá đỗi lạnh lùng, không biết tình lí gì cả. Trương Dương có ơn với An Gia chúng ta, dù là anh ấy có đánh cậu, thì cậu cũng không thể đối xử thế này với anh ấy!”

An Đạt Văn lạnh lùng nói: “Có ơn với chị mới đúng. Chị thích anh ta, vì thế chị bảo vệ anh ta bằng bất cứ giá nào, thậm chí có thể hi sinh cả lợi ích gia tộc của chúng ta, chị muốn làm cho anh ta thăng tiến!”

“Cậu im ngay cho tôi!” An Ngữ Thần tức giận nói.

An Đạt Văn nói: “Chị không muốn tôi nói, nhưng tất cả đều là sự thật!”

“Sự thật là cậu đã làm trái lại với nguyện vọng của ông nội!”

An Đạt Văn nói: “Nguyện vọng của ông nội là mở rộng sự ảnh hưởng của An gia chúng ta, làm cho gia tộc chúng ta lớn mạnh, chị có hiểu không?”

An Ngữ Thần nói: “Tôi không hiểu và cũng không muốn hiều. Tôi đến tìm cậu là vì Trương Dương, nếu như cậu vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa chị em của chúng ta, thì tôi hi vọng cậu chỉ làm đến đây thôi, thả cho Trương Dương đi, đừng truy cứu chuyện này nữa.”

An Đạt Văn nói: “Muốn tôi tha cho anh ta, thì chỉ bỏ đi quyền quản lí ở nội địa là không đủ đâu!”

An Ngữ Thần tròn mắt, cô bắt đầu ý thức được người em này của mình đã có chuẩn bị từ lâu, làm một loạt việc thế này, đều là những điều y đã chuẩn bị từ trước. An Ngữ Thần nói: “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu muốn gì?”

An Đạt Văn kéo ngăn kéo ra, lấy ra tờ giấy chuyển nhượng quyền cổ đông đã chuẩn bị từ trước. Lúc này biểu hiện của y rất bình tĩnh, mục đích cuối cùng của y là lấy hết toàn bộ cổ phần của An Ngữ Thần, như vậy y có thể nắm vững toàn bộ doanh nghiệp gia tộc trong tay, dù là trong tay bác y còn một số cổ phần, nhưng không nhiều, và không ai có thể đọ với y.

An Đạt Văn nói: “Chúng ta là chị em, tôi sẽ không hiếp đáp chị, tôi cho chị một cái giá công bằng, tôi muốn chi chuyển nhượng tất cả quyền cổ đông của chị cho tôi!”

An Ngữ Thần lắc đầu, trong lòng cô lạnh như băng, một chút tình thân còn sót lại đã bị An Đạt Văn làm cho vỡ vụn. Cô điềm đạm nói: “A Văn, tôi mắc bệnh, tôi không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Có lẽ là năm sau, cũng có thể là ngay mai, tôi sẽ từ biệt thế giới này, tiền đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.”

An Đạt Văn không nói gì, đẩy tờ chuyển nhượng lên đằng trước.

An Ngữ Thần nói: “Thật ra tôi đã kí một bức di chúc với luật sư rồi, nếu như tôi chết đi, thì toàn bộ cổ phần của Thế Kỉ An Thái sẽ thuộc về cậu!”

An Đạt Văn ngớ người.

An Ngữ Thần cầm bút, nhìn tờ hợp đồng đó, cô nở một nụ cười đầy khích bác: “500000000 Hương tệ, A Văn, cậu thật là rộng lượng, cổ quyền của gia tộc chúng ta đã trở nên mất giá như thế này từ bao giờ? Nếu như là giá thị trường thì 500000000 không là vấn đề gì chứ?”

An Đạt Văn nói: “tôi phải suy nghĩ đến rất nhiều nhân tố khác!”

An Ngữ Thần thở dài rồi nói: “A Văn, cậu thật sự rất thông minh, tính toán đến cùng, mục đích chỉ là muốn đẩ tôi ra khỏi công ty, tôi không hiểu về chuyện làm ăn, không hiểu một chút nào cả, cậu muốn lấy quyền cổ đông như thế, thì nói với tôi một câu là được rồi, hà tất gì phải lòng vòng thế này, làm ra nhiều chuyện như vậy làm chi?”

