Trương Dương vừa về nhà một cái liền ngã vật xuống giường ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì cũng đã là 8h tối, mở di dộng ra coi thì thấy có hơn chục tin nhắn đến từ lúc nào không biết. Người nhắn tin đầu tiên là Lương Thành Long, hắn nhắn tin báo rằng mới tới Giang Thành.
Trương Dương bấm số gọi lại cho Lương Thành Long, ngay lập tức đầu dây liền truyền tới tiếng ồn ào huyên náo của chỗ đông người, giờ cũng quá giờ cơm tối chắc hẳn là mấy chỗ nhà hàng này nọ. Thấy Trương Dương gọi tới, Lương Thành Long nhịn không được lớn tiếng oán trách: “Ta nói tiểu tử nhà ngươi không còn tình nghĩa bằng hữu nữa hay là sợ tốn tiền mời cơm mà ta từ Đông Giang tới liền tắt máy không nghe?”
Trương Dương cười khổ nhẹ giọng phân trần: “Thật không phải, ta vẫn ở trên Bắc Kinh, có lẽ mãi sáng sớm mai mới về Giang Thành.”
Lương Thành Long ha hả cười lớn ngắt ngang lời Trương Dương: “Tiểu tử ngươi cũng được lắm a, rõ ràng ban chiều đã về Giang Thành rồi mà vẫn còn tính giả đò với ta sao?”
Trương Dương nghe mà giật mình sửng sốt, việc hắn trở lại Giang Thành cũng chỉ có một mình Hồ Như Yến biết, tại sao Lương Thành Long lại biết nhanh như vậy được? Mà Hồ Như Yến căn bản sẽ không đem chuyện này nói cho người khác biết. Bỗng nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng tiếng cười trong trẻo của một nữ tử, ngay lập tức Trương Dương liền nhận ra dó là tiếng cười của Thì Duy. Khó trách tại sao Lương Thành Long lại biết rõ hành tung của mình đến vậy.
Lương Thành Long lại nói: “Ta cho ngươi nửa tiếng, ngay lập tức phải chạy tới Thanh Giang Tiểu Trúc. Cả đám người bọn ta vẫn đang chờ ngươi tới tính tiền đây này!”
Trương Dương mỉm cười vui vẻ đáp ứng. Vừa ra khỏi cửa lại gặp ngay Hồ Như Yến trở về, nghe Trương Dương nói định đi gặp mặt đám người Lương Thành Long nhưng nàng cũng không có ý muốn đi cùng. Bởi nhẽ trong tâm nàng cũng không muốn mọi người biết mối quan hệ của nàng với hắn, trên phương diện này nàng vẫn khống chế rất tốt tâm tình mình, nàng cam tâm tình nguyện làm bóng hồng phía sau hắn, nàng cũng tương đối thỏa mãn hiện trạng hiện nay của hai người, nàng cũng không muốn cầu gì hơn nữa, cứ như vậy là nàng thấy mãn nguyện rồi.
Hồ Như Yến tự thân lái xe đưa hắn tới Thanh Giang Tiểu Trúc, lại còn hôn môi hắn một cái tạm biệt: “Ta ở nhà chờ ngươi!”
Trương Dương gật gật đầu, tâm ý của Hồ Như Yến khiến hắn cảm động mãi không thôi, làm hắn lại phải vòng tay quanh chiếc eo nhỏ nhắn kéo mạnh thân hình mảnh mai kia vào lòng mình rồi hôn môi một cái thật nồng cháy rồi mới mở cửa xe bước xuống.
Thanh Giang Tiểu Trúc chỉ là một nhà hàng nhỏ, căn bản là Kiều Mộng Viện mời mọi người đến chỗ này, cũng do nàng cùng Thì Duy đều khá thích hương vị đồ ăn nơi này. Kiều Mộng Viện cùng Lâm Thanh Hồng là bạn bè từ lâu, lần này nàng làm chủ giúp Lâm Thanh Hồng khoản đãi Lương Thành Long.
Trương Dương bước vào liền phát hiện ra một điều, ngoại trừ Lương Thành Long ra thì trên bàn tiệc toàn con gái cả, hắn có chút kinh ngạc hỏi lại: “Sao tổng giám đốc Hứa lại không tới à?”
Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: “Anh ấy mới qua Mỹ để báo cáo tiến độ công trình với chủ đầu tư dự án, chắc phải một thời gian nữa mới về được.”
Trương Dương cũng chỉ hỏi cho lấy lệ vậy thôi chứ thực ra hắn không thích nhất chính là giáp mặt với Hứa Gia Dũng, hắn ta không đến lại càng thấy thoải mái hơn. Nghĩ vậy Trương Dương liền nở nụ cười cợt nhả trêu đùa Kiều Mộng Viện: “Giám đốc Hứa không ở đây chẳng phải ta lại càng có thêm cơ hội hay sao?”
Thì Duy vừa nghe thấy thế liền bĩu môi phản bác lại: “Ngươi bớt nói mấy lời vô nghĩa chán ngắt đó đi. Chị họ ta đời nào thèm để vào mặt kẻ mặt trơ trán bóng như nhà ngươi.”
Đương nhiên mọi người ở đây đều biết Trương Dương chỉ trêu đùa cho vui vậy thôi, nhưng Thì Duy lại nói như thế lại càng khiến câu nói của Trương Dương có hàm ý ám muội hơn.
Lương Thành Long có lòng tốt ý vị thâm trường nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu tử ngươi nên thành thật một chút đi, Tống chủ tịch tỉnh của bọn ta không phải là người ăn chay đâu đấy!”
Trương Dương mỉm cười bưng chén rượu lên nói chuyển hướng chú ý của mọi người: “Hình như nội dung chính buổi tiệc hôm nay là để hoan nghênh hai vợ chồng giám đốc Lâm cơ mà, ai lại để khách tân đoạt chủ như vậy chứ!”
Lương Thành Long trừng mắt liếc nhìn tiểu tử Trương Dương bên cạnh mình một cái: “Sao ngươi lại nói hai vợ chồng giám đốc Lâm? Hai bọn ta cùng đến đây thì ngươi phải xếp nam lên trước chứ?”
Kiều Mộng Viện che miệng cười duyên: “Giám đốc Lương vẫn còn theo chủ nghĩa nam quyền a!”
Trương Dương tủm tỉm cười chữa thêm vào: “Dù sao hai người các ngươi cũng là vợ chồng, ai ở phía trước ai ở phía sau chẳng phải đều giống nhau cả sao?”
Lâm Thanh Hồng sao không nghe ra hàm ý sâu xa trong câu nói của thằng nhãi kia, nàng tức giận trừng mắt lườm hắn một cái: “Ta nói tiểu tử Trương Dương nhà ngươi, thân là cán bộ quốc gia mà sao toàn thốt ra những câu của đám lưu manh như vậy?”
Lương Thành Long là nam nhân nên không thấy mất mặt chút nào, ngược lại hắn lại càng ha hả cười lớn hơn. Nhìn vẻ mặt cực kỳ đê tiện của Lương Thành Long, Kiều Mộng Viện cùng Thì Duy mặt đều đỏ lựng lên, dù sao các nàng vẫn chưa kết hôn, sao có thể nghe được mấy câu không hay ho như vậy.
Trương Dương mỉm cười phản bác lại: “Ta chỉ là có gì nói nấy, đâu có nghĩ nhiều như mấy người đâu. Đúng rồi, chị dâu là chủ tịch một tập đoàn lớn, vậy rốt cuộc là chị thích hắn ở trước mặt hay thích hắn ở phía sau hơn?”
Lương Thành Long cười mắng: “Tiểu tử ngươi còn nói hươu nói vượn ta liền trở mặt đó a!”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười nói thêm vào: “Nao gặp Yên Nhiên ta sẽ kể lại toàn bộ mấy hành vi xấu xa đê tiện của ngươi cho nàng ta biết.”
