Lưu Minh nói: "Tính cảnh giác của hắn rất cao, theo như ta để ý thì ngay cả chỗ ở của Lâm Ngọc Vân hắn cũng chưa từng qua bao giờ."
Trương Dương rất là thất vọng, hắn nguyên bản trông cậy vào Lưu Minh có thể chụp được những bức ảnh nóng một chút để cho Vương Học Hải một bài học, nhưng xem ra những bức ảnh này giá trị không lớn, đối với một thương nhân như Vương Học Hải, những bức ảnh này nếu coi như là xã giao thân thiết một chút thì cũng là bình thường.
Lưu Minh cũng rõ ràng những bức ảnh chụp này đối với Trương Dương hầu như không có chút giá trị nào, hắn có phần xấu hổ nói: "Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định chụp được những bức ảnh có giá trị!"
Trương Dương lắc đầu: "Không vội! Ngươi đưa địa chỉ Lâm Ngọc Văn cho ta!"
Lưu Minh không quên nhắc nhở Trương Dương: "Nàng ta ở trong tiểu khu Lâm Vực, chỗ đó bảo an rất cao. Mỗi người ra vào đều có camera theo dõi cùng nhiều thứ thủ tục lằng nhằng, hơn nữa phòng của cô ta là loại kính thủy tinh một chiều, chỉ nhìn được từ bên trong ra mà bên ngoài không thể nhìn vào được."
Trương Dương cười khinh thường, đám bảo an vớ vẩn có thể làm khó được hắn sao?
Sau khi ly khai khỏi đó không lâu thì Trương Dương nhận được điện thoại của Triệu Quân, cục quốc an tin tức cũng thật là nhanh, hắn vừa mới tới Bắc Kinh chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng liên lạc rồi. Đối với cái vị tân thủ trưởng này Trương Dương cũng không có nhiều hảo cám, mà chính xác là bản thân hắn đối với cả cái cục quốc an đều không ưa cho lắm. Bất quá, nhận mỗi tháng mấy trăm tệ tiền lương của người ta thì cùng phái cấp cho người ta một chút mặt mũi.
Triệu Quân gọi hắn đi ăn, quá khứ Trương Dương được một cái đồng hồ, sau là Hình Triệu Huy cũng chiếu cố một chút cho sinh ý của nhà hàng hắn, đem ra so sánh với vị tân chủ nhiệm mời đi ăn quán vỉa hè này thì thực sự là chênh lệch quá nhiều a.
Triệu Quân gọi mấy cái giò heo nướng và một chai rượu xái, rót cho mình một chén và Trương Dương một chén.
Trương Dương đối với vị tân thủ trưởng lần đầu gặp mặt mà lại tỏ ra keo kiệt như thế có chút không vừa lòng, bất quá vẫn khách khí: "Triệu chủ nhiệm hôm nay tìm ta có việc gì a?"
Triệu Quân so với cái kiểu mỉm cười hiền lành của Hình Thêu Huy thì bất đồng nhiều lắm, hắn chẳng nói chẳng cười mà đề cập vào chủ đề: "Lần này trở về có gặp An Đức Hằng hay không?"
Trương Dương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn hết, rồi đáp: "Gặp! Cùng nhà hắn đón giao thừa luôn!"
"Có phát hiện thấy điều gì không?"' Triệu Quân hỏi đầy chờ mong.
Trương Dương lắc đầu nói: "Rất bình thường a, ăn uống, rượu chè, rảnh thì chơi mạt chược, nói chuyện đầu tư Thái Thanh sơn. Lần này có lẽ lão An Chí Viễn sẽ tiếp tục rót vốn về Thanh Thai sơn!"
Triệu Quân hỏi: "Hắn có gặp nguời nào khác nữa không? Hay đề cập đến vấn đề gì nữa, đại khái như việc bên Hồng Kông."'
"Không có! Suốt mấy ngày đều không nhắc tới một chút gì có liên quan tới Hồng Kông."'
Triệu Quân có chút thở dài: "Được rồi! Mà sao ngươi sớm trở lại như vậy, đáng ra ngươi phải tiếp tục ở lại đó theo dõi hắn mới đúng!"
Trương Dương nghe hắn nói như vậy có chút bực minh: "Có nhầm không a? Ta là một cán bộ quốc gia, đương nhiên ta phải đặt công việc cấp trên lên hàng đầu, còn việc kiêm một chức vị trong cục quốc an là bí mật, thì làm sao có thể công khai được! Tiện đến đâu thì đến thôi!"
"Ngươi đây là cái thái độ gì thế? Nếu đã gia nhập tổ chức thì ngươi phải có tinh thần trách nhiệm chứ."
Trương Dương cười lạnh: "Nói như ngươi thì ta phải vứt bỏ công việc chính của mình để làm việc các ngươi giao sao, một cái thân phận không đâu vào đâu, sau này ngay cả cơ hội mở mày mở mặt sợ rằng cùng không có."
Triệu Quân cố gắng nén giận: "Chúng ta có bức ngươi làm cái việc thương thiên hại lý gì mà ngươi phải làm như ủy khuất lắm."