An Đạt Văn nhìn An Ngữ Thần cầm lấy bút, tim đập thình thịch, chỉ cần An Ngữ Thần kí tên của cô vào, thì có nghĩa là quyền cổ đông 50% này đã hoàn toàn nằm trong túi hắn.

An Đạt Văn tái mặt, y không thể ngờ được rằng Trương Dương lại đưa cha hắn đến Giang Thành. Y thấp giọng nói: “cha!”

An Ngữ Thần kí tên không chút do dự gì, nhưng cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

An Đức Uyên vẫn mặc bộ áo gió màu đen, trên đầu đã đầy tóc bạc, đeo kính râm, trên mặt rất nghiêm nghị, giống như một bức tượng vậy.

An Ngữ Thần và An Đạt Văn đều ngớ người, không ai ngờ được tại sao An Đức Uyên lại xuất hiện đột ngột ở đây. Nhưng khi họ nhìn thấy Trương Dương đang cười hỉ hả bên cạnh An Đức Uyên, ngay lập tức hiểu rằng, nhất định Trương Dương đã nói chuyện này với An Đức Uyên, An Đức Uyên mới từ Đài Loan đến đây.

Trương Dương không phải không nghĩ đến hậu quả, muốn xử lí An Đạt Văn thì phải lấy cha của y ra, Trương Dương đoán rằng những việc An Đạt Văn làm, An Đức Uyên chưa chắc đã biết, vì thế Trương Dương không nói cho An Ngữ Thần mà thông báo việc này với An Đức Uyên. Ấn tượng của An Đức Uyên với hắn ta mặc dù là một người trong giang hồ, nhưng người này rất biết tín nghĩa, ân oán phân minh, từ việc ông ta không ngại sống chết quay về Hồng Kong báo thù cho cha, đã có thể thấy rằng quan niệm gia tộc của người đó rất sâu sắc, có lẽ không để cho con trai làm bậy.

An Đạt Văn tái mặt, y không thể ngờ được rằng Trương Dương lại đưa cha hắn đến Giang Thành. Y thấp giọng nói: “cha!”

An Ngữ Thần gọi một tiếng tứ thúc, An Đức Uyên ừ một tiếng, ông giơ tay lấy tờ hợp đồng lại, sau khi xem xong, gật đầu, rất bình tĩnh nói: “Ngoài cửa có xe, đi theo ta ra ngoài này!”

Người đi theo ông ấy là An Ngữ Thần và An Đạt Văn, đương nhiên Trương Dương không nằm trong số đó.

Trương Dương mìm cười nhìn họ lên xe, vẫy tay với An Đức Uyên: “An tiên sinh, buổi tối tôi tổ chức tiệc đón ông tại Thủy Thượng Nhân Gian!”

“Không cần!” An Đức Uyên trả lời lạnh lùng.

An Đức Uyên đưa con trai và cháu gái đến Thanh Vân Phong, đến trước mộ cha, ông nói nghiêm khắc với con trai: “Quỳ xuống cho ta!”

An Đạt Văn do dự một lúc, không quỳ xuống ngay, bị An Đức Uyên đá vào đằng sau đầu gối của hắn. An Đạt Văn quỳ thụp xuống mặt đất, đập đầu gối trên nền đất cứng rất đau.

An Đức Uyên nắm lấy tóc của An Đạt Văn, bắt y ngước đầu lên: “Mày nhìn rõ cho ta, đây là ông mày, còn bên kia là cụ mày! Tất cả mọi thứ mày có bây giờ là ai cho? Là họ cho! Không có họ thì không có tao, và cũng không có mày, nói với tao, mày họ gì?”

An Đạt Văn không nói gì.

An Đức Uyên tức đến độ đánh vào đầu y: “Trả lời tao!”

“An!”

“Nói to lên!”

“Con họ An!”

