“Ta có thể vào không?”, Cố Hi không trực tiếp gõ cửa, cậu chỉ đứng bên ngoài nói vọng vào. Một lát sau, cánh cửa được mở ra, trụ trì Linh Sơn tự đã đứng trước mặt hai người.
“Thầy...xin thứ lỗi khi ta đến đây vào giờ này, ta có vài chuyện cần được giải đáp, mong ngài giúp đỡ”, Cố Hi thấy trụ trì sư, kí ức được ông ấy chăm sóc từ nhỏ đến lớn lần lượt hiện ra, giọng nói cậu bất giác nhẹ hơn vài phần.
Trụ trì sư gật đầu, mỉm cười từ ái, mời hai người Cố Hi, Hạ Minh Triết ngồi nghỉ dưới gốc cây bồ đề trong sân.
“Có thắc mắc gì, con cứ hỏi”
Cố Hi nhìn ông ấy ngập ngừng nói: “Thầy, đêm qua ta mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, ta mơ thấy... mơ thấy mình được nuôi dưỡng trong Linh Sơn tự... sau đó ta rơi xuống vực...”
Hạ Minh Triết im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên siết chặt nắm đấm khiến ly trà trên tay vỡ nát. Cố Hi bị phản ứng của hắn làm cho giật mình, cậu nhanh chóng cầm bàn tay của hắn lên xem xét, thấy không chảy máu mới thả về chỗ cũ.
“Ngươi không sao chứ? Tay có thấy đau không?”
“Không đau, chuyện ngươi rơi xuống vực là như thế nào?”, Hạ Minh Triết sầm mặt gạt những mảnh sứ sang một bên, kéo Cố Hi dậy quan sát từ đầu đến chân, xem cậu có bị thương chỗ nào hay không.
Cố Hi bị Hạ Minh Triết xốc nách đứng dậy như trẻ con, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng đẩy tay hắn ra: “Ta không có việc gì, mau buông ra”
“Ngươi thật sự không sao?”
Nhịn xuống nỗi lòng xấu hổ, Cố Hi ra sức gật đầu, nói: “Ta thật sự không sao mà”
Thấy cậu không giống như đang nói dối, Hạ Minh Triết mới chịu thả lỏng tay, ân cần đặt cậu về vị trí cũ.
Trụ trì sư im lặng quan sát hai người đối thoại, khuôn mặt vẫn mỉm cười từ ái, ánh mắt ôn nhu nhìn Cố Hi như nhìn đứa con của mình. Cảnh tượng xấu hổ bị người khác nhìn thấy, mặt Cố Hi không khỏi đỏ thêm một tầng.
“Ta đã hiểu rồi, con không cần nói tiếp nữa. Hi nhi, lúc con tới đây tìm ta, không phải trong đầu đã có câu trả lời rồi sao?”
“Thầy...”
“Đánh đổi trăm năm để gặp lại, ta chắc chắn con đã biết mình phải làm gì rồi. Đi đi, hoàn thành ước nguyện của chính mình đi”, trụ trì sư mỉm cười phất tay, một luồng gió nhẹ chạm vào lưng Cố Hi, như muốn đẩy cậu tiến về phía trước.
“Thầy, đa tạ người đã chăm sóc con. Nếu... nếu có gặp, xin thầy hay nói với sư phụ là con vẫn khỏe, sau này sẽ quay lại thăm mọi người”, nói xong, Cố Hi rưng rưng nước mắt nhìn theo hướng trụ trì sư rời đi.
Trên đường trở về, Cố Hi vì tâm trạng không tốt nên không nói lời nào, Hạ Minh Triết muốn an ủi cậu, nhưng nghĩ đến tính cách mẫn cảm của Cố Hi thì lập tức ngừng lại, chỉ im lặng ngồi bên cạnh làm trụ cột tinh thần vững chắc cho cậu.
Cố Hi nhìn cánh cửa Linh Sơn tự ngày càng xa, tâm tình rối loạn đã phần nào nguôi ngoai. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, Cố Hi chợt nghĩ, có lẽ thầy đã đoán được hôm nay cậu sẽ đến, nên mới nhờ người đứng canh để mở cửa cho cậu vào trong.
Ánh mắt Cố Hi chuyển dời lên người Hạ Minh Triết, kí ức về chàng thiếu niên tinh nghịch năm nào ùa về như sóng triều.
“Hử, sao trong chùa lại có tiểu ca nhi xinh đẹp như vậy?”
“Tiểu ca nhi, không, ta nên gọi đệ là tiểu khả ái thì hợp hơn”
“Tiểu khả ái, mau, ta đưa đệ đi hái trộm đào sau núi”
“Tiểu khả ái, ngươi suốt ngày ngồi đây tụng kinh, sau đó lại chạy đi học y, không thấy mệt hả?”
“Đừng nhìn đống đồ vật nhàm chán đó nữa, nhìn ta này”
“Tiểu khả ái, ngươi sau này nhất định phải trở thành khanh tử của ta, chỉ là của một mình ta thôi, nghe rõ chưa?”
“Tiểu khả ái...”
Hạ Minh Triết. Rốt cuộc ngươi là người như thế nào? Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Tại sao lại luôn xuất hiện trong cuộc sống của ta như vậy?