Tụy rằng tiếp xúc với Triệu Quản không nhiều nhưng cũng nhìn ra Triệu Quân này thực sự là một kẻ thiếu đầu óc hài hước, nói chuvện với hắn thực sự là bực mình mà.
Không thoải mái cho nên Trương Dương muốn đứng dậy cáo từ.
Triệu Quân nói: "Đừng vội đi, ta còn chưa biết ngươi chuyển công tác đi đâu a.?"
"Sở du lịch Giang Thành!"'
Triệu Quân gật đầu, sở du lịch Giang Thành chính là đơn vị chủ quản về đầu tư của An Đức Hằng về Thanh Thai sơn, cũng là chồ lý tưởng nhất để theo dõi nhất cử nhất động của An Đức Hằng tại quốc nội, càng có nhiều cơ hội để tiếp xúc với công việc làm ăn của An gia. Biểu tình trên mặt hắn hòa hoãn đi rất nhiều, thấp giọng nói: "Trương Dương, ta nghĩ chúng ta gặp nhau chưa lâu vẫn còn nhiều cái chưa hiểu nhau, sau này mong rằng có thể hợp tác tốt"
Trương Dương cười nói: "Là ngươi nói thái độ của ta có vấn để thôi, mà ta cũng chẳng hiểu sao cái lão Hình cứ kéo ta vào cho bằng được."
Triệu Quân nói: "Hình chủ nhiệm nhìn người rất chuẩn, ta tin tưởng hắn!"
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới việc gì, thấp giọng nói với Triệu Quàn: "Ta xem Triệu chủ nhiệm a, ngươi cứ bảo ta theo dõi An Đức Hằng như thế nhưng là theo dõi thủ công thì sao được! Có thiết bị công nghệ hỗ trợ theo dõi nào tốt cấp cho ta, như thế công tác cũng thuận tiện hơn!"
Triệu Quân gật đầu, yêu cầu của Trương Dương cũng là thiết thực không có gì quá đáng, tính tiền xong hắn cùng Trương Dương đi tới chỗ cái xe bus.
Triệu Quân lấy ra một cái hộp đen, bên trong có một tai nghe không dây nhỏ, và một con chip cực kì nhò. Đây là loại chip nghe trộm công nghệ cao có khả năng thu âm cực tốt và truvền âm thanh đi khá xa.
Trương Dương kinh hỉ nói: "Cái này là giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh đó sao?"
Triệu Quân gật đầu nói: "Con chip này khi gắn, nhớ gắn vào một vị trí ít khi người ta để ý tới. Bộ thiết bị này giá trị khá là xa xi, ngươi ký cho ta một biên lai a!"
Trương Dương mở to hai mắt nhìn: "Ta kháo. không tới mức phải như vậy chứ?"'
Triệu Quân nghiêm túc nói: "Những thiết bị này cùng thuộc về khoản chi phi hết, nếu như ngươi sử dụng nó để hoàn thành nhiệm vụ thì không sao, bất quá nếu sử dụng sai mục 127: Nghe trộm cùng chụp hình.
Lưu Minh nói: "Tính cảnh giác của hắn rất cao, theo như ta để ý thì ngay cả chỗ ở của Lâm Ngọc Vân hắn cũng chưa từng qua bao giờ."
Trương Dương rất là thất vọng, hắn nguyên bản trông cậy vào Lưu Minh có thể chụp được những bức ảnh nóng một chút để cho Vương Học Hải một bài học, nhưng xem ra những bức ảnh này giá trị không lớn, đối với một thương nhân như Vương Học Hải, những bức ảnh này nếu coi như là xã giao thân thiết một chút thì cũng là bình thường.
Lưu Minh cũng rõ ràng những bức ảnh chụp này đối với Trương Dương hầu như không có chút giá trị nào, hắn có phần xấu hổ nói: "Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định chụp được những bức ảnh có giá trị!"
Trương Dương lắc đầu: "Không vội! Ngươi đưa địa chỉ Lâm Ngọc Văn cho ta!"
Lưu Minh không quên nhắc nhở Trương Dương: "Nàng ta ở trong tiểu khu Lâm Vực, chỗ đó bảo an rất cao. Mỗi người ra vào đều có camera theo dõi cùng nhiều thứ thủ tục lằng nhằng, hơn nữa phòng của cô ta là loại kính thủy tinh một chiều, chỉ nhìn được từ bên trong ra mà bên ngoài không thể nhìn vào được."
Trương Dương cười khinh thường, đám bảo an vớ vẩn có thể làm khó được hắn sao?
Sau khi ly khai khỏi đó không lâu thì Trương Dương nhận được điện thoại của Triệu Quân, cục quốc an tin tức cũng thật là nhanh, hắn vừa mới tới Bắc Kinh chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng liên lạc rồi. Đối với cái vị tân thủ trưởng này Trương Dương cũng không có nhiều hảo cám, mà chính xác là bản thân hắn đối với cả cái cục quốc an đều không ưa cho lắm. Bất quá, nhận mỗi tháng mấy trăm tệ tiền lương của người ta thì cùng phái cấp cho người ta một chút mặt mũi.