An Đức Uyên gật đầu nói: “Mày vẫn còn nhớ mày họ An! Xương cốt của ông mày còn chưa rã, mà mày đã muốn đẩy chị mày ra khỏi công ty, mày làm tốt lắm!”

An Đạt Văn nói: “Cha, con làm như vậy là vì sự phát triển của công ty trong tương lai, con không có ý gì khác…”

“Còn dám ngụy biện?” An Đức Uyên tức giận hét lên: “Ông mày đã từng nói, việc trong đại lục không cần mày nhúng tay vào! Mày làm như thế này có nghĩa là bất hiếu!”

An Đạt Văn không nói được gì.

An Ngữ Thần thở dài rồi nói: “Tứ thúc. Thôi đi. A Văn cũng là vì sự phát triển của công ty mà thôi. Cháu vốn không hiểu gì về kinh doanh, những cổ phần trong công ty, cháu cũng không cần nữa!”

“Thứ của cháu là của cháu! Ai cũng không được phép lấy đi, và ai cũng không lấy được!”

An Ngữ Thần điềm đạm: “Tứ thúc, trước khi mất ông đã từng nói, thế giới này điều gì cũng có thể xem nhẹ, chỉ có tình thân là không thể xem nhẹ được, lúc đó cháu còn tưởng rằng ông khuyên cháu nên hòa hợp với cha cháu, nhưng giờ đây xem ra, có lẽ ông đã lường trước được sự việc của ngày hôm nay.”

An Đức Uyên lặng yên nhìn cô cháu gái.

An Ngữ Thần nói: “Vừa nãy cháu đã nói với A Văn, những cổ phần đó không quan trọng đối với cháu, trên thế gian này người đối xử tốt nhất với cháu là ông nội, giờ đây ông đã không còn nữa, không lâu sau cháu cũng sẽ đi gặp ông mà thôi. Vì thế tiền đối với cháu chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng cháu đang nghĩ, chỉ cần cháu còn sống, cháu sẽ hoàn thành ý nguyện của ông nội, ông muốn đầu tư vào mảnh đất quê hương. Ông muốn khai phá Thanh Đài sơn, nếu như An gia chúng ta rút bỏ không đầu tư nữa, thì bà con lối xóm quê hương không chỉ nói An gia chúng ta, mà còn nói cả ông nội nữa, ông nội nằm ở đây, cháu nghĩ rằng nếu như ông nghe thấy những lời đàm tiếu của mọi người, nhất định sẽ buồn lắm.” An Ngữ Thần nói đến đây, vành mắt cô dần đỏ.

An Đạt Văn lúc đó lần đầu tiên cảm thấy trong lòng có chút gì hối hận.

An Ngữ Thần nói: “Quyền cổ đông tôi có thể chuyển nhượng cho cậu. Tôi không cần tiền của cậu, tôi cần việc đầu tư trong nội địa được tiếp tục tiến hành, quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự không thể ngừng lại, số tiền nợ của khai phá Thanh Đài, cậu cũng phải bù vào ngay, tôi nghĩ yêu cầu này của tôi không cao!”

An Đức Uyên nói: “Không được! Ta không thể để tiểu tử này chiếm đoạt lợi ích của cháu!”

An Ngữ Thần cười nói: “Tứ thúc, coi như cháu xin chú. Cháu thật sự không muốn gia đình vì chuyện gia sản mà không vui, An Văn rất giỏi giang, cháu tin rằng cậu ấy có thể làm cho An gia mở mày mở mặt, cậu ấy có khả năng đó. Còn về việc đầu tư trong nội địa, cậu đã không xem trọng, thì chuyển hết lại cho tôi, mấy ngày nữa chúng ta về Hồng Kong, tôi sẽ công bố quyết định này trước công ty, cậu xem có được không?”

An Đạt Văn không ngờ việc này lại thuận lợi như vậy. Trong lòng y rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ngại ngần: “Chị, xin lỗi!”

An Ngữ Thần nói: “Không cần nói xin lỗi. Nếu muốn nói xin lỗi, thì cậu hãy nói với ông, tôi muốn đi đốt chút hương ở Tử Hà Quan, tôi đi trước đây!”