Trương Dương không hề tỏ ra sợ hãi mà lại còn làm bộ mặt chính nghĩa đáp lời lại: “Nam nhân không xấu nữ nhân không thương. Chị dâu mà nói mấy chuyện đó cho nàng ta biết chỉ e tác dụng ngược lại, lại càng tăng thêm lực hấp dẫn của ta hơn mà thôi.”
Khi Duy ngồi bên nhịn không được chen thêm một câu: “Ngựa không biết mặt dài!”
Trương Dương thở dài quay sang có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Thì Duy à, nếu giờ mà vẫn còn trong thời gian kháng chiến chống Nhật, khẳng định sẽ bị người ta nghi ngờ là hán gian đó.”
Thì Duy không chịu kém cả giận nói lại: “Ngươi nói cái gì? Có ngươi mới là hán gian thì có.”
Lương Thành Long nhanh nhẹn đính chính thêm: “Vậy kẻ nào ban nãy nói năng không thành thật vậy nhỉ? Rõ ràng đang ở Giang Thành mà lại kêu vẫn còn ở trên Bắc Kinh, vậy thì bữa cơm tối nay đều tính cả cho ngươi đi, coi như là bồi tội bọn ta.”
Trương Dương vui tươi hớn hở gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chỉ có điều Thanh Giang Tiểu Trúc hình thức hơi kém một chút a!”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười nói: “Khách sạn Đế Hào Thịnh Thế cũng sắp khai trương lại rồi, đến lúc đó ngươi cứ đặt nguyên một bàn ở đó cũng được mà.”
Trương Dương nghe vậy không khỏi nhìn lướt qua Kiều Mộng Viện một cái. Sau khi nàng ta thua mua lại được Đế Hào Thịnh Thế liền tiến hành trang hoàng sửa sang lại, chắc có lẽ cũng sắp xong rồi nên mới chuẩn bị khai trương mở cửa.
Kiều Mộng Viện lại nói: “Đến lúc đó còn muốn Trương chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn.” Ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ sao nàng không biết thằng nhãi kia định dùng Ngư Mễ Chi Hương để đối kháng lại mình, khẳng định về sau hai khách sạn sẽ còn cạnh tranh ác liệt hơn nhiều.
Trương Dương cười tủm tỉm vui vẻ đáp ứng: “Nhất định như vậy rồi!” Lăn lộn trên quan trường nhiều năm hắn cũng học được thói đạo đức giả, ngoài miệng thì nói một đường trong bụng lại nghĩ một nẻo.
Lương Thành Long ngồi một bên lại lên tiếng: “Buổi tối mọi người có tiết mục gì không? Uống rượu mãi cũng nhàn không thú lắm.”
Trương Dương nhanh nhẹn cười tủm tỉm nói: “Có Lâm tổng ở bên như hổ đói rình mồi, cho dù có tiết mục đặc sắc ta cũng không dám mang ngươi đi.”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười nói lại: “Ngươi cứ việc dẫn hắn đi chơi, chốc nữa nữ nhân bọn ta cũng có tiết mục riêng. Giờ có nhiều thời gian rảnh, ai lại không tự tìm niềm vui cho riêng mình chứ?”
Lương Thành Long ra vẻ quang minh lẫm liệt lớn tiếng nói: “Mấy người cứ yên tâm đi, sen ở gần bùn mà chẳng hơi mùi bùn!”
Trương Dương móc di động ra bấm số gọi cho Tô Tiểu Hồng hỏi xem tình hình câu lạc bộ Hoàng Gia ra sao rồi. Tô Tiểu Hồng nói mọi việc đã xong xuôi, nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa đón khách, chỉ, nghe Trương Dương cùng bạn muốn tìm chỗ chơi liền mời bọn họ đến câu lạc bộ chơi.
Bởi vì chưa chính thức mở cửa nên câu lạc bộ không mời khách ngoài mà chủ yếu là toàn bạn bè bằng hữu của Tô Tiểu Hồng hoặc một số khách vip khác. Cả bãi đỗ xe rộng thênh thang mà chỉ có vài chiếc ô tô, trông có phần lẻ loi vắng lặng.
Trương Dương vừa lái xe đến cửa câu lạc bộ liền thấy Tô Tiểu Hồng đứng chờ sẵn ngoài cửa, nàng ta mặc một bộ sườn xám màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông chồn màu tím nhạt. Nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng ta chắc hẳn tâm tình cũng đã tốt hơn dạo trước nhiều. Nhìn Trương Dương cùng bằng hữu xuống xe, nàng liền chậm rãi bước tới dịu dàng đón tiếp: “Ồ! Không ngờ tối nay tới đều là khách quý cả a!” Vừa nói nàng vừa vui vẻ bắt tay chào đón từng người một. Chỉ có Lương Thành Long cùng Lâm Thanh Hồng là lần đầu tiên Tô Tiểu Hồng gặp măt, Trương Dương phải làm trung gian giới thiệu mọi người với nhau một chút. Sau đó Tô Tiểu Hồng làm chủ dẫn mọi người vào trong câu lạc bộ Hoàng Gia của mình chơi.
Câu lạc bộ được Tô Tiểu Hồng trang hoàng lại theo một phong cách khá đặc biệt, đại sảnh dùng nhiều đồ bằng inox cùng gương tạo hiệu ứng phản quang ánh đèn, khiến khách nhân có cảm giác như lạc vào vùng đất phép thuật kỳ diệu.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười giới thiệu: “Cũng vừa mới trang hoàng lại xong, ngày hôm qua mới thử mở cửa buôn bán!”
Trương Dương cười nói: “Thật đáng trách a, chuyện trọng đại như vậy lại không báo cho ta một tiếng!”
“Ta có gọi điện cho ngươi đó chứ, nhưng lại toàn thấy ngươi tắt máy. Nghe Chu Hiểu Vân nói thì ngươi lên Bắc Kinh nên cũng không dám quấy rầy nhiều. Khách quý như ngươi sao ta lại quên được, cũng tính lúc nào ngươi về thì đưa thẻ vip cho ngươi mà!”
Tô Tiểu Hồng thấp giọng nói cho Trương Dương biết phòng tắm hơi của câu lạc bộ đã mở cửa, nàng hỏi Trương Dương có muốn thử qua một chút hay không. Trương Dương lắc lắc đầu từ chối, dù sao hôm nay cũng hơi nhiều nữ nhân, chuyện này coi bộ không thích hợp cho lắm.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: “Vậy thì ngồi nghe nhạc uống rượu cũng được.”
Trong đại sảnh cũng không nhiều người, mấy nàng Kiều Mộng Viện đều đề nghị cứ ngồi ở đại sảnh luôn cũng được. Tô Tiểu Hồng kêu phục vụ đem ít rượu ngon, bia, nước ngọt cùng một ít hoa quả lên. Nàng còn phải đi tiếp đãi mấy người quen khách nên sau khi sắp xếp cho đám người Trương Dương xong liền xin phép cáo từ rời đi, nói mọi người cứ tự nhiên chốc nữa sẽ quay lại tiếp chuyện sau.
Kiều Mộng Viện đưa mắt nhìn xung quanh câu lạc bộ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Trang hoàng rất khá a, phong cách cũng rất độc đáo.”
Trương Dương cười nói: “Giám đốc Kiều cũng có hứng thú với ngành giải trí này sao?”
Kiềm Mộng Viện mỉm cười trả lời lại: “Quả thực cũng có chút quan tâm, nhưng lại không may mắn toàn trễ mất một bước.” Rất nhiều người đều biết, sỡ dĩ Tô Tiểu Hồng có thể thu mua lại được câu lạc bộ Hoàng Gia này là do có Trương Dương hỗ trợ phía sau không ít.
Lúc sau nhạc đệm vang lên cũng là nhạc đệm bài ‘hẹn ước trong gió’ của Lâm Thanh Hồng. Nàng chậm rãi bước lên sân khấu cầm micro, mấy người Trương Dương ở phía dưới thì vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.