Triệu Quân gọi hắn đi ăn, quá khứ Trương Dương được một cái đồng hồ, sau là Hình Triệu Huy cũng chiếu cố một chút cho sinh ý của nhà hàng hắn, đem ra so sánh với vị tân chủ nhiệm mời đi ăn quán vỉa hè này thì thực sự là chênh lệch quá nhiều a.
Triệu Quân gọi mấy cái giò heo nướng và một chai rượu xái, rót cho mình một chén và Trương Dương một chén.
Trương Dương đối với vị tân thủ trưởng lần đầu gặp mặt mà lại tỏ ra keo kiệt như thế có chút không vừa lòng, bất quá vẫn khách khí: "Triệu chủ nhiệm hôm nay tìm ta có việc gì a?"
Triệu Quân so với cái kiểu mỉm cười hiền lành của Hình Thêu Huy thì bất đồng nhiều lắm, hắn chẳng nói chẳng cười mà đề cập vào chủ đề: "Lần này trở về có gặp An Đức Hằng hay không?"
Trương Dương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn hết, rồi đáp: "Gặp! Cùng nhà hắn đón giao thừa luôn!"
"Có phát hiện thấy điều gì không?"' Triệu Quân hỏi đầy chờ mong.
Trương Dương lắc đầu nói: "Rất bình thường a, ăn uống, rượu chè, rảnh thì chơi mạt chược, nói chuyện đầu tư Thái Thanh sơn. Lần này có lẽ lão An Chí Viễn sẽ tiếp tục rót vốn về Thanh Thai sơn!"
Triệu Quân hỏi: "Hắn có gặp nguời nào khác nữa không? Hay đề cập đến vấn đề gì nữa, đại khái như việc bên Hồng Kông."'
"Không có! Suốt mấy ngày đều không nhắc tới một chút gì có liên quan tới Hồng Kông."'
Triệu Quân có chút thở dài: "Được rồi! Mà sao ngươi sớm trở lại như vậy, đáng ra ngươi phải tiếp tục ở lại đó theo dõi hắn mới đúng!"
Trương Dương nghe hắn nói như vậy có chút bực minh: "Có nhầm không a? Ta là một cán bộ quốc gia, đương nhiên ta phải đặt công việc cấp trên lên hàng đầu, còn việc kiêm một chức vị trong cục quốc an là bí mật, thì làm sao có thể công khai được! Tiện đến đâu thì đến thôi!"
"Ngươi đây là cái thái độ gì thế? Nếu đã gia nhập tổ chức thì ngươi phải có tinh thần trách nhiệm chứ."
Trương Dương cười lạnh: "Nói như ngươi thì ta phải vứt bỏ công việc chính của mình để làm việc các ngươi giao sao, một cái thân phận không đâu vào đâu, sau này ngay cả cơ hội mở mày mở mặt sợ rằng cùng không có."
Triệu Quân cố gắng nén giận: "Chúng ta có bức ngươi làm cái việc thương thiên hại lý gì mà ngươi phải làm như ủy khuất lắm."
Tụy rằng tiếp xúc với Triệu Quản không nhiều nhưng cũng nhìn ra Triệu Quân này thực sự là một kẻ thiếu đầu óc hài hước, nói chuvện với hắn thực sự là bực mình mà.
Không thoải mái cho nên Trương Dương muốn đứng dậy cáo từ.
Triệu Quân nói: "Đừng vội đi, ta còn chưa biết ngươi chuyển công tác đi đâu a.?"
"Sở du lịch Giang Thành!"'
Triệu Quân gật đầu, sở du lịch Giang Thành chính là đơn vị chủ quản về đầu tư của An Đức Hằng về Thanh Thai sơn, cũng là chồ lý tưởng nhất để theo dõi nhất cử nhất động của An Đức Hằng tại quốc nội, càng có nhiều cơ hội để tiếp xúc với công việc làm ăn của An gia. Biểu tình trên mặt hắn hòa hoãn đi rất nhiều, thấp giọng nói: "Trương Dương, ta nghĩ chúng ta gặp nhau chưa lâu vẫn còn nhiều cái chưa hiểu nhau, sau này mong rằng có thể hợp tác tốt"
Trương Dương cười nói: "Là ngươi nói thái độ của ta có vấn để thôi, mà ta cũng chẳng hiểu sao cái lão Hình cứ kéo ta vào cho bằng được."
Triệu Quân nói: "Hình chủ nhiệm nhìn người rất chuẩn, ta tin tưởng hắn!"
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới việc gì, thấp giọng nói với Triệu Quàn: "Ta xem Triệu chủ nhiệm a, ngươi cứ bảo ta theo dõi An Đức Hằng như thế nhưng là theo dõi thủ công thì sao được! Có thiết bị công nghệ hỗ trợ theo dõi nào tốt cấp cho ta, như thế công tác cũng thuận tiện hơn!"
Triệu Quân gật đầu, yêu cầu của Trương Dương cũng là thiết thực không có gì quá đáng, tính tiền xong hắn cùng Trương Dương đi tới chỗ cái xe bus.
