Chân Lục Trà cảm giác chân mình sắp không phải của mình nữa rồi, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm.
Mật thất dưới lòng đất này rốt cuộc là do tên thiên (ngu) tài (ngốc) tuyệt thế nào đào ra vậy? Đúng là có kỹ thuật thật đấy... nhưng cũng quá đáng lắm rồi!
Bọn họ đi thêm khoảng mười phút nữa, cho đến khi phía trước không còn đường.
Đường Nguyệt: "Hết đường rồi."
Mấy người bọn họ đều dừng bước, Chân Lục Trà nhìn bức tường bên cạnh, phát hiện có thang sắt thông lên trên.
Ngay lúc cô vừa định xung phong, Tạ Lam Án đã đi trước cô một bước.
Tạ Lam Án quay đầu lại nói với Chân Lục Trà: "Tôi lên xem tình hình phía trên trước, mọi người đợi ở dưới."
Nói xong liền xoay người men theo thang sắt leo lên.
Đến nơi cao nhất, Tạ Lam Án đưa tay đẩy nắp đậy phía trên đang đóng, tay kia cầm s.ú.n.g từ từ thò đầu ra.
Tạ Lam Án quan sát xung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trông rất hoa lệ, anh chống tay nhảy lên trên.
Anh kiểm tra một vòng trong phòng trước, không phát hiện dấu vết của zombie và người.
Chân Lục Trà ở dưới mật thất đợi có chút sốt ruột, cô lấy s.ú.n.g từ trong không gian ra, giắt vào thắt lưng, hai ba cái cũng leo lên.
Tạ Lam Án nghe thấy tiếng cô đạp lên thang sắt khi leo lên liền biết cô sẽ không ngoan ngoãn đợi mình ở dưới, anh đi tới cửa mật thất đưa tay kéo Chân Lục Trà đang leo lên.
Tạ Lam Án giả vờ không vui nhíu mày: "Không phải bảo mọi người đợi ở dưới sao?"
Chân Lục Trà giơ tay, dùng ngón trỏ ấn vào giữa lông mày đang nhíu lại của anh: "Trai đẹp không được nhíu mày, cẩn thận có nếp nhăn đó."
Tạ Lam Án nghe cô nói có chút dở khóc dở cười, anh nắm lấy ngón tay Chân Lục Trà: "Sao nào, có nếp nhăn liền không thích tôi nữa?"
Chân Lục Trà rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay anh, mặt hơi ửng hồng, "Đúng, em chính là người nông cạn như vậy đấy!"
Câu trả lời này có thể nói là không chút do dự, Chân Lục Trà không nhìn Tạ Lam Án nữa, quay người nói với những người phía dưới lên.
"Phía trên rất an toàn, mọi người mau lên đi!"
Tạ Lam Án xoa xoa đầu ngón tay, không ngờ mình lại dựa vào khuôn mặt này để leo lên, anh nhìn Chân Lục Trà - khuôn mặt cô vẫn còn ửng lên chút hồng nhạt.
Nếu đúng là như vậy thật... thì cũng may là anh thừa hưởng nhan sắc từ mẹ mình.
Những người khác ở dưới mật thất cũng lần lượt leo lên.
Hàn Diễm nhìn cách trang trí không hề đơn giản xung quanh, còn có cả viên đá quý khảm trên gương trong phòng ngủ, anh ta thậm chí còn tiến lên dùng tay gõ mấy cái.
"Mẹ kiếp, chủ nhân của phòng ngủ này không đơn giản đâu!"
Hàn Diễm quay đầu nhìn đồng đội của mình, mặt đầy vẻ khó tin: "Viên đá quý trên gương này là thật."
Hàn Diễm lại thử gõ thêm vài cái, phát hiện đá quý phía trên vô cùng chắc chắn, căn bản không thể gỡ xuống.
Lúc Chân Lục Trà mới lên lầu, đã vội vàng cùng Tạ Lam Án "khẩu chiến", cho nên không chú ý tới cách trang trí của căn phòng này, nghe Hàn Diễm nói như vậy cô cũng đi tới trước gương.
Cẩn thận quan sát một phen, mười mấy viên đá quý được đính xung quanh khung gương đúng là thật.
Thậm chí, chất lượng của chúng còn tốt hơn cả những viên đá quý mà cô từng thấy trong các buổi đấu giá trước khi xuyên không.
Chủ nhân của nơi này đúng là không phải người tầm thường. Ra tay hào phóng như vậy, e rằng trên đời này cũng không có mấy người dám làm.
Nhưng bây giờ không phải lúc để thảo luận những chuyện này, việc cấp bách là phải làm rõ bọn họ đang ở đâu.
Chân Lục Trà mặc dù nhìn thấy đá quý lấp lánh trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng chuyện chính và chuyện này cô vẫn phân biệt rõ ràng, "Chúng ta ra ngoài xem trước đã, ít nhất phải làm rõ đây là đâu."
Nói xong liền đi tới cửa, dè dặt mở cửa ra.
Bọn họ cẩn thận thăm dò xung quanh, cố gắng di chuyển mà không phát ra tiếng động.
Tạ Lam Án là người cuối cùng rời khỏi căn phòng, nhưng ngay khi anh vừa bước một chân qua cửa, Tạ Lam Án lại đột ngột quay đầu, nhìn về phía bức tượng con báo trang trí ở góc phòng.
Trong mắt Tạ Lam Án lóe lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén, sau đó giơ tay lên, nổ s.ú.n.g b.ắ.n vào mắt con báo.
Trong khoảnh khắc viên đạn b.ắ.n trúng mắt con báo điêu khắc bằng đá, có một vật nhỏ màu đen rơi xuống theo, đó là một chiếc camera thu nhỏ.
Tạ Lam Án nhìn chiếc camera đã bị hỏng trên mặt đất, đôi mắt thoáng chốc trở nên u ám.
Lúc này, trong một căn phòng khác được trang trí sang trọng hơn phòng ngủ này, có một người đàn ông mặc áo choàng tắm bằng lụa vàng.
Người này đang quan sát nhất cử nhất động của Chân Lục Trà bọn họ từ nhiều màn hình, trong tay hắn thậm chí còn nhàn nhã cầm ly rượu vang đỏ…
Khi đi đến giữa hành lang, Chân Lục Trà phát hiện Tạ Lam Án vốn dĩ đi cuối cùng vẫn chưa theo kịp. Cô lập tức bảo Đường Nguyệt và những người khác tiếp tục đi trước, còn mình thì quay lại tìm anh.
Thấy Tạ Lam Án vẫn còn ở cửa phòng, cô kéo anh đi về phía trước: "Đợi nửa ngày, sao anh không theo kịp, có phải đã phát hiện gì rồi đúng không?"
Tạ Lam Án khẽ nói: "Trong phòng đó có camera."
Chân Lục Trà: "Camera? Chắc là do chủ nhân ban đầu lắp đặt, mạt thế đã mấy tháng rồi, chắc ở