Lâm Thanh Hồng hát khá hay, nghe chẳng khác gì ca sĩ chuyên nghiệp. Trương Dương quay sang Lương Thành Long tán thưởng: “Bà chị thật lợi hại a!”
Nghe Trương Dương khen mà Lương Thành Long lại cười có phần hơi miễn cưỡng. Bài ‘hẹn ước trong gió’ này chính là bài tủ của Bạch Yến thuộc đoàn ca múa tỉnh. Tự nhiên Thanh Hồng lại hát bài này phải chăng là đã phát hiện ra điều gì rồi? Trong lòng Lương Thành Long vẫn hơi e ngại lão bà cực kỳ lợi hại này của mình, quả thực hắn cùng Bạch Yến vẫn lén lút qua lại, nếu thực sự Thanh Hồng đã biết chuyện này thì e không ổn chút nào. Thực ra có một lão bà thông minh cũng không phải là chuyện tốt hoàn toàn, Lương Thành Long bắt đầu có ý muốn lãnh giáo chút bản lĩnh của Trương Dương về phương diện quản lý nữ nhân.
Trương Dương cực kỳ chăm chú nghe bài hát của Lâm Thanh Hồng, có đoạn hắn còn hát theo. Lâm Thanh Hồng hát xong hắn là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay chúc mừng.
Lâm Thanh Hồng mỉm cười đi xuống sân khấu, nàng hướng Lương THành Long lạnh lùng nói: “Cho ngươi cảm nhận những giọt nước mắt nhà tù đầu tiên.”
Lương Thành Long gãi gãi đầu gượng cười xấu hổ: “Ta có làm gì đâu?”
“Nói nhảm ít thôi, lên nhanh đi!” So với Lương Thành Long, Lâm Thanh Hồng có phần cường thế hơn một chút.
Lương Thành Long không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn lên sân khấu. Trương Dương lại chủ động bắt chuyện: “Chị dâu hát hay quá a!”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười nói: “Trước kia ta cũng từng học qua thanh nhạc, nhưng thầy giáo nói ta không có năng khiếu nên ta đành buông bỏ giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc mà lại đâm đầu vào làm kinh tế.”
Kiều Mộng Viện không cho như vậy liền phản ứng lại: “Làm kinh tế mới có tiền đồ, làm ngôi sao ca nhạc thì có gì chứ?”
Lâm Thanh Hồng nhẹ nhấp một ngụm rượu vang rồi mới thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta tìm ngươi khổ sở lắm đó. Nhà máy dệt cùng nhà máy may 1 gần như sắp phá sản đến nơi rồi, thực sự ta rất muốn đầu tư vào Giang Thành nên mới thu mua cả hai nơi, coi như cống hiến không nhỏ cho Giang Thành rồi, nhưng hình như bên phía thị ủy lại không có chút thành ý nào cả.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Ta biết rồi, là chuyện của nhà máy may 1 phải không? Ngày mai chúng ta cũng nên bàn bạc lại một chút, hiện giờ đang đi chơi không nên nói mấy chuyện công việc như vậy mới phải chứ!”
Thì Duy ngồi một bên không khỏi tán thưởng một câu: “Coi bộ ngươi cũng công tư phân minh quá a!”
Lâm Thanh Hồng lại nói: “Ngươi làm ta cứ thấy như đây là chiến thuật kéo dài thời gian của ngươi vậy. Dù sao ta đã hạ quyết tâm, nếu thị ủy Giang Thành không giao nốt nhà máy may 1 cho ta thì hai nhà máy kia ta cũng không cần nữa.”
Trương Dương chậm rãi nhấm một ngụm rượu rồi mới thấp giọng trả lời: “Hợp tác làm ăn chính là tìm điểm chung có lợi cho cả đôi bên, mọi người đều lùi một bước là có thể dễ dàng nói chuyện được thôi. Thực ra cụ thể tình huống thế nào ta cũng không nắm rõ lắm, dù sao nhà máy may 1 cũng là nhà máy làm ăn có lợi nhuận khá cao, nếu muốn thu mua lại thì bắt buộc phải trả giá cao hơn nơi khác rồi.”
Lâm Thanh Hồng nhíu nhíu mày nói lại: “Khẩu khí nói chuyện của ngươi giống hệt như gã Nghiêm Tân Kiến.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Đừng quên ta là cán bộ Giang Thành, ta đại biểu cho lợi ích toàn bộ Giang Thành, cho dù ngơi có là chị dâu của ta, ta cũng không thể hy sinh lợi ích quốc gia mà làm giàu cho người thân được.”
Lâm Thanh Hồng cũng không vì mấy lời này của Trương Dương mà tỏ ra tức giận, nàng nhẹ nở nụ cười nói: “Ta vẫn đánh giá cao những cán bộ nhà nước có nguyên tắc như ngươi đó a!”
Kiều Mộng Viện nói ra quan điểm của mình: “Kỳ quan trọng nhất chính là phải tìm được điểm cân bằng, quốc gia cùng nhà máy xí nghiệp, nhà máy xí nghiệp cùng cá nhân trong đó.”
Trương Dương mỉm cười đính chính lại: “Nói trắng ra thì sự cân bằng này chính là làm sao để lợi ích mọi phía đạt được đều cân bằng. Chỉ cần làm được điều này thì tự nhiên mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nghe những lời này Kiều Mộng Viện không khỏi nhìn lại Trương Dương một lượt. Trước kia nàng vẫn cho rằng hắn có vị trí như ngày hôm nay phần lớn là dựa vào những mối quan hệ, nhưng xem ra hắn cũng có chút bản sự nhất định.
Được một lúc Thì Duy có phần mệt mỏi ngáp dài một cái: “Trương Dương, ta nghe nói ngươi ở Bắc Kinh từng giao thủ với chưởng môn nhân Sử Thương Hải của Bát Quái Mông phải không?”
Trương Dương mỉm cười nhẹ giọng khen: “Ngươi nắm bắt tin tức cũng nhanh quá a! Sao ngươi không đi làm phóng viên đi nhỉ? Thực phí phạm nhân tài quá a!”
Thì Duy trừng mắt mắng nhẹ: “Ngươi lại nói móc ta. Ta nói Trương Dương nhà ngươi, đừng cho là ta không hiểu ý ngươi nói gì.”
“Ta không phải nói móc ngươi, mà ngược lại ta cảm kích ngươi còn không hết nữa đó. Chiếc áo bông kia ta quên chưa trả lại ngươi, mà lần này cha mẹ ngươi ở lại Giang Thành bao lâu vậy? Lúc nào rỗi ta mời mấy người ăn bữa cơm!”
Thì Duy ra vẻ hào phóng khoát tay nói: “Chiếc áo đó cứ tặng cho ngươi luôn đi, nhà ta không thiếu mấy thứ đó.”
Kiều Mộng Viện lại nói: “Hôm nay chúng ta nên về sớm một chút đi, đừng để a di thúc thúc bọn họ sốt ruột chờ đợi.”
Lâm Thanh Hồng nói: “Vậy hai chị em các ngươi cứ về trước đi, ta cùng lão Long ngồi chơi thêm một lúc nữa.”
Kiều Mộng Viện cùng Lâm Thanh Hồng đều là bằng hữu nhiều năm nên cũng chẳng cần khách khí liền đứng dậy cáo biệt rời đi.
Lúc sau Lương Thành Long trở lại bàn thấy hai chị em Kiều Mộng Viện về hết nên có chút kinh ngạc hỏi lại: “Sao mới đó đã về hết rồi?”
Trương Dương cười nói: “Cũng tại ngươi hát cảm động quá nên người ta về nhà khóc cả rồi.”
Lương Thành Long ha hả cười lớn đính chính lại: “Ta mà hát thì cảm động đến phát khóc thì đã là gì, chỉ sợ người ta vì tiếng ca của ta mà nảy sinh mấy ý nghĩ khác trong đầu mới sợ chứ.”