Triệu Quân lấy ra một cái hộp đen, bên trong có một tai nghe không dây nhỏ, và một con chip cực kì nhò. Đây là loại chip nghe trộm công nghệ cao có khả năng thu âm cực tốt và truvền âm thanh đi khá xa.
Trương Dương kinh hỉ nói: "Cái này là giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh đó sao?"
Triệu Quân gật đầu nói: "Con chip này khi gắn, nhớ gắn vào một vị trí ít khi người ta để ý tới. Bộ thiết bị này giá trị khá là xa xi, ngươi ký cho ta một biên lai a!"
Trương Dương mở to hai mắt nhìn: "Ta kháo. không tới mức phải như vậy chứ?"'
Triệu Quân nghiêm túc nói: "Những thiết bị này cùng thuộc về khoản chi phi hết, nếu như ngươi sử dụng nó để hoàn thành nhiệm vụ thì không sao, bất quá nếu sử dụng sai mục đích thì ta sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi! Đương nhiên nếu có hư hao thì cũng phải bồi thường."
"Ký thì ký, sợ gì chứ!" Trương Dương vung bút ký xuống biên bản mà Triệu Quân đã thảo.
Xong việc rời khỏi chỗ đó. Trương Dương lập tức đi tới tiểu khu Lâm Vực, toàn bộ camera theo dõi khu vực tường bao đều vô dụng đối với thân thủ của Trương đại quan nhân, hắn tiến tới tòa nhà của Lâm Ngọc Vân một cách cực kỳ thuận lợi.
Tuy rằng đã là buổi tối nhưng Lâm Ngọc Vân vẫn chưa có trở về nhà, bởi vì bây giờ đang là trời tuyết rất lạnh cho nên mới tầm hơn mười giờ tối nhưng tất cả các gia đình trong khu đều đã tắt đèn tiến vào mộng đẹp. Trương Dương bám dọc theo ống thoát nước bên cạnh mà leo lên, căn hộ của Lâm Ngọc Vân ở tầng 9, theo lý thuyết thường mà nói thì căn bản chẳng ai có lên leo lên trên đó được, nên cửa ban công của nhà cô ta vẫn để mỡ. Trương Dương tiến vào phòng, dùng đèn pin chiếu trong phòng, xem xét qua một lượt thấy rằng các trang thiết bị trong căn hộ đều hết sức xa hoa, căn hộ này ước chừng cũng vào khoảng một trăm bốn mươi mét vuông.
Trương Dương mò mẫm vào trong phòng ngủ của cô ta, đang chuẩn bị gắn con chip nghe trộm xuống dưới gầm giường thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Trong lòng thầm kêu thực sự là quá đen đủi mà, cô ta không về lúc nào lại về ngay cái lúc này, tình huống cấp bách cho nên Trương Dương chỉ có cách chui vào trốn trong gầm giường.
Cửa phòng vừa đóng lại đã nghe thấy một giọng nữ nũng nịu: "Đừng có vội mà. để ta bật đèn...!" Nhưng lặp tức câu nói bị ngắt lại bởi tiếng hôn nhau.
Trương Dương căn bản không nghĩ tới tên Lưu Minh kia rình rập bao nhiêu ngày mà còn không có chộp được, hắn thế nào vừa mới ra tay đã được ngay, cái này thực sự là vận khí a! Không biết nam nhân kia có phải là Vương Học Hải không, từ bên trong gầm giường nhìn ra ngoài, thấy hai đôi chân đang tiến vào, nhưng vì vuớng cái thành gầm giường mà hắn chỉ có thể thấy được chân của họ thôi.
Nữ nhân thì nếu không có gì bất ngờ chắc chắn sẽ là chủ nhân của căn hộ Lâm Ngọc Vân, bất quá không biết nam nhân kia đến tột cùng có phải là Vương Học Hải không.
Nữ nhân hét ra một tiếng chói tai, cà thân hình nàng bị nam nhân kia bế thốc rồi vứt lên giường. Trương Dương cảm thấy rõ ràng cái đệm trên đầu mình rang rang từng nhịp, trong lòng thầm chửi cái con mẹ nó chứ, đôi cẩu nam nữ kia cư nhiên làm cái việc cẩu thả ngay trên đầu lão tử.
Nữ nhân nũng nịu nói: "Trông ngươi kia, cả thân toàn mùi rượu, đi tắm đi!"
"Không cần tắm, để mùi rượu dính sang nguời nàng. ta càng thích thú!"
Trương Dương nghe giọng nam mà trợn trừng mắt, con mẹ nó, đây đâu phải là giọng của Vương Học Hải, lẽ nào mình mò vào nhầm phòng? Đây căn bản không phải phòng của Lâm Ngọc Văn? Thân là cán bộ trong cục quốc an mà ngay cả theo dõi cũng nhầm thế này, chuyện này nếu truyền ra ngoài sợ rằng sẽ bị cười cho thối mũi.
Nam tử kia bắt đầu cởi quần áo, vứt xuống đất, vì trong phòng có điều hòa cho nên đương nhiên có chẳng mặc gì cũng không lạnh, chỉ khổ Trương đại quan nhân, hắn mặc đầy đủ quần áo đi ngoài trời tuyết, bây giờ thì vô pháp thoát thân, mà càng ngày càng nóng trong người.
