Đợi sắp xếp ổn thỏa cho Giang Hữu Lâm, ba người cùng xuống dùng bữa với Lý Ái Hoa. Vì Giang Quỳnh mới khỏi ốm nên chỉ có thể ăn cháo trắng thanh đạm.
Thấy bé đã ăn no, Cố Hi lấy hai cốc sữa ấm chia đều cho Giang Quỳnh và Cố Minh Hiên. Dòng sữa ngọt dịu tràn vào cổ họng, Giang Quỳnh cảm giác như cả thân thể lẫn tâm hồn đều được sưởi ấm, ánh mắt bé sáng lên trông rất đáng yêu.
Nhìn mặt hai nhóc con đều dính vệt sữa trắng, Cố Hi không khỏi bật cười. Trông không khác gì hai chú mèo nhỏ đang uống trộm sữa.
“Cha ơi, con dẫn Giang Quỳnh ca ca đi chơi xếp hình nha”
“Được, chơi xong nhớ cất đồ lại chỗ cũ. Không được rủ Giang Quỳnh chơi mấy trò mạo hiểm nghe chưa?”
“Cha yên tâm, con sẽ không để Giang Quỳnh ca ca gặp nguy hiểm đâu”, Cố Minh Hiên ưỡn ngực bảo đảm, trông cũng rất ra dáng nam nhi.
Nhìn hai đứa trẻ kéo nhau rời đi, Cố Hi chống cằm thở dài. Quả nhiên, không chỉ gương mặt, đến tính cách cũng giống nhau như đúc.
“Tiểu Hi, bên phủ Thừa tướng gửi đồ tới cho ngươi nè”. Lý Ái Hoa không biết lôi từ đâu ra một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho Cố Hi.
Cố Hi nhận lấy đồ từ trong tay Lý Ái Hoa, nhìn ra bên ngoài không thấy có người, bèn nghi hoặc hỏi: “Người đưa đến là ai vậy? Sao lại không thấy bóng dáng đâu?”
“Là Trương tổng quan đưa đến. Lúc đó ngươi không có ở đây, Trương tổng quản nhờ ta đưa đồ cho ngươi xong là đi luôn”
“Ngoài đưa đồ ra, ông ấy có nói thêm gì không?”
“Không có. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”. Lý Ái Hoa không biết chuyện giữa Cố Hi và người nhà Cố gia, thấy hôm nay Cố Hi hành xử khác thường, bất giác trở nên lo lắng.
“Không có gì đâu”. Cố Hi lắc đầu tỏ vẻ không sao, sau đó cậu cẩn thận mở hộp gỗ ra. Bên trong là một khối ngọc bội trắng muốt, chạm khắc tinh xảo.
Cố Hi cầm ngọc bội lên ngắm, ở góc phải phía dưới cùng có khắc một dòng chữ rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ khó thấy được. Xúc cảm mát lạnh trên tay khiến Cố Hi không khỏi nhớ đến hình ảnh mơ hồ lúc còn nhỏ.
“Ta đã đặt làm ngọc bội cho nhi tử của chúng ta. Mỗi đứa một cái, bên trên có khắc tên nên không lo cầm nhầm đâu”. Cố Hà Uy cười khà khà ôm Hoài Kỳ Dương, chỉ vào bốn khối ngọc bội được đặt cẩn thận trong hộp gỗ phủ vải nhung và nói.
Hoài Kỳ Dương cũng mỉm cười, nói với Cố Hi đang nằm trong vòng tay mình: “Hi nhi ngoan, con thấy không? Phụ thân con cuối cùng cũng ra dáng một người cha tốt rồi”
“Dương nhi, sao ngươi lại nói vậy chứ? Ta lúc nào cũng là một người cha tốt mà”
“Được rồi, ngươi là tốt nhất. Mau thay quan phục rồi vào cung đi, để Hoàng thượng đợi lâu không tốt đâu”, Hoài Kỳ Dương ghét bỏ đẩy Cố Hà Uy sang một bên, sau đó bế Cố Hi lên giường nằm.
“Tiểu Hi, ngươi sao vậy? Sao đột nhiên lại im lặng rồi?”, Lý Ái Hoa thấy Cố Hi nhìn khối ngọc bội chằm chằm một hồi lâu, tay không yên phận mà quơ quơ trước mặt cậu.
Cố Hi nhanh chóng hồi thần, lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi”
“Vậy ngươi mau đi nghỉ đi, nếu vẫn thấy không khỏe thì chúng ta đi tìm đại phu. Về bệnh nhân nhỏ trên lầu kia ta sẽ tận lực chú ý”
“Hoa Hoa, cảm ơn ngươi”
“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà, mau đi nghỉ đi.” Lý Ái Hoa nhăn mặt xua tay, cậu rất không thích Cố Hi tỏ ra khách sáo với mình.