An Đức Uyên nhìn bóng người cháu gái, thở dài một tiếng, quay người đá vào mông An Đạt Văn: “Đứng lên đi!”

“Cha, sao cha lại đến đây?” An Đạt Văn thấp giọng nói.

An Đức Uyên ngồi trước mộ cha, dùng vạt áo lau đi vết đất trên bia mộ.

An Đạt Văn nói: “Là chị con gọi điện cho cha, hay là Trương Dương gọi cha đến đây?”

An Đức Uyên lắc đầu: “Đều không phải vậy!” Ông vỗ vỗ vào tấm bia đá bên cạnh nói: “Là bác của con! Nếu như không phải ông ấy bảo cha đến đây, thì sao ta lại đến được?” Trong ánh mắt của ông ta vẫn lạnh lùng.

An Đạt Văn nói: “Cha! Con có thể làm được chuyện này! Vì Trương Dương, chị ấy sẽ đưa quyền cổ đông cho con!”

An Đức Uyên nhắm nghiền hai mắt, ông chầm chậm rút một điếu thuốc ra, hút một cây rồi nói: “A Văn, làm người không thể tuyệt tình như vậy được!”

An Đạt Văn nhìn gương mặt cha mập mờ qua làn hơi thuốc, không hiểu được ý của câu nói đó là gì.

Từng giọt mưa bay bay trong không gian. An Đạt Văn nói: “Cha, mưa rồi, chúng ta vào đạo quan tránh mưa đi!”

An Đức Uyên lắc đầu: “ta muốn ở đây cùng với ông con một lúc!”

An Ngữ Thần quỳ rất lâu trước tượng bồ tát. Lí Tín Nghĩa nhìn cô, thở dài, mấy ngày nay tiểu nha đầu này đã đến núi Thanh Đài hai lần, có thể thấy rằng nội bộ An gia xảy ra vấn đề gì lớn lắm, rất có ảnh hưởng đến cô ấy.

An Ngữ Thần nói: “Tứ thúc của tôi đến rồi!”

Lí Tín Nghĩa cười nói: “Có phải có chuyện gì rồi không?”

An Ngữ Thần không trả lời câu hỏi của ông ấy, mà hỏi lại: “Đạo trưởng, con người ta sau khi chết thật sự có linh hồn sao?”

Lí Tín Nghĩa nói: “Có thì sao? Mà không có thì sao? Dù là có linh hồn, nhưng không nhớ được những gì xảy ra trong kiếp trước, thì còn ý nghĩa gì? Nếu như nhớ được những gì trong kiếp trước, nhưng lại không buông nổi tất cả ràng buộc với kiếp trước, thì chẳng phải đau khổ cả đời hay sao?”

An Ngữ Thần nói: “Trước khi ông tôi mất, đã nói gì với đạo trưởng?”

Lí Tín Nghĩa nói: “Ông chỉ nói rằng trên thế gian này ông ấy không yên tâm nhất là cô!”

Vành mắt của An Ngữ Thần chợt đỏ, nước mắt tràn ra chảy xuống hai bên má.

Lí Tín Nghĩa nói: “Con người sống chưa chắc đã vui vẻ. Chết rồi cũng chưa chắc đã khổ đau, sống trên cõi đời này, chỉ cần làm việc hết sức mình, sống hết mình, có thể đối mặt với bản thân mình là đủ rồi.

An Ngữ Thần nói: “Tôi đã từng thử trân trọng từng người bên cạnh mình, nhưng kết quả lại không như tôi mong muốn.”

Lí Tín Nghĩa cười nói: “Chỉ cần làm là được, hà tất phải tính toán đến kết quả, những người của An gia đã có ai thật sự quan tâm đến hai chữ kết quả này đâu?” Ánh mắt của An Ngữ Thần chợt sáng lên.

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng cười của An Đức Uyên: “Đạo trưởng, An gia chúng tôi tại sao lại không quan tâm đến kết quả?” Ông bước vào cùng An Đạt Văn, áo hai người đã bị mưa thấm ướt.

Lí Tín Nghĩa nói: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, trồng nhân gì, thì về sau ắt sẽ gặt quả đó.”