Lâm Thanh Hồng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái nhỏ giọng trách mắng: “Khó trách hai người các ngươi có thể ở cùng nhau, một đôi da mặt dày y như nhau.”
Đúng lúc này thì Tô Tiểu Hồng tiếp đãi khác xong liền tươi cười quay lại bàn của Trương Dương rồi ra hiệu cho phục vụ lấy thêm một chai vang đỏ nữa. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Có lấy thêm đá nữa không?”
Lâm Thanh Hồng lắc lắc đầu, lúc cầm bình rượu trong tay lại mỉm cười hỏi: “Rượu này là nhập lậu về sao?”
Tô Tiểu Hồng mỉm cười trả lời: “Là của bằng hữu cho, loại này không bán, chỉ để chiêu đãi bằng hữu mà thôi.” Từ sau khi trải qua tràng phong ba vừa rồi, Tô Tiểu Hồng làm việc càng cẩn thận hơn, mọi việc đều tuân thủ theo đúng pháp luật.
Lâm Thanh Hồng nhấc ly rượu vang đỏ của mình lên hơi đung đưa một chút để mùi hương của rượu lan tỏa: “Đúng là rượu ngon. Chắc phải nhờ bà chủ Tô để lại vài chai mới được, lúc nào rảnh rỗi liền lấy ra thưởng thức.”
Tô Tiểu Hồng sảng khoái gật đầu nhận lời rồi lấy mấy tấm thẻ vip trong tay phan phát cho mấy người Lâm Thanh Hồng cònTrương Dương thì lại được nàng tặng một cái thẻ khác, khác với thẻ vip như của Lâm Thanh Hồng. Tấm thẻ này biểu thị việc từ nay về sau Trương Dương đều được miễn phí hoàn toàn ở câu lạc bộ Hoàng Gia. Điều này cũng do Trương Dương là khách quý nhất của Tô Tiểu Hồng, nếu không có Trương Dương giúp đỡ, căn bản nàng cũng không thể dễ dàng lấy được câu lạc bộ Hoàng Gia này. Đừng nói là miễn phí hoàn toàn, cho dù Trương Dương muốn có cổ phần trong câu lạc bộ, nàng cũng không do dự chút nào mà cho hắn. Mà Trương Dương cũng không phải loại người tham lam, giúp Tô Tiểu Hồng chỉ đơn giản là giúp đỡ bằng hữu mà thôi, nên không đòi hỏi này nọ.
Nhân lúc Lương Thành Long cùng Lâm Thanh Hồng đi khiêu vũ, Trương Dương liền thấp giọng hỏi thăm: “Gần đây ngươi thế nào rồi, có khỏe không? Có người nào tới gây phiền toái không?”
Tô Tiểu Hồng nhẹ lắc lắc đầu: “Quả thực lúc mới đầu vẫn thấy không thoải mái, nhưng do bận nhiều việc nên cũng tạm thời quên đi ít nhiều.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Ngươi cũng là người có tính rộng rãi. Mà có câu thế nào nhỉ, nữ nhân cũng không thua kém bậc mày râu!”
“Thực không ngờ ngươi lại xem ta không giống nữ nhân!”
Trương Dương vui vẻ tủm tỉm cười.
Tô Tiểu Hồng lại nói: “Kỳ thật có một bằng hữu như ngươi ta thấy mình thật có phúc!”
“Đừng đánh gia quá cao như vậy, ta là người dễ tự cao tự đại lắm đó.”
Tô Tiểu Hồng chủ động vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra kiều mị nói: “Có thể mời ngươi khiêu vũ một bản không?”
Trương Dương vui vẻ nhận lời. Hai người chậm rãi đi tới sàn nhảy, Trương Dương vòng tay ôm chặt chiếc eo nhỏ của Tô Tiểu Hồng. Vừa nhảy Tô Tiểu Hồng vừa nhẹ giọng nói: “Qua chuyện lần này khiến ta hiểu được nhiều điều, cũng thấy rõ được nhiều người.”
Trương Dương nghe ra nàng ta đang ám chỉ Phương Văn Nam. Phương Văn Nam muốn trả thù Hồng Vĩ Cơ mà lại đi lợi dụng Tô Tiểu Hồng, thực sự như vậy cũng có phần hèn hạ. Trương Dương nhíu nhíu mày thấp giọng hỏi: “Đã gặp qua giám đốc Phương lần nào chưa?”
Tô Tiểu Hồng nhẹ xoay người một vòng, trong ánh mắt lại tràn ngập sự lạnh nhạt thờ ơ: “Ta với hắn đã không còn chuyện gì đáng để nói với nhau nữa rồi.”
“Ngươi hận hắn sao?”
Tô Tiểu Hồng lắc lắc đầu: “Ta đã quên hắn rồi. Ngươi có biết chân chính hai chữ giải thoát là thế nào không? Hiện giờ ta mới hiểu được thế nào là được giải thoát thực sự.”
“Có thể giải thoát được là tốt rồi!”
Tô Tiểu Hồng lại nói: “Bây giờ tâm trí ta đặt hết vào việc kinh doanh câu lạc bộ Hoàng Gia. Người khác làm được, ta cũng có thể làm được, thậm chí ta tin tưởng mình có khả năng sẽ làm được tốt hơn nữa.”
Trương Dương bỗng nhiên lại thở dài một hơi: “Đột nhiên ta lại phát hiện ra, nữ nhân thời đại này quả thực cứng rắn mạnh mẽ nhiều lắm!”
Trương Dương lại nói thêm: “Tối nay, Kiều Mộng Viện cùng Lâm Thanh Hồng cũng đều là những cô gái mạnh mẽ thích lớn tiếng quát tháo. Tuy rằng ngươi và họ không thể so sánh, nhưng cũng được tính vào những người phụ nữ thành đạt, thích theo đuổi làm kinh tế.” Nghe Trương Dương nói vậy Tô Tiểu Hồng không khỏi nở nụ cười duyên.
Một lúc sau nàng lại mở miệng nói: “Trương Dương, ta nghĩ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
“Hồng tỷ không cần phải khách khí như vậy, chỉ cần có thể làm được, nhất định ta sẽ giúp đỡ hết sức.”
“Sự việc lần trước khiến danh tiếng câu lạc bộ Hoàng Gia bị ảnh hưởng rất lớn, lại thêm chuyện của ta nữa. Tuy rằng mọi chuyện đều đã qua, nhưng dù sao cũng để lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người, bởi vậy lúc khai trương lại câu lạc bộ, ta muốn mời tới một vài vị lãnh đạo thị ủy tới đây. Không nhất thiết phải cắt băng, chỉ cần tham dự một chút thôi cũng là tốt lắm rồi.”
Trương Dương cũng hiểu được Tô Tiểu Hồng muốn dùng phương pháp này để xóa đi những tiếng xấu trước kia. Nhưng ngẫm lại thì một cán bộ nhỏ như mình, tham gia thì cũng không có vấn đề gì, nhưng lại mời mấy lão lãnh đạo cao cao tại thượng kia tới tham dự lễ khai trương chỗ ăn chơi kiểu này e rằng có phần không phù hợp cho lắm.
Trương Dương suy xét cân nhắc lại mọi mặt một chút xong mới nhỏ giọng nói ra ý định của mình: “Mời lãnh đạo trên thị ủy đến tham dự khai trương kiểu này e hơi khó. Ta có thể mời một số lãnh đạo các xí nghiệp nhà máy tới đây được, còn để xem lúc nào có cơ hội thích hợp mới mời lãnh đạo trên thị ủy xuống được.”
Tô Tiểu Hồng cũng biết Trương Dương có nhiều chỗ khó nên không gượng ép nhiều: “Cũng được, ngươi nghĩ thế nào thì cứ an bài như vậy đi.”