Nữ nhân bắt đầu kêu lên những thanh âm uống éo, rên rỉ từng hồi theo nhịp rung của cái giường, khiến cho Trương đại quan nhân huyết mạch sôi sục, nhiệt độ cơ thể tăng cao, con mẹ nó thế này không phải là dày vò người ta sao?
Cùng may là nam nhân kia cũng nhanh chóng gác kiếm sau một hồi hành quân,, căn phòng chìm vào trong yên lặng, có lẽ cả hai đã chìm vào giấc mộng đẹp. Có trải qua mới thấu hiển được cái sự khó khăn trong công tác của mỗi điệp viên cục quốc an. Bây giờ có lẽ là cơ hội tốt để đào tầu.
Bỗng nam nhân kia rì rầm nói: "Ngọc Văn! Ta và cái tên họ Vương kia ai lợi hại hơn?"
Trương Dương cả kinh, vốn còn tưởng rằng vào nhầm nhà, nguyên lai chính là cô ả Lâm Ngọc Văn. Trương Dương nghĩ tới đây thì suýt cười phì ra tiếng, không ngờ cái tên Vương Học Hải kia lén lén lút lút có tiểu tình nhân ở ngoài, rồi mà hóa ra còn bị chính ả tiểu tình nhân ấy cắm sừng, cái này thực sự gọi là báo ứng a!
Làm Ngọc Văn nói: "Ngươi bị cái bệnh gì a! Làm sao cứ phải lôi hắn vào so sánh nhỉ!"
Nam tử kia ha hả nở nụ cười: "Vậy là ta lợi hại a!"
Trương đại quan nhân thầm mắng, con mẹ nó, từ nãy tới giờ còn chưa tới mười lăm phút đồng hồ mà cũng dám nhận lợi hại, thực sự là da mặt quá dày mà.
Lâm Ngọc Văn đáp: "Người ta thực sự là bị ngươi làm cho mê mẩn chết mà!"
Trương Dương lẩm nhẩm cô ả nàv thực sự là một ả hồ ly tinh cực giỏi lấy lòng nam nhân.
Hai người lầm bầm nói chuyện nửa ngày khiến cho Trương Dương thực sự là khó chịu cực kì, lúc nàv thấy nữ nhản kia bước xuống giương, xỏ dép vào đi ra tắt đèn.
Nam nhân lại nói: "Ngọc Văn! Ta lại muốn!" "Chết đi!" Lâm Ngọc Vãn quyến rũ cườỊ
Trương đại quan nhân thừa dịp hai người triền miên đợt hai, mon men bò từ gầm giường đi ra. Trương Dương lúc này thẩm nghĩ không mang theo cái máy ánh thật là đáng tiếc, bỗng cái điện thoại của hắn rung rung báo có cuộc gọi, hắn lúc này mới sực nhớ ra chẳng phải cái điện thoại cũng có tính năng chụp ảnh cơ mà, thực sự là đầu đất quá, trước giờ bên người vẫn luôn có máy ảnh mà. Nghĩ tới đâv Trương đại quan nhân liền lôi điện thoại ra chụp. Hai ngươi kia đang mải mê chính chiến đương nhiên không thể để ý trong bóng tối có một kẻ đang chụp ảnh họ.
Lâm Ngọc Văn cùng tên kia đương nhiên không có ngờ sẽ có kẻ từ gầm giường chui ra chụp ảnh họ. Lúc đang dỡ việc thấy có ánh chớp lóe lên cả hai mới choáng váng ra. Trương Dương chụp tới cả chục bức ảnh rồi tên kia mới tỉnh người hét lên lao ra chỗ Trương Dương.
Thân thủ của Truơng đại quan nhân há một tên vớ vẩn có thể càn được, nhấc chân đá nhẹ một cái tên nam nhân kia, trần chuồng lăn ra đất luôn. Lúc này Trương Dương nghênh ngang bước ra khỏi phòng để lại một câu: "Vương tổng nhờ ta ân cần hỏi thăm các ngươi!" Lần này Trương đại quan nhân rời khỏi căn hộ bằng cửa chính.
Nam nhân này còn muốn đuổi theo. Lâm Ngọc Văn kéo cánh tay hắn lại, giọng nói: "Đừng đuổi theo, đừng làm to chuyện!"'
Nam tử này cả giận nói: "Con mẹ nó, thật vô liêm sỉ!"
Cả hai người trầm mặc xuống, lát sau nam tử kia mới thấp giọng hỏi: "Chuyện này ngươi không biết sao?"
Lâm Ngọc Văn lúc này mới minh bạch hắn đang nói cái gì: "Ngươi hoài nghi ta cấu kết với đám kia để hại ngươi sao?" Nam tử không đáp lời mà chỉ cười nhạt.
Lâm Ngọc Văn kích động quát lên: "Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Đừng bao giờ gặp lại ta nữa.”