An Đức Uyên cười, sau khi đốt hương, đứng dậy nói: “Nếu nói như đạo trưởng, thì nhân của An gia nhà chúng tôi trồng xuống không tốt rồi.”

Lí Tín Nghĩa cười nói: “Thiện tai, việc thị phi ai nói cho rõ được, trong mắt nhiều người, ông của anh có thể là người xấu, nhưng trong mắt người nhà lại là người tốt, ông ấy chém giết ở ngoài, nhưng đối với người nhà, ông đã trồng nhân thiện, dù là người trong thiên hạ đều trách cứ ông ấy, thì An gia các người cũng không được phép! Trước đó cha anh cũng đã từng ở trong băng đảng xã hội đen Hồng Kong, tạo biết bao nghiệp chướng mạng người, nhưng sau này ông ấy đã hoàn toàn thay đổi, bước chân lên con đường chính trực, những năm cuối đời đã đầu tư vào quê nhà tạo phúc cho quê hương, ông ấy đã trồng nhân thiện cho quê hương, trong lòng những người dân quê ấy nhất định giành được quả thiện.”

An Đức Uyên cười ha ha, câu này của Lí Tín Nghĩa làm cho ông ta nhớ đến bản thân mình, khi còn trẻ, ông ta đã rời khỏi Đài Loan, tạo lập băng đảng của mình, chém giết không biết bao nhiêu người. Theo cách nói của đạo trưởng, ông đã trồng không biết bao nhiêu nhân ác. An Đức Uyên nói: “Thế thì tôi thấy không để ý đến kết quả là hơn.”

Lí Tín Nghĩa nói: “Đừng nghĩ làm một việc ác nhỏ mà có thể bỏ qua! Đừng nghĩ chỉ một việc thiện nhỏ mà có thể không tính! Làm việc ác nhiều tất nhiên sẽ không muốn làm việc thiện nữa!”

Hai con mắt An Đức Uyên nheo lại, một luồng sát khí vô hình trỗi dậy, An Đạt Văn tức giận nói: “lão đạo sĩ, ông đang nói linh tinh gì vậy?”

An Đức Uyên nói: “A Văn, ta và đạo trưởng nói chuyện, sao con lại được phép chen vào, cút ra ngoài mau!”

An Đạt Văn tức giận rời khỏi đại điện.

An Đức Uyên xin lỗi: “Đạo trưởng, con trai tôi vô lễ, mong đạo trưởng thứ lỗi!”

Lí Tín Nghĩa mỉm cười: “Trong mắt anh ta không có tôi. Trong mắt tôi không có anh ta!” Rồi ông chỉ bên ngoài cửa nói: “Mưa tạnh rồi!”

An Đức Uyên nghe người ta đã có ý mời khách, tự nhiên cũng biết đường rút lui. An Ngữ Thần cùng đi với ông ấy, đi ra ngoài Tử Hà Qua, LÍ Tín Nghĩa đuổi theo từ phía sau, đưa cho An Ngữ Thần một tấm bùa hộ thân tự tay khắc, còn một cuốn kinh văn nữa, mỉm cười nói: “Mang về xem đi!”

An Ngữ Thần cung kính: “Cảm ơn đạo trưởng!”

Trong lòng An Đức Uyên tự nhủ, xem ra những người có thể làm cho đạo trưởng coi trọng trong An gia chỉ có cha và cháu gái của ông.

Đỗ Thiên Dã đã xin ý kiến của Tống Hoài Minh về chuyện của Trương Dương. Tống Hoài Minh trả lời ông ta bằng bốn chữ: xử phạt công minh! Đỗ Thiên Dã hiểu điều đó, xử phạt công minh chứ không phải là xử lí công minh, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, Tốn Hoài Minh cũng muốn xử phạt Trương Dương. Còn về việc xử phạt thế nào, thì việc này cần phải do Đỗ Thiên Dã suy xét thấu đáo. Ông ấy vẫn nên đến cuộc họp thưởng ủy để thảo luận một chút.