Hai vợ chồng Lâm Thanh Hồng cùng Lương Thành Long tỏ ra khá thích câu lạc bộ Hoàng Gia này, chơi cả tối đến tận 12h đêm mới chịu nghỉ. Lương Thành Long cũng không định cùng Lâm Thanh Hồng về mà lại rủ Trương Dương đi chợ đêm ăn thịt hầm.
Trương Dương biết hắn có chuyện muốn nói riêng với mình nên đáp ứng đi cùng. Vừa ngồi xuống Lương Thành Long liền đi thẳng vào vấn đề: “Lần này ngươi phải cố gắng giúp đỡ Thanh Hồng một chút. Quả thực nàng rất muốn chuyển cơ sở sản xuất của tập đoàn Thiên Kiều đến Giang Thành, mà đây cũng là chuyện cực tốt đối với Giang Thành của cá ngươi. Thực sự ta không hiểu nổi đám lãnh đạo Giang Thành các ngươi nghĩ những gì nữa, cả một tập đoàn lớn như Thiên Kiều muốn phát triển trọng điểm ở Giang Thành, vậy mà chỉ vì một cái nhà máy may cỏn con lại có thể từ bỏ khoản đầu tư lớn như vậy sao?”
Trương Dương nhíu nhíu mày nhỏ giọng nói: “Làm việc gì cũng phải nghĩ đến lợi ích chung, không thể chỉ vì lợi ích cá nhân của một phía mà làm ảnh hưởng đến đại cục được.”
Lương Thành Long nghe vậy liền phản bác lại: “Cái gì gọi là đại cục? Hiện giờ đại cục của quốc gia chính là tiến hành cải cách, chính là phát triển kinh tế, thay đổi cơ cấu, chỉ cần sao cho phù hợp với chính sách của nhà nước cũng chính là phù hợp với đại cục rồi còn gì!”
“Được rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ để ý hơn tới chuyện này, hơn nữa sẽ tận lực khiến cả hai phía đều cảm thấy vừa lòng.”
Lương Thành Long cũng khá tin tưởng vào hiệu suất làm việc của Trương Dương, nghe Trương Dương nói vậy liền mỉm cười hỏi: “Mà ngươi lên Bắc Kinh làm gì vậy? Ta nghe nói Cố Minh Kiện mới xảy ra chuyện, ngươi lên đó có phải cũng vì chuyện này hay không?”
Lương Thành Long cũng biết mối quan hệ của Trương Dương với Cố Giai Đồng, em trai Cố Giai Đồng gặp chuyện không may, hẳn tiểu tử này sẽ không ngồi yên bỏ mặc không quan tâm đến được.
Trương Dương cũng không có ý giấu diếm Lương Thành Long nên nhỏ giọng kể lại: “Người bị đâm là Thái Húc Đông, nói đi nói lại thì chuyện này lại có chút quan hệ với ngươi nữa đó.”
Nghe Trương Dương kể lại đầu đuôi sự việc xong Lương Thành Long không khỏi thở dài nói: “Không thể ngờ được Vương Học Hải lại âm hiểu xảo trá đến vậy. Nhưng hắn lại dám xuống tay với Cố Minh Kiện như vậy, hắn không sợ Cố bí thư sẽ tìm hắn tính sổ sao?”
Trương Dương cười lạnh trả lời lại: “Chẳng cần chờ đến lúc Cố bí thư ra tay, chỉ cần tìm được hắn, nhất định ta phải cho hắn trả giá đắt những gì hắn đã làm.”
Lương Thành Long cũng biết thủ đoạn của Trương Dương, căn bản lúc trước còn làm địch nhân với tiểu tử này, hắn cũng phải nếm không ít thống khổ. Trương Dương không phải là người thích đi gây sự, nhưng quả thực lần này Vương Học Hải làm việc không sáng suốt chút nào, chẳng những hắn đắc tội với Trương Dương, mà còn đắc tội cả với Cố gia. Lương Thành Long suy nghĩ một chút nhưng cũng không nghĩ ra điều gì, liền thấp giọng tự hỏi: “Hắn có thể trốn ở chỗ nào được nhỉ?”
Trương Dương nhếch mép cười nhạt lạnh lùng nói: “Hắn cũng khá mưu mô xảo quyệt, không có chứng cứ xác thực nào chứng minh những việc đó là do hắn làm. E rằng khó có thể dùng luật pháp chế tài được hắn.”
Lương Thành Long lại nói: “Ta vẫn thấy không hiểu, vì sao hắn lại làm cái chuyện hại người hại mình như vậy? Nếu như hắn đã có chủ ý từ trước thì vì sao trước lúc đó lại mời Cố Minh Kiện đi ăn cơm? Chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân cả?”
“Có lẽ do thông minh quá lại bị thông minh hại!” Nói xong câu đó Trương Dương nâng chén rượu mình lên rồi nói tiếp: “Thôi không nhắc tới chuyện không vui này nữa. Cứ hễ nhắc đến tên gã chó chết đó là ta lại cảm thấy sôi máu không chịu được. Đúng rồi, còn hôn sự của ngươi với Lâm Thanh Hồng ra sao rồi? Hình như mẹ vợ ngươi không nhận đứa con rể ngươi thì phải?”
Nhắc tới chuyện này Lương Thành Long không khỏi cười khổ: “Muốn thay đổi ấn tượng của mình với người khác quả thực vô cùng khó khăn a! Bà ấy không thích ta, nhưng dù thế đi nữa ta cùng Thanh Hồng đã quyết định rồi, sẽ không vì chuyện gì mà thay đổi quyết định kết hôn của hai ta.”
Trương Dương đột nhiên lại khen một câu: “Thực không ngờ nàng ta lại hát hay như vậy!”
“Bài hát vừa nãy chính là bài tủ của Bạch Yến, ta nghi ngờ rằng nàng ta đã biết điều gì đó.”
“Không làm chuyện xấu đêm không sợ quỷ gõ cửa. Ta lại thấy nàng ta không có ý gì, chỉ có ngươi làm chuyện xấu nên mới chột dạ thôi.”
Bị Trương Dương nói vậy Lương Thành Long trừng mắt nhìn lại: “Nói đến chuyện này ngươi còn làm chuyện xấu hơn ta gấp cả chục lần, sao ta lại không thấy ngươi chột dạ chút nào vậy?”
Trương đại quan nhân ưỡn ngực ra vẻ hãnh diện trả lời lại nghi vấn của Lương Thành Long: “Ngươi mà cũng so với ta sao? Ta là cán bộ nhà nước, là Đảng viên ưu tú, hàng ngày đều được trui rèn, người như ngươi sao có thể so sánh được với ta cơ chứ?”
Vì chuyện của tập đoàn Thiên Kiều mà Trương Dương phải đặc biệt tìm gặp riêng phó thị trưởng Nghiêm Tâm Kiến. Mà Nghiêm Tân Kiến cũng vì chuyện này mà đau đầu mất hai ba hôm nay, hắn cười khổ nói: “Đương nhiên thị ủy cực kỳ hoan nghênh việc tập đoàn Thiên Kiều di chuyển cơ sở sản xuất trọng điểm đến Giang Thành. Nhưng Lâm Thanh Hồng lại nhìn trúng luôn cả nhà máy may 1, từ trước đến giờ nhà máy may 1 vẫn làm ăn có lãi, hiệu quả kinh tế mang lại cho thành phố cũng khá cao. Hơn nữa chúng ta phải tôn trọng ý kiến của cán bộ công nhân viên nhà máy, bọn họ nói nhà máy là xí nghiệp nhà nước, bọn họ cũng không có ăn không ngồi rồi, vẫn luôn làm việc tích cực, vì tại sao lại đuổi công nhân, đem bán nhà máy cho bọn tư bản? Cũng chỉ vì chuyện này mà ta đau đầu cả tuần nay, mọi người trong thị ủy ai cũng e ngại nếu làm quá khiến đám công nhân bất mãn lại chạy đi kiện cáo linh tinh thì mệt.”