Trương Dương tâm tình rất thoải mái mà ly khai khỏi, đêm nay có thể nói là "có lòng trồng hoa hoa chẳng nỡ, vô tình cắm liễu liễu liền xanh' (mặc dù em thấy dùng câu này chả hợp với cái khung cảnh đi rình trông gì cà, cơ mà có điều nguyên bản là tác giả viết như thế), tuy rằng không có lắp thành công máy nghe trộm để theo dõi Vương Học Hải, bất quá vẫn chụp được mấy bức ảnh yêu đương vụng trộm của Lâm Ngọc Văn, mặc dù còn chưa biết mấy bức ảnh này có tác dụng gì, bất quá câu nói cuối cùng cũng khiến cho đôi gian phu dâm phụ phải lo ngay ngáy.
Giờ là gần nửa đêm nên taxi chạy cũng khá ít, đứng một lúc Trương Dương mới bắt được taxi, bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoạt vừa nãy, hắn nhìn lại một chút thì ra là Sở Yên Nhiên, lắc đầu cưỡi khổ không biết là có việc gì tự nhiên lại gọi cho hắn vào đúng cái lúc ấy, suýt nữa thì hỏng cả việc.
Gọi lại cho nàng. vừa thấy nàng bắt máy, Trương Dương mỉm cười nói: "Đã trễ vậy còn gọi điện có việc gì thế?"
Sở Yên Nhiên sẵng giọng: "Có đến đón ta nhanh không thì bảo, ta sắp đông cứng rồi đây!"
"Hả? Ngươi ở đâu?"
"Bắc Kinh!".
"Cái gì?" Trương Dương còn tưởng mình nghe nhầm, cô nàng đang ở Tĩnh An, thế nào vèo cái đột ngột xuất hiện ờ Bắc Kinh không biết. Hỏi chỗ Sở Yên Nhiên đang đứng rồi vội vàng bảo taxi chạy tới đó.
Sở Yên Nhiên đang đứng ở một nhà hàng Pháp tên là Louis, mặc một chiếc áo lông màu hồng, chân đi một đôi giày thể thao, đứng xúyt xoa trong gió tuyết.
Trương Dương thấy nàng liền xuống xe tiến tới mỉm cười, dang cánh tay ôm nàng vào lòng, giọng nói tràn ngập yêu thương: "Tới sao không nói với ta một tiếng để ta tới sân bay đón!"
Sở Yên Nhiên chỉ cười không nói lời nào.
Trương Dương hiếu kỳ hỏi: "Thế nào đột nhiên lại tới Bắc Kinh?" Sở Nhiên Yên kéo tay hắn vào đại môn nhà hàng.
Trương Dương cười nói: "Lạnh thế này sao không vào từ trước mà đứng bên ngoài làm gì?"
Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng cắn cắn môi không nói lời nào.
Trương Dương kéo nàng đi gần lại một chút, một tay quàng qua eo thon của nàng, mặc dù mặc mấy lớp áo dày cộp nhưng cả hai vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ đối phương.
Đi vào cửa hàng Pháp, lễ tân thấy hai người liền cúi đầu cung kính: "Trương tiên sinh!"
Trương Dương có chút kinh ngạc, xem chừng là Sở Yên Nhiên đã tới đó trước rồi.
Trong nhà hàng không có khách nhân nào khác, chỉ có một cái bàn cạnh cửa sổ đang thắp một ngọn nến cùng một bó hoa tươi. Tuy rằng Trương đại quan nhân cũng đi ăn đồ tây không ít, nhưng trang trọng thế này thì mới thấy lần đầu, hắn cười nói: "Nha đầu này, tính ta không quen ăn cơm tây ngươi biết mà!"
Sở Yên Nhiên thúc hắn đi tới cái bàn kia, phục vụ đứng cạnh đó lịch sự kê ghế ngồi cho hai người.
Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên một chút, trong đầu suy nghĩ một chút, nến với hoa hồng thường thấy trong phim ảnh là cái lúc tỏ tình. Không biết nha đầu này tự nhiên mò tới Bắc Kinh lại còn bầy vẽ ra cái khung cành lãng mạn này là gi đây.
Sở Yên Nhiên duới sự giúp đỡ cởi cái áo khoác ngoài, bên trong là một bộ đầm đen dạ hồi dài hở vai và tay, bộ đầm đen càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết. Một vẻ đẹp tương phản như không thuộc về thế gian này hút hồn của người ta. Trương Dương ngây ngốc nhìn mãi mới nuốt nước miếng ngập ngừng nói được một câu chẳng ăn khớp chút nào: "À... à, trời lạnh lắm a! Nên mặc nhiều một chútl"
Sở Yên Nhiên nở nụ cười, trong nhà hàng có điều hoà, nhiệt độ cũng khoảng chừng hai mươi độ, làm gì có lạnh cơ chứ. Nàng không nói gì, đứng dạy tiến tới cây đàng dương cầm ở phía kia nhà hàng, ngồi xuống ghế đặt hai bàn tay lên phím đàn. Mười đầu ngón tav khẽ động, giai điệu du dương ngọt ngào cũng theo đó mà tuôn chảy.