Thị trưởng Tả Viên Triều cũng đã đi khảo sát về. Tất cả các thành viên của thường ủy đều đã có mặt đầy đủ.

Cuối cuộc họp thường ủy, Đỗ Thiên Dã lại lôi chuyện Trương Dương đánh An Đạt Văn ra, mục đích của ông ta rất rõ ràng, chẳng phải có vài người muốn nhảy sao? Tôi cho các người thêm một cơ hội nhảy nữa.

Đỗ Thiên Dã nói: “Tiếp sau đây, chúng ta sẽ bàn luận về vấn đề của đồng chí Trương Dương, quá trình cụ thể của sự việc, tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rõ rồi, dù là chúng ta có tình nguyện hay không, sự việc cũng đã xảy ra. Với chúng ta, nhận thức được lỗi lầm và sửa lỗi lầm đó mới là vấn đề quan trọng nhất, có điều việc này tạo thành ảnh hưởng rất xấy, chúng ta không thể nào cứ nghe ngóng mãi được, nhất định phải đưa ra ý kiến xử lí cụ thể.”

Chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân muốn nói, nhưng Đỗ Thiên Dã không cho ông ta cơ hội này, quay sang Tả Viên Triều: “thị trưởng Tả, cuộc họp thường vụ lần trước anh không tham gia. Chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh trước tiên.”

Tả Viên Triều cười. Ông đương nhiên hiểu ý của Đỗ Thiên Dã, quan hệ của Đỗ Thiên Dã và Trương Dương ai cũng biết, sự việc lần này, Đỗ Thiên Dã nhất định muốn bảo vệ hắn, có điều Trương Dương đánh tư thương, việc này thật sự ảnh hưởng quá xấu, nếu như không có biện pháp trừng trị, thì nhất định sẽ bị người ta nắm vào điểm đó. Đỗ Thiên Dã bảo ông ta nói lên ý kiến, cũng là muốn ông ấy tỏ rõ thái độ cho những thường ủy khác xem. Tả Viên Triều đã có sự phân tích chính xác với việc này, khi nói ông ta cũng để thừa ra nhiều điểm: “Thật sự khó có thể nói chuyện này! Tôi cũng mới nghe được chuyện này không lâu, tôi cũng rất buồn vì việc này, nếu nói từ căn bản, thì đây là vấn đề nhận thức.”

Tất cả thường ủy đều nhìn Tả Viên Triều, không rõ rằng vị thị trưởng này đang nói cái gì, vấn đề nhận thức? Ý gì chứ?”

Tả Viên Triều nói: “Nguyên nhân của việc này chúng ta không biết, Thế Kỉ An Thái muốn rút khỏi đầu tư ở núi Thanh Đài. Chưa nói đến chuyện hợp đồng lúc đầu, giờ đây lại muốn rút vốn đầu tư ra khỏi quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự, ngang nhiên bày ra vở kịch chuyển nhượng, Trương Dương là chủ nhiệm phòng chiêu thương, trong lòng khó chịu là điều khó tránh. Nói thật, trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Việc này giống như tôi đặt một bàn cơm ở một khách sạn, tôi đã chuẩn bị cơm canh cho anh rồi, anh đột nhiên nói không đến nữa, hơn nữa lại còn không bồi thường tổn thất cho tôi, nếu đổi thành bất cứ ai cũng không thoải mái cho được.”

Thái độ của Tả Viên Triều rất rõ ràng rồi, người ta đang bảo vệ Trương Dương, hơn nữa không phải là bảo vệ ở mức bình thường.

Phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ nói: “Nhưng không chỉ là việc đặt cơm, giờ đây là cơm đã làm xong rồi, anh ta ăn được mấy miếng, sau đó lại phủi đít muốn đi, anh ta chỉ muốn ăn không bữa cơm đó của anh!”

Tả Viên Triều cười nói: “Nếu thật sự là quán cơm. Vậy thì hành động này, nhất định sẽ làm người ta không thể tha thứ được. Chúng ta phải trừng trị những kẻ ăn không!”

Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm cười lạnh lùng nói: “Câu trừng trị ăn không thật hay biết mấy, nói như vậy, hành động Trương Dương đánh người đầu tư, chúng ta không những không nên phê bình, mà lại còn đáng cổ vũ rồi!”

Tả Viên Triều cười nói: “Giang Thành chúng ta không phải là quán cơm, chúng ta muốn chiêu thương, thì chúng ta phải nhìn rộng nhìn xa, chúng ta phải có tinh thần thép, biết rõ rằng người ta không tử tể, chúng ta cũng phải cao thượng, không thể vì một chuyện nhỏ, mà làm những thương nhân khác sợ, vì vậy nhận thức Trương Dương có vấn đề, anh ta chỉ nhìn thấy việc Giang Thành chúng ta bị thiệt thòi, anh ta muốn đòi lẽ phải cho Giang Thành chúng ta, anh ta không nghĩ đến có nhiều khi, bị thiệt lại chính là được lợi.”

Triệu Dương Lâm và Mã Ích Dân quay sang nhìn nhau. Trong lòng hai người đều có một cảm giác như nhau, ông Tả Viên Triều này gần đây bản lĩnh chính trị lớn hơn rất nhiều, từ những ngôn từ của ông ta có thể thấy rằng, thông qua việc tranh chấp giữa ông ta và Lí Trường Vũ, giờ đây Tả Viên Triều đã giành được sự đột phá về mặt tư duy chính trị, sự đột phá này là sự tăng lên về chất, tầm nhìn của ông ta đã làm cho những người cùng làm chính trị khác mãi chạy theo đằng sau rồi.”

Tả Viên Triều nói: “Vì thế tôi thấy, dù lần này điểm xuất phát của Trương Dương là gì, những ảnh hưởng bên lề anh ta tạo ra cũng rất lớn, nhiệt huyết đáng được khẳng định. Còn sự bồng bột phải bị trừng phạt, tôi đề nghị, cảnh cáo xử phạt anh ta trong nội bộ Đảng, trừ 4 năm tiền thưởng chức vụ.”

Nói đến đây, ai còn không hiểu, Tả Viên Triều đang bảo vệ Trương Dương, xử phạt trong nội bộ Đảng, trừ 4 năm tiền thưởng chức vụ, vừa nghe là thấy rất nghiêm trọng. Nhưng thật ra nghĩ một lúc cũng biết rằng xử phạt thế này là quá nhẹ.

Chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân nói: “Tôi thấy không cần phải phạt thưởng đâu!”

Tất cả các thường vụ ở đó đều ngạc nhiên, từ bao giờ Mã Ích Dân bắt đầu nói đỡ cho Trương Dương rồi, cần phải biết rằng ông ta cực kì hận Trương Dương.

Thật sự là không sai, ông ta lại nói: “Trương Dương cũng không thiếu tiền, tiền thưởng một năm còn chẳng đủ anh ta nuôi cái xe!” Câu này thật là thâm nho, nó đồng nghĩa với việc công khai nói rằng Trương Dương còn có vấn đề về kinh tế.

Phó thị trưởng Viên Thành Tích cũng phụ họa theo: “Đúng thế, đúng thế, tôi nghe nói chiếc đồng hồ Trương Dương đeo kia đáng giá hơn 1000000.”

Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu không chịu nổi nữa nói: “Người ta đeo cái đồng hồ tốt thì đã làm sao? Đó là do vợ chưa cưới của người ta tặng, ai mà thấy đố kị, thì đi tìm một cô vợ giàu đi!”

Cục trưởng công an Vinh Bằng Phi cười ha ha, ông ta bảo vệ Trương Dương không giống như Từ Bưu, ngoài mặt ông ta vẫn rất điềm đạm, Vinh Bằng Phi nói: “Đừng nói là thị trưởng Viên ngưỡng mộ, tôi cũng còn ngưỡng mộ nữa là, chỉ là một cái đồng hồ, tất cả những người ở tại đây cả năm cũng không tích cóp được, đeo chiếc đồng hồ tiền bạc tỉ, ông bảo anh ta đi tham ô tiền công, người ta nghe vậy còn chẳng tin!”