Trương Dương nghe vậy liền nói: “Theo ta thấy thì nhà máy may 1 vẫn làm ăn có lời chỉ là hiện tại mà thôi, với tình hình phát triển nhanh chóng của xã hội hiện nay, nếu không mau chóng tiến hành cải cách cải tổ, tìm hướng đi mới thì sớm muộn gì cũng lâm vào tình cảnh làm ăn thua lỗ.”
Nghiêm Tân Kiến cười nói: “Nói thì nói vậy nhưng cũng không nhất định phải để tư nhân quản lý nhà máy xí nghiệp mới khiến nhà máy khởi sắc. Các nhân viên cán bộ nhà máy xí nghiệp hiện giờ của chúng ta cũng có thể làm tốt công tác cải cách được mà.”
“Lâm Thanh Hồng từng nói qua, nàng ta rất muốn đầu tư dài hạn để mở rộng quy mô sản xuất. Tuy rằng tiền là của nàng ta, nhưng cũng phải được bên phía chúng ta trợ giúp một tay, bằng không nàng ta có lòng cũng chỉ vô kế khả thi, như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một nguồn lực rất lớn hay sao? Tiền của nhà nước là tiền, mà tiền của tư nhân cũng là tiền, doanh nghiệp tư nhân cũng là một phần tử của nhà nước, lãng phí tiền của ai cũng là lãng phí tiền của nhà nước cả.”
Nghiêm Tân Kiến gật gù tán thưởng: “Nghe cũng có chút đạo lý a!”
“Cái gì mà có chút với không có chút? Điều này chính là chân lý. Nghiêm thị trưởng, tôi mong ngài nên có cái nhìn đại cuộc rộng hơn.”
Nghiêm Tân Kiến ra chiều vô cùng ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Ồ! Ngươi mà cũng hiểu được cái nhìn đại cuộc sao?”
“Đất nước phát triển, tôi sao thể lạc hậu mãi được!”
Nghiêm Tân Kiến ha hả cười lớn, hắn ngẫm lại một chút rồi thấp giọng nói: “Chuyện này cứ giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Mà giám đốc nhà máy may 1 là Tiết Minh, người này cũng là một trong 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất thành phố, các ngươi nên gặp gỡ trao đổi với nhau một chút đi.”
Trương Dương hơi nhíu mày một chút nhỏ giọng hỏi lại: “Nếu hắn không nghe thì sao?”
Nghiêm Tân Kiến cười nhạt một tiếng đạm nhiên trả lời lại: “Ngươi đề danh thứ 2 trong 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất, hắn lại đứng thứ 9. Ngươi là cán bộ cấp phó xử, còn hắn chỉ là giám đốc một nhà máy, ngoài tuổi thì lớn hơn ngươi một chút ra, so với ngươi hắn còn thua thiệt hơn nhiều. Ta tin chắc chắn ngươi có biện pháp khiến hắn phải nghe theo ngươi.”
Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm, cứ không phải trên bảo dưới phải nghe, trên đe dưới phải sợ.
Giám đốc nhà máy may 1 – Tiết Minh là một người rất quyết đoán, có chủ kiến kiên định. Đối mặt với vị chủ nhiệm ban cải cách Trương Dương nhỏ tuổi hơn mình nhưng hắn vẫ tỏ ra rất khách khí, nhưng khách khí là nể trọng chứ không có nghĩa là hắn sẽ nghe theo những lời Trương Dương nói. Sau khúc dạo đầu là mấy lời chào hỏi sáo rỗng, Tiết Minh bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Hiện giờ nhà máy may vẫn hoạt động rất tốt, nhà máy cũng không làm ăn thua lỗ như các nhà máy xí nghiệp khác, hơn nữa lợi nhuận thu được đang tăng theo từng năm. Dưới nhiều điều kiện tốt như vậy, ta không có lý do nào đồng ý việc chuyển giao lại nhà máy cho tập đoàn Thiên Kiều cả. Điều này cũng không phải chỉ là ý kiến của cá nhân ta, đó cũng là ý kiến chung của toàn thể công nhân viên nhà máy.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Nói thực ta cũng không hiểu rõ lắm công việc kinh doanh cho lắm. Nhưng ta lại biết một đạo lý, đó là một ngón tay dù có lực đạo mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng cả năm ngón chụm lại thành một nắm tay. Hiện giờ xu thế của xã hội là các doanh nghiệp, nhà máy xí nghiệp, chú trọng đến việc ưu hóa tổ hợp, tăng cường sự liên hợp liên kết. Nếu nhà máy may 1 liên kết liên hợp với tập đoàn Thiên Kiều thì càng có lợi cho sự phát triển sau này của nhà máy.” Làm công việc này nhiều nên Trương đại quan nhân cũng bắt đầu khá giỏi cái công việc làm công tác tư tưởng khuyên nhủ người khác.
Tiết Minh không cần suy nghĩ lại mà mỉm cười nói thẳng lại: “Có lẽ Trương chủ nhiệm không biết mục đích thực sự của tập đoàn Thiên Kiều. Bọn họ muốn xây dựng một dây truyền sản xuất lớn ở Giang Thành, họ muốn biến nhà máy thành nơi gia công hoàn chỉnh sản phẩm.”
“Gia công hoàn chỉnh sản phẩm thì sao? Như vậy chẳng phải càng không cần phải lo lắng đến vấn đề kinh doanh lợi nhuận nữa sao?”
Tiết Minh đạm nhiên trả lời lại: “Trương chủ nhiệm, nhà máy chúng tôi đã có hoạch định khá rõ ràng cho sự phát triển của nhà máy trong tương lại. Hơn nữa điều kiện cơ bản của nhà máy cũng khá tốt, chỉ cần cho chúng tôi không gian để phát triển, chắc chắn chúng tôi có thể mở rộng quy mô nhà máy lên gấp nhiều lần hơn bây giờ.”
“Thị ủy cũng có kế hoạch phát triển toàn diện cho nhà máy, là một phần của thành phố, nhà máy các ngươi cũng phải thống nhất làm theo kế hoạch của thị ủy đề ra. Thân là giám đốc, là người lãnh đạo cao nhất nhà máy, hẳn ngươi phải hiểu thế nào là cái nhìn đại cục chứ?” Dạo gần đây Trương đại quan nhân hắn sử dụng mấy từ ‘cái nhìn đại cục’ gần như đạt tới độ lô hỏa thuần thanh. Hắn nhận thấy mấy từ này dùng rất được, bất cứ lúc nào, bất cứ đối phương có cấp bậc địa vị ra sao cũng có thể chụp cái mũ này lên đầu hắn. Ngươi là giám đốc nhà máy thì sao hơn được thị ủy, mà ngươi ở thị ủy thì sao bằng tỉnh ủy, nếu ngươi ở tỉnh ủy thì lại phải nghe trung ương. Chỉ cần biết vận dụng đúng cách thì lúc nào ta cũng có thể vẽ bức tranh đại cục lớn hơn rồi bắt ngươi phải nghe theo.
Làm sao Tiết Minh không biết Trương Dương đang chụp cái mũ đại cục lên đầu rồi bắt mình phải nghe theo, mà hắn cũng không phải là người dễ dàng thay đổi chủ kiến của mình. Hắn mỉm cười nhỏ giọng đáp trả lại: “Chắc Trương chủ nhiệm cũng biết, trong thời buổi kinh tế phát triển, đất nước đang tiến hành đổi mới, các nhà máy xí nghiệp nhà nước thường xảy ra mâu thuẫn với doanh nghiệp tư nhân. Tôi tin tưởng lãnh đạo thị ủy sẽ không chỉ nhìn thấy những điểm lợi ích trước mắt mà doanh nghiệp tư nhân mang lại. Mà công cuộc cải cách cũng rất công bằng, chỉ cần tạo điều kiện cùng không gian phát triển, các xí nghiệp nhà nước cũng đủ sức để vươn lên.”