Trương Dương trên phương diện âm nhạc không có nhiều năng khiếu lắm, bất quá hắn thấy bộ dáng Sở Yên Nhiên đánh đàn rất đẹp, mà âm thanh cũng rất êm ta, hắn vẫy vẫy tay với bồi bàn: "Ta hỏi chút!"'
Viên bồi bàn người Pháp tiến lại.
"Nàng đàn cái gì thế?"
"Bờ sông Adelaide Lina!" Tiếng trung của người bồi bàn Pháp này rất tốt. (Em chẳng biết cái sông ấy là sông nào cơ mà phiên âm ra nó như thế?)
"Hả! Sông gì?
"Adelaide Lina!"
Trương Dương nghe chẳng ra đầu ra đuôi lắm, cơ mà Sở Yên Nhiên kết thúc bản nhạc hắn vẫn vỗ tay khen hay.
Nhân viên nhà hàng đều hướng ánh mắt nhìn về phía Trương Dương, tiểu tử này thực sự là không có chút phong độ thân sĩ quý tộc nào cả. Bất quá Truơng đại quan nhân cũng chả thèm quan tâm tới đám người ấy nghĩ gì.
Sở Yên Nhiên đứng dậy tiến về phía bàn hai người đang ngồi, mỉm cười nói với Trương Dương: "Trương Dương biết ngày hôm nav là ngày mấy không?"
Trương Dương hết sức khó hiểu lắc đầu, đột nhiên đèn tắt ngúm đi, hắn lẩm nhẩm: "Ta kháo, đèn điện làm sao thế nhỉ!"
Hai gã bồi bàn nguời Pháp đẩy một chiếc bánh ga tô lớn, trên đó là hai mươi mốt ánh nên nhỏ lung linh tới, đúng lúc này thì chuông điểm không giờ, lúc này bản nhạc mừng sinh nhật nổi lên. Sở Yên Nhiên cất tiếng hát theo điệu nhạc ấy. Lúc này Trương Dương mới nhớ ra hôm này chính là ngàv sinh nhật hắn.
Sở Yên Nhiên không quản ngàn dặm đường xa chạy tới Bắc Kinh tổ chức sinh nhật cho hắn khiến cho hắn vui sướng vô cùng, một cảm giác xúc động khôn tà xiết dâng lên chặn luôn cả cổ họng hắn khiến hắn ngây ngốc không nói được câu gì.
Sở Yên Nhiên ôn nhu nói: "Ta sỡ dĩ làm thế này là vi ta muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật ngươi! Sinh nhật vui vẻ!"
Trương Dương trịnh trọng gật đầu: "Yên Nhiên!"
"Có phải rất cảm động hay không?"
Trương Dương gật đấu.
"Cảm động đến sắp khóc chưa?"
Truơng Dương cũng gật đầu.
"Vậy sao ta chưa thấy ngươi khóc nhỉ!"
"Khóc chưa đủ để thể hiện sự cảm động tụ đáy lòng này, có lẽ phải lấy thân mà báo đáp mất thôi!"
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: "Biết ngay mà, cái miệng ngươi không bao giờ tử tế được một lúc! Thổi nến đi!"
Trương Dương nhắm mắt lại, cầu nguyện cái gì đó sau đó thối tắt nến.
Sở Yên Nhiên chủ động hôn lên má hắn một cái, khẽ giọng nói: "Mong ngươi mãi mãi vui vẻ!"
Tiếng violin du dương cất lên vang vọng khắp nhà hàng. Một buổi tối, một không khí tràn đầy lãng mạn.
Hai mươi mốt tuổi làm tới cán bộ cấp chính khoa, trong cả nước cũng không thấy nhiều. Trương Dương còn chưa chuyển tới sở du lịch Giang Thành thì tiếng tăm của hắn đã truvền khắp ngõ ngách, người ta nói rằng cha nuôi của hắn là thường vụ phó thị trưởng.
Vu Tiểu Đông phân tích không sai. Giang Thành không phải là một thành phố phát triển về du lịch, cho nên sở du lịch nơi này chi có cái tiếng mà thôi, người ta thắc mắc không hiểu sao với thân phận như thế mà Trương Dương lại chuyển tới công tác ở một nơi như thế. Trụ sở của sở du lịch Giang Thành nằm gần chợ lao động giang thành, cách tòa thị chính Giang Thành hai con phố.
Chợ lao động thực sự là chật chội, chỗ này từ lao động phổ thông cho tới những quán hàng tiểu thương đều có cả, giao thông khá là hỗn loạn. Quay về Giang Thành. Trương Dương mượn chiếc Toyota của Ngưu Vãn Cường để đi lại, vì dù sao một cán bộ cấp khoa như hắn còn lâu mới đến lúc được đúng xe công.
Từ chợ lao động tới trụ sở sở du lịch Giang Thành khoảng ba trăm mét, nhưng Trương Dương phải đi mất hơn mười phút, đám tiểu thương ờ đây bày bán kinh doanh phải nói là cực kì vô tồ chức, có khi bày hàng ra cả giữa đường để.