Viên Thành Tích tức đến độ mắt long lên.

Đỗ Thiên Dã chau mày nói: “Tôi bảo mọi người thương lượng ý kiến xử lí, sao lại biến thành hội thảo luận về đồng hồ rồi, mọi người ngưỡng mộ như vậy, thì đừng làm quan nữa, từ chức về nhà kinh doanh đi, như vậy kiếm được không biết bao nhiêu tiền! Chẳng cần đến mấy năm đâu, tay mọi người cũng có một chiếc đồng hồ như thế. Chẳng ai cần phải ngưỡng mộ Trương Dương nữa!”

Triệu Dương Lâm cười mà như không: “Nếu như chúng tôi đều đi cả, thì thì bí thư Đỗ chẳng phải biến thành quả nhân cô gia uw1”

Đỗ Thiên Dã cười điềm đạm trả lời: “Những đợt sóng sau đẩy những đợt sóng trước, lớp người mới thay cho lớp người cũ, chẳng ai có thể ở trên một vị trí cả đời, chủ nhiệm Triệu, năm sau chẳng phải ông cũng đến kì nghỉ hưu rồi sao?” Một câu nói làm cho Triệu Dương Lâm tức mặt đỏ bừng.

Tả Viên Triều đứng ngoài nhìn Triệu Dương Lâm và Đỗ Thiên Dã đấu khẩu, trong lòng thầm thấy ngạc nhiên. Gần đây Triệu Dương Lâm sao lại trở nên lớn mạnh như vậy. Tên này chẳng lẽ đã uống máu gà rồi sao? Dám đứng ra đấu khẩu đến cùng với Đỗ Thiên Dã, rốt cuộc là ông ta điếc không sợ súng hay là do có ai chống lưng ở đằng sau? Người đứng ngoài nhìn thấu, Tả Viên Triều gần như nhận định nguyên nhân là cái phía sau, những người ở trong quan trường lâu năm đều rất giỏi nắm lấy cơ hội, hơn nữa lại giỏi tránh được bão táp, chống đối và phản lại một cách mù quáng không thể xuất hiện trên người những người này, dù là Triệu Dương Lâm có vấn đề, thì Mã Ích Dân, Viên Thành Tích, Dương Khánh Sinh cũng không điên theo ông ta, sự giải thích duy nhất là, họ đã tìm được kẻ đỡ đầu rồi.

Người càng lên cao,thì càng lạnh lùng, càng biết trân trọng vị trí của mình. Tả Viên Triều cũng vậy, ông thầm quyết định. Cần phải quan sát tình thế, những câu không cần thiết, thì nhất quyết không được nói.

Triệu Dương Lâm gần đây quả thật rất to gan, ông ta lớn tiếng nói: “Tôi cho rằng xử phạt Trương Dương không thể quá nhẹ, vì chuyện anh ta đánh thương nhân, trong mắt quần chúng, hình tượng của chúng ta sẽ biến thành thế nào? Cả một cái tỉnh Bình Hải đều đang cười vào mặt chúng ta. Những phóng viên trung ương phỏng vấn ở Giang Thành, không cần mấy ngày nữa, tin tức này sẽ được phát ra, chúng ta nhất định phải cố gắng đưa ra phản ứng trước khi đài truyền hình trung ương phát tin nay. Không những phải xử lí anh ta, mà còn phải công bằng liêm chính. Phải cho một lời nói công bằng đến những người đầu tư, phải có lời đối với quần chúng, không thể vì anh ta có một vài mối quan hệ, mà để cho anh ta làm càn được.”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Chủ nhiệm Triệu, vậy ông nói xem nên xử lí Trương Dương thế nào?”

Triệu Dương Lâm nói: “Theo ý của tôi. Loại con sâu làm rầu nồi canh này nên loại trừ ra khỏi đội ngũ Đảng!”

Từ Bưu tức tốc nói: “Thật không biết đây là công bằng chí tâm hay là lấy việc công trả thù riêng nữa!”

Triệu Dương Lâm tức giận nhìn Từ Bưu.

Từ Bưu nhìn ông ta không chút sợ hãi nào.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!