Câu truyện tiến đến tình trạng này thì cũng khó có thể giải quyết nhanh chóng được. Hiện giờ Trương Dương cũng biết thế nào là mềm nắn rắn vuông, không nông nổi bốc đồng như trước nữa, lúc gặp những chỗ khó khăn sẽ không mạnh mẽ áp chế, bằng không sẽ chỉ càng khiến sự việc lâm vào cục diện bế tắc khó giải quyết hơn mà thôi. Trương Dương thầm quyết định tạm ngừng không đàm phán với Tiết Minh nữa, về nghĩ tìm cách khác vậy.
Trương Dương đứng dậy định nói lời cáo từ thì Tiết Minh lại khách khí mời Trương Dương ở lại dùng căm. Nhìn đồng hồ thì cũng gần 11h 30’ rồi, Trương Dương cũng muốn nâng cao mối quan hệ với Tiết Minh để sau nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, nên đồng ý nhận lời ở lại.
Tiết Minh cùng Trương Dương vừa rời khỏi văn phòng xuống cầu thang liền thấy chiếc BMW của Lâm Thanh Hồng chạy vào chỗ để xe. Tiết Minh không khỏi quay sang cười nói: “Trương chủ nhiệm quan hệ với giám đốc Lâm cũng tốt quá a, cư nhiên hai người thay nhau oanh tạc tôi như vậy sao?”
Trương Dương gượng cười phân trần: “Ta cũng đâu biết nàng ta tới đâu!”
Lâm Thanh Hồng mở cửa xe bước xuống, thấy Trương Dương liền vui mừng chào hỏi: “Trương chủ nhiệm cũng ở đây sao?”
Tiết Minh mỉm cười tiến tới nói: “Giám đốc Lâm đến cũng thật đúng lúc, tiện thể cùng nhau đi ăn cơm đi!”
Lâm Thanh Hồng cũng không khách khí mấy với Tiết Minh nên gật gật đầu nhận lời: “Vậy đành quấy rầy rồi!”
Nhìn quanh căn tin nhà máy may 1 cũng khá sáng sủa sạch sẽ, gần như không nhiễm một hạt bụi nào. Cũng chính vì cung cách quản lý rất có quy củ tất cả các bộ phận của nhà máy may 1 nên Lâm Thanh Hồng mới tỏ ra vô cùng thích thú nhà máy may này, một nơi làm ăn hiệu quả, quy củ lại có nề nếp rõ ràng như vậy ai lại không muốn có cơ chứ?
Do là căn tin nhà máy nên cũng không có nhiều đồ ăn ngon, hầu hết là mấy món đại trà cho toàn bộ công nhân viên nhà máy. Tiết Minh đi lấy bốn món đơn giản cùng chút canh, nhà máy nghiêm cấm việc uống rượu trong giờ làm nên không có rượu mời khách. Tiết Minh gượng cười xấu hổ nói: “Tiêu chuẩn của nhà máy đều như vậy, chỉ có vài món đơn giản thế này thôi, hy vọng Trương chủ nhiệm cùng tổng giám đốc Lâm không chê cười.”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười nói: “Đơn giản cũng có ý vị riêng mà!”
Trương Dương tươi cười phụ họa khen ngợi: “Giám đốc Tiết thực liêm khiết a!”
“Liêm khiết là bổn phận của mỗi cán bộ chúng ta, ta cũng chỉ bị công nhân nhà máy đề bạt lên vị trí này mà thôi. Thân là người lãnh đạo cao nhất nhà máy, ta không thể phụ lại lòng kỳ vọng của bọn họ, mỗi phân tiền ta tiêu đều là của mọi người cả.”
Lâm Thanh Hồng thấp giọng hỏi: “Không biết giám đốc Tiết đã cân nhắc lại đến đâu rồi?”
Tiết Minh cười cười trực tiếp trả lời lại: “Ta đã bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình với Trương chủ nhiệm rồi. Nhà máy may 1 Giang Thành bọn ta có kế hoạch phát triển hoàn chỉnh trong thời gian dài sắp tới. Dựa trên sự phát triển xã hội hiện nay thì cải cách chính là bước đi chính xác, nhưng ta lại không có hứng thú cho lắm với việc gia nhập tập đoàn Thien Kiều của tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thanh Hồng lại nói: “Giám đốc Tiết, tôi đã suy nghĩ lại vấn đề này, tôi sẽ cố gắng đưa ra điều kiện thỏa đáng hài lòng song phương.”
Tiết Minh lắc lắc đầu mỉm cười nói: “Xem ra tổng giám đốc Lâm còn chưa hiểu ý của tôi lắm. Không phải tôi không vừa lòng với điều kiện bên phía cô đưa ra, mà căn bản là tôi không có ý muốn gia nhập vào tập đoàn của các người.”
Lâm Thanh Hồng hơi nhíu nhíu mày: “Quả thực tôi vẫn luôn tán thưởng trình độc quản lý của giám đốc Tiết. Tôi cam đoan nếu tập đoàn Thiên Kiều thu mua lại được nhà máy, ngài vẫn sẽ được đảm đương vị trí quan trọng nhất.”
Tiết Minh lắc đầu nhẹ mỉm cười: “Tôi không phải đang cò cè mặc cả chỉ vì lợi ích cá nhân, tôi cũng không quan trọng vị trí sau này của mình ra sao.”
“Có phải giám đốc Tiết cho rằng không gian phát triển cùng điều kiện cơ bản của nhà máy rất tốt cho nên mới khăng khăng không để tập đoàn chúng tôi thu mua lại? Nhưng ngài có nghĩ đến việc, nến như tôi đặt cơ sở sản xuất trọng yếu ở Giang Thành làm thì chẳng phải nhà máy của ngài sẽ phải cạnh tranh với cả tập đoàn chúng tôi hay sao? Như vậy tôi muốn hỏi ngài, ngài có tin tưởng sẽ cạnh tranh được với tập đoàn Thiên Kiền chúng tôi không?”
Tiết Minh lắc lắc đầu, đương nhiên hắn biết tập đoàn Thiên Kiều của người ta là một trong những tập đoàn lớn trên cả nước, một nhà máy may nghèo nàn cấp thành phố thì lấy cái gì ra mà đòi làm đối thủ cạnh tranh với người ta cơ chứ?
Lâm Thanh Hồng thấy Tiết Minh chỉ lắc đầu rồi trầm ngâm không nói, liền nói tiếp: “Chắc ngài cũng rõ thực lực tổng hợp toàn bộ nhà máy cũng không thể so sánh được với tập đoàn chúng tôi, vậy mà ngài vẫn muốn cạnh tranh lại, thực sự đây không phải là quyết định sáng suốt cho lắm. Sở dĩ tôi muốn thu mua lại luôn cả nhà máy của ngài là có lòng tốt không muốn thấy hai phía trở thành đối thủ cạnh tranh nhau, thứ nhất tránh cho số tiền đầu tư bị lãng phí, thứ hai cũng tránh những thiệt hại không đáng có cho thành phố.”
“Tôi biết kế hoạch của tổng giám đốc Lâm cực kỳ chu đáo, không chỉ nắm toàn bộ ngành dệt may Giang Thành, lại còn định biến nhà máy thành nơi gia công hoàn thiện sản phẩm, như vậy về sau Giang Thành sẽ không còn tên cái nhà máy may 1 này nữa.”
“Kế hoạch của tôi là sự thống nhất của cả tập đoàn. Với công nghệ quy mô lớn, muốn khai thác được năng suất tối đa nhất của các xí nghiệp thì phải phân công rõ ràng từng bộ phận, từng chuyên ngành, tránh sự trùng lặp và lãng phí nguồn lực. Giám đốc Tiết là một người quản lý tốt, tôi tin chắc ngài cũng hiểu được đạo lý này.”