Truơng Dương vất vả lắm mới chạy xe tới được cổng sở du lịch, nhưng mà ngay cà hai bên cổng của sở cũng có vài gian hàng bày bán. Trương Dương phải bấm còi báo liên tục, mãi tên chủ hàng mập mạp mới tránh ra, nhưng miệng vẫn lầm bầm nói: "Con mẹ nó, tường có cái xe là vênh váo lắm sao?"
Nếu là Trương Dương trước kia thì hắn đã xuống xe nện cho tên mập này một trận rồi, bất quá lăn lộn trên quan trường lâu cũng học được thói ẩn nhẫn, huống chi ngày hôm nay vừa mới đến nhận công tác, chẳng nhẽ lại lưu lại một ấn tượng ác liệt cho đồng sự.
Hắn đỗ chiếc Toyota cạnh chiếc Santana xanh, chiếc xe nàv hình như là chiếc xe công duy nhất được phân phối cho sở du lịch Giang Thành.
Bây giờ là tám giờ sáng, lúc này mới thấy có sáu người cười xe đạp từ cổng tiến vào. Sở trước giờ chi có một chiếc Santana cũ, bây giờ xuất hiện thêm một chiếc Toyota đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác, đương nhiên Trương Dương cũng sẽ trở thành mục tiêu chú ý.
Trương Dương đi tới phòng làm việc của vị giám đốc sở, hiện ở sở có một vị giám đốc và ba vị phó giám đốc, vị giám đốc sở kiêm bí thư đảng ủy này năm nay năm mươi ba rồi, trước đây từng làm ở cục công thương Giang Thành, nhưng vì một ít sai phạm mà bị điều về sở du lịch này, mặc dù xét về cấp bậc thì vẫn là chính xử, thế nhưng thực quyền thì kém xa so với cục trưởng cục công thương. Vị giám đốc sở - Cổ Ngôn này tuy rằng vết đen lý lịch không lớn, nhưng ở cái tuổi của lão muốn đề thăng nữa thì không còn cơ hội, cho nên bây giờ hắn làm quan kiểu được chăng hay chớ, cũng chẳng quá chuẩn tắc gì, mọi việc cứ phiên phiến là được.
Trong ba vị phó giám đốc sở thì về năng lực xuất sắc nhất là vị phụ trách nhân sự Cao Hưng Quý, vị này quản lý nhân sự, tiền lương. Vì nắm quyền quản lý nhân sự nên mỗi lần tuyển người lão đều tồ chức kiểu thi tuyển khả năng công tác và giao tiếp. Tiểu tử này nổi tiếng là một con quỷ háo sắc, có người nói hắn đã từng có quan hệ với tầm hơn chục cô nhân viên hướng dẫn du lịch của sở du lịch Giang Thành.
Phó giám đốc Hồ Quang Hải phụ trách công tác quản lý hành nghiệp, giao tiếp quan hệ với các cơ quan du lịch, các cơ quan phương tiện giao thông hay nhà hàng, phụ trách quản lý các loại hàng hóa phục vụ du lịch cũng như các đơn vị tiêu thụ. Với công việc quản lý giám sát này nếu như ở một nơi du lịch phát triển thì thực sự là bận tới bù cả đầu, bất quá ờ Giang Thành thì lại khá nhàn nhã, gần như tới mức chẳng có việc gì mà làm.
Phó giám đốc còn lại - Tương Khánh Thiện phụ trách nghiên cứu phát triển quỵ hoạch tài nguyên du lịch.
Ngoài ra sở còn có bốn gã trưởng phòng, cũng là cán bộ cấp khoa như Trương Dương, bất quá về chức danh thì đám này vẫn là cấp trên thực thuộc của Trương đại quan nhân. Một vị Đổng Cát Danh thuộc quản lý của phó giám đốc Hồ Quang Hải, vị Đồng Cát Danh này là một ngươi vô thế vô tranh, chi là một con mọt sách hay uống trà cho ý kiến mà thôi.
Đã đúng tám giờ nhưng giám đốc sở Cổ Ngôn vẫn chưa có tới phòng làm việc bất quá cửa phòng của hắn vẫn mở rộng. Một gã tầm hơn hai mươi tuổi đang loay hoay quét dọn, hắn là trợ lý Thôi Kiệt.
Thấy Trương Dương đi vào, hắn bỏ cái chổi trên tay xuống hỏi: "Tìm giám đốc Cổ hả?"
Trương Dương gật đầu: "Giám đốc Cổ có ở đây không?"
Thô Kiệt lắc đầu: "Ngươi có chuyện gì thì nói với ta?"
Trương Dương cười nói: "Ta là Trương Dương, tới để nhận công tác!"
Thôi Kiệt nghe thấy cái tên Trương Dương ánh mắt sáng hẳn lên, cuống quít đi tới: "Vâng! Thì ra là Trương trưởng phòng. Nghe đại danh đã lâu mà thực sự không ngờ tuổi còn trẻ thế!"
Nghe gọi trưởng phòng so với gọi là chủ nhiệm hay trưởng khoa thật sự là có chút kêu hơn, bất quá thì vẫn chỉ là một cán bộ chính khoa. Trương Dương thầm suy nghĩ trong đầu thực sự là hư vinh.