“Hi nhi, ngươi không sao chứ? Ban nãy ta nghe thấy tiếng động nên mới tự ý đi vào, ngươi...”
Hạ Minh Triết khựng lại khi nhìn thấy Cố Hi sắc mặt tái nhợt dựa gối ngồi trên giường. Ngay lập tức, hắn đẩy nhanh cước bộ, chạy lại gần ôm cậu vào lòng.
“Hi nhi, đã xảy ra chuyện gì?”. Hạ Minh Triết cau mày khi chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Cố Hi, lại nhìn trên trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi lạnh, Hạ Minh Triết càng thêm lo lắng: "Sao lại lạnh thế này?"
“Không...sao...”. Cố Hi yếu ớt tựa vào người hắn lắc đầu, nhưng cái lắc đầu này lại càng khiến cơn đau đầu của cậu nặng thêm.
“Đừng nói gì cả! Ta đưa ngươi đi gặp đại phu”. Hạ Minh Triết lo lắng ôm ngang Cố Hi lên, bế cậu ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của Lý Ái Hoa.
“Tiểu Hi làm sao vậy?”. Lý Ái Hoa thấy khuôn mặt Hạ Minh Triết trầm trọng, lại nhìn Cố Hi suy yếu nằm trong lòng hắn, vứt xích mích trước đó ra sau đầu, chạy theo hỏi thăm tình hình hiện tại của Cố Hi.
Cảm nhận được bàn tay đang túm áo mình dần buông lỏng, Hạ Minh Triết trầm mặt, bước chân cũng càng thêm nhanh. Nghĩ tới Cố Minh Hiên còn đang chơi ở phía sau, hắn mới nói với Lý Ái Hoa: “Hi nhi không khỏe, ta phải đưa đệ ấy tới gặp đại phu. Hiên nhi nhờ ngươi chăm sóc, lát nữa ta sẽ phái người tới đón nó.”
Xe ngựa đã dừng sẵn trước cửa Mộc Hoa viên, Hạ Minh Triết nhanh chóng ôm Cố Hi ngồi lên xe, không để cho Lý Ái Hoa kịp phản ứng.
Nhìn xe ngựa đã lăn bánh đi xa, Lý Ái Hoa vội hoàn hồn nói với theo: “Ngươi tốt nhất đừng có âm mưu ý đồ gì lên người tiểu Hi! Hiên nhi là cháu của ta, không cần ngươi nhờ vả chăm sóc ta cũng tự làm!”
- -
“Chủ tử, trong phủ không có đại phu trực sẵn, có cần thuộc hạ đi tìm một đại phu uy tín bên ngoài về để khám cho khanh quân không ạ?”
“Không cần! Trực tiếp vào cung tìm thái y. Ngươi đi báo với hoàng huynh một tiếng, ta rất nhanh sẽ tới thôi.”
“Vâng”. Nói rồi, bóng đen luôn duy trì tốc độ tương đương với xe ngựa thoắt cái biến mất.
Cố Hi nằm trong lòng Hạ Minh Triết đã không còn sức để cựa quậy, đầu đau như búa bổ, cả người mất sức như thể bị đeo lên hàng tấn chì, chỉ riêng việc hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
“Hi nhi, cố chịu đựng một chút, chúng ta sắp tới nơi rồi”. Hạ Minh Triết đau lòng vuốt ve gương mặt cậu, hạ giọng thúc giục phu xe chạy nhanh hơn. Nếu không phải là do bên ngoài quá lạnh, gió cũng lớn thì hắn đã dùng khinh công đưa Hi nhi tới nơi từ lâu rồi.
Sau nhiều lần suýt mất kiên nhẫn, xe ngựa cuối cùng cũng đến cửa cung điện. Lính canh đã được thông tri từ sớm, mở rộng cửa cho xe ngựa đi thẳng vào trong. Cố Hi được đưa tới cung điện Hạ Minh Triết từng ở khi còn là hoàng tử.
Dàn thái y đã đứng đợi sẵn bên ngoài, thấy xe ngựa đến thì nhường đường cho Hạ Minh Triết bế cậu vào giường nằm.
“Mau khám cho đệ ấy! Nếu đệ ấy có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng đừng hòng sống tiếp!”. Hạ Minh Triết nhìn qua một lượt những gương mặt già nua trong phòng, hung ác đe dọa bọn họ.
Đám thái y bị hắn nhìn đến đổ mồ hôi hột, có ai trong triều lại không biết rằng Duệ vương tính tình thất thường lại hung ác, chọc phải hắn là xác định không có đường lui. Bọn họ không ngốc, nốt chu sa giữa ấn đường đã chứng minh cho thân phận ca nhi của người nọ, nhìn phản ứng của Duệ vương thì người này nhất định không thể đắc tội.
“Duệ vương đừng nóng, hạ thần sẽ không để vị công tử đây có chuyện gì đâu”. Người đứng ra đảm bảo là lão thần đứng đầu Thái y viện. Có cái gật đầu của ông, Hạ Minh Triết rốt cuộc cũng không còn tỏ ra cáu gắt nữa mà đứng chờ ở bên ngoài.
Thấy có người đến từ xa, cung nhân đồng loạt quỳ xuống, định hô ‘Hoàng thượng vạn tuế’ thì bị Hạ Minh Viễn phất tay ngăn cản. Nhìn cảnh thái y vừa lo khám cho người bệnh vừa nơm nớp lo sợ chú ý sắc mặt của hoàng đệ nhà mình, Hạ Minh Viễn lại gần vỗ vai an ủi hắn, đồng thời miễn lễ cho thái y để bọn họ tập trung khám bệnh.
“Đừng lo lắng, đệ tức Cát nhân tự hữu Thiên tướng, sẽ không sao đâu.”
“Hoàng huynh.”
“Ta ở đây.”
“Hi nhi sẽ không sao đâu đúng không?”
“Sẽ không sao đâu, hãy tin tưởng vào y thuật của Thái y viện.”