Tiết Minh cũng phải thừa nhận những lời của Lâm Thanh Hồng cũng chính là đường lối phát triển chính xác nhất trong tình hình phát triển xã hội hiện nay. Nhưng hắn cũng có lý tưởng cùng khát vọng riêng của mình, huống chi những điều kiện căn bản của nhà máy lại khá tốt, bởi vậy hắn mới cảm thấy mâu thuẫn, không cam tâm từ bỏ mọi dự định của mình để lệ thuộc vào người khác.
Lâm Thanh Hồng lại nói: “Có lẽ chúng ta có thể dùng cách khác để biểu lộ trình độ quản lý của đôi bên. Tôi vẫn để cho ngài nắm quyền tự quyết cao hơn, tỷ như tôi chỉ thu mua lại một vài bộ phận phân xưởng sản xuất. Những phân xưởng này chỉ nhận nhiệm vụ sản xuất những thứ mà tập đoàn Thiên Kiều yêu cầu, mà những sản phẩm của họ cũng sẽ do tập đoàn Thiên Kiều chúng tôi toàn quyền phụ trách tiêu thụ. Còn các ngài vẫn tiến hành sản xuất, kinh doanh như bình thường, hai bên không ai động ai. Trong cùng một xí nghiệp lại có hai cách làm, hai phương pháp sản xuất khác nhau sẽ đem lại hiệu quả cùng lợi ích rất cao, hơn nữa chúng ta lại có thể từ đó đánh giá được bên nào vượt trội hơn.”
Lâm Thanh Hồng đã nói đến nước này, Tiết Minh cũng khó có thể thẳng thừng cự tuyệt được nữa. Thực lòng mà nói hắn cũng rất muốn hợp tác cùng tập đoàn Thiên Kiều, chẳng qua hắn lại không thích cái cảm giác bị lệ thuộc người khác, nhất là một tập đoàn tư nhân. Nói trắng ra là hắn muốn hợp tác kiểu bình đẳng, hai bên ngang hàng nhau chứ không phải trở thành cấp dưới của người khác. Phương thức mà Lâm Thanh Hồng đưa ra cũng không có gì ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà máy, mà một bộ phận nhà máy lại được tập đoàn Thiên Kiều bỏ vốn đầu tư nâng cấp trang thiết bị, trái lại nhà máy lại càng được lợi nhiều hơn. Càng nghĩ Tiết Minh càng thấy khó có thể cự tuyệt được điều kiện tốt như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Dương liền xin đi nhờ xe của Lâm Thanh Hồng. Lâm Thanh Hồng đột nhiên lại thay đổi thái độ, không cứng rắn như trước nữa mà lại lựa chọn nhượng bộ thỏa hiệp, vì thế tình thế giằng co bấy lâu nay mãi đến giờ mới được giải quyết.
Trương Dương quay sang mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Lâm thực là người biết chú trọng đến đại cục, chỉ loáng một cái mà giải quyết được vấn đề khiến tôi đau đầu suốt mấy hôm nay.”
“Sau khi cẩn thận cân nhắc lại ta thấy nhà máy may 1 cũng đạt được một số thành tích nhất định trong công cuộc tự thân cải cách, nếu hiện giờ cứ cứng rắn áp chế thu mua lại nhà máy thì chỉ khiến cán bộ công nhân viên từ trên xuống dưới nhà máy có cái nhìn không tốt với tập đoàn bọn ta. Ta liền nghĩ đến việc trước tiên cứ tiến hành thu mua cải tổ cùng nâng cấp lại trang thiết bị một vài phân xưởng để bọn họ tự mắt thấy được đãi ngộ của tập đoàn Thiên Kiều bọn ta đãi ngộ cao hơn, hay đám lãnh đạo sẽ đưa nhà máy đến một tầm cao mới? Chỉ không lâu nữa chắc chắn bọn họ sẽ thấy được rõ ràng sự chênh lệch này, ta tin lúc đó bọn họ sẽ chủ động đề nghị gia nhập tập đoàn của bọn ta mà thôi.”
Trương Dương cười nói: “Ngươi làm vậy chẳng khác nào chơi trò chiến lược diễn biến hòa bình cả. Nói đi nói lại ngươi hợp tác cùng vài phân xưởng nhà máy may tương đương với việc đặt một quả bom nổ chậm cỡ bự ngay trong nhà máy người ta. Như vậy chẳng phải ngươi đã nắm đến tám chín phần thắng rồi sao?”
Lâm Thanh Hồng che miệng cười duyên một tiếng: “Quả thực Tiết Minh là một nhân tài, ta cũng rất coi trọng hắn. Nếu hắn nguyện ý gia nhập tập đoàn Thiên Kiều bọn ta, ta hứa sẽ cho hắn phụ trách chức giám đốc điều hành.”
“Hắn là 1 trong 10 cán bộ trẻ xuất sắc nhất toàn Giang Thành đó!”
Lâm Thanh Hồng mỉm cười đáp lời lại: “Như vậy thì có đáng là gì? Năm đó ta là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất toàn tỉnh Vân An đó!”
**************
Điền Bân lặng lẽ đứng một mình tắm trong ánh nắng mặt trời, ánh nắng mặt trời đầu đông khiến hắn cảm thấy ấm áp bên ngoài, nhưng không sao có thể xua tan được bóng ma bao phủ trong lòng hắn. Chỉ khi nào thực sự sống cuộc đời tù nhân mới có thể biết được sự tự do đáng quý đến nhường nào. Hắn rất thống khổ, nếu không phải nhờ bản lĩnh kiên cường, cùng sự tin tưởng mạnh mẽ vào tương lai, có lẽ hắn đã sớm buông xuôi bỏ cuộc.
Một lão già gầy gò ốm yến chậm chạp đi tới bên người Điền Bân. Lão già này gọi là lão quỷ, là một kẻ cắp chuyên nghiệp, trước kia từng bị Điền Bân bắt được. Hai tay lão quỷ cho vào túi áo khoác, giả bộ đứng phơi nắng giống Điền Bân. Hắn thấp giọng nói: “Có người muốn gặp ngươi!”
Điền Bân hơi ngẩn ra một chút, quay sang nhìn nhìn lão quỷ một chút.
Lão quỷ lại chậm rãi từng bước từng bước đi về phía trước, tiện chân đá một viên đá nhỏ xưới chân rồi nhân cơ hội nhìn ngó xung quanh: “Đừng nhìn ta, có người đang để ý ngươi!”
Điền Bân thấp giọng hỏi: “Là ai?”
Lão quỷ bỏ lại một câu rồi thản nhiên bước đi: “Buổi chiều tới mỏ đá, ngươi nên cẩn thận một chút!”
Điền Bân nghe mà nội tâm không khỏi rùng mình một cái.
Lúc sau một gã giám ngục đi tới bên cạnh Điền Bân gọi: “Điền Bân, mẹ ngươi tới thăm!”
Điền Bân lắc lắc đầu nói: “Ta không gặp!” Nói xong hắn liền bỏ đi chỗ khác, tuy vậy nhưng vẻ mặt hắn lại tràn ngập sự thống khổ không nói lên lời.
Trương Tâm Tuyệt đến đây ba lần nhưng đều bị con trai cự tuyệt không muốn gặp mặt, quả thực đây là sự đả kích quá lớn đối với người làm mẹ như bà. Sau khi được người giám ngục báo lại, liền lắc lắc đầu thở dài một tiếng định đứng dậy đi về nhưng lại hơi khụy xuống. Em gái bà Tương Tâm Tuệ cuống quýt đứng dậy đỡ cánh tay chị gái mình: “Chị, chị không sao chứ?”
“Ta không sao …!” Còn chưa dứt lời đột nhiên bà lại thấy mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã xuống.
Tương Tâm Tuệ sợ quá mà giọng the thé hét lên: “Có ai giúp với, chị ta té xỉu rồi..!”