Cố Hi thấy vậy chỉ mỉm cười, cất miếng ngọc bội trở lại hộp gỗ nhỏ, nói: “Vậy ta về phòng đây”
Trong bóng tối, một bóng đen lẳng lặng rời đi.
...----------------...
“Hoàng huynh, sao lại gọi đệ vào cung nữa vậy?”, Hạ Minh Triết vừa vào đến tẩm điện, không đợi Hoàng thượng ban ngồi đã tự mình ngồi phịch xuống ghế.
“Mới tới mà đã trưng ra khuôn mặt cau có rồi. Là ai to gan dám chọc giận đệ? Cứ nói ra, Hoàng huynh sẽ giúp đệ trừng trị hắn.” Hạ Minh Viễn không để ý việc Hạ Minh Triết thất lễ, phất tay cho cung nhân lui ra, tự mình đi xuống an ủi hoàng đệ thích giận dỗi.
Hạ Minh Triết chống cằm, ngao ngán thở dài.
“Hoàng huynh, đệ không có giận gì cả”
“Không giận? Thế đệ định trưng khuôn mặt khó ở đó cho ai xem? Ta dạo này có chọc đệ chỗ nào đâu? Đám quan viên cổ hủ kia cũng an phận lắm mà?”, Hạ Minh Viễn vừa nói vừa lục lọi trong trí nhớ xem có khi nào vô tình chọc phải đệ đệ nhà mình hay không.
“Không phải chuyện đó! Là đệ tự giận bản thân thôi!”. Hạ Minh Triết nói xong, hậm hực nhét bừa một loại quả nhỏ trên đĩa vào miệng, sau đó vì không thể ăn chua mà phải nhè ra.
“Hoàng huynh! Sao trong cung lại có loại trái cây chua lè chua lét như vậy chứ?! Chua chết đệ rồi!”. Hạ Minh Triết rót liên tục mấy chén trà, đợi miệng bớt chua mới bất mãn than vãn với Hạ Minh Viễn.
“Đây là hồng mai được lấy từ Linh Sơn tự, hương vị thanh mát như gió đông, hơi chua, lại không bị ngọt sắc, ta thấy ngon mà. Là do đệ không ăn được đồ chua nên mới thấy vậy thôi”. Hạ Minh Viễn mỉm cười, lấy một quả hồng mai bỏ vào miệng trước ánh mắt ghét bỏ của Hạ Minh Triết.
“Nhìn mà ê hết cả răng. Hôm nay đệ được miễn lên triều, huynh còn gọi đệ vào cung làm gì?”, Hạ Minh Triết ăn tạm một miếng táo ngọt được gọt sẵn, hi vọng có thể quên đi hương vị chua loét vừa rồi.
“Ta gọi đệ tới đây đương nhiên là có việc. Nói đi, đệ với tiểu nhi tử của Cố thừa tướng có quan hệ gì?”
“Tiểu nhi tử của Cố thừa tướng? Sao đột nhiên huynh lại hỏi vậy?”
“Buổi triều hôm nay vừa kết thúc, Cố thừa tướng đã tới gặp ta. Còn dâng lên một bản tấu sớ, nói bọn họ đã tìm thấy tiểu nhi tử lưu lạc bấy lâu nay, muốn nhanh chóng cho đứa trẻ nhận tổ quy tông, cũng hy vọng ta kiếm một mối hôn sự tốt cho đệ, Cố gia không muốn đệ suốt ngày bám lấy tiểu nhi tử bảo bối nhà bọn họ”
“Tiểu nhi tử lưu lạc?”
“Chính là ông chủ của Mộc Hoa viên, người bị đệ bắt về phủ hết một đêm ấy”
Hạ Minh Triết nghe Hạ Minh Viễn nói xong có hơi ngạc nhiên, sau đó lại âm thầm bĩu môi đáp lại: “Hừ! Cho dù Hi nhi có là con của bọn họ đi chăng nữa, thì đệ ấy cũng là khanh tử của đệ. Bọn họ muốn tách bọn đệ ra là được sao?”
“Minh Hiên, không được ăn nói hồ đồ. Ca nhi đó chưa gả cho đệ thì làm sao trở thành khanh tử của một mình đệ được?”
“Hoàng huynh, đệ không nói láo. Đệ và Hi nhi đã có con chung rồi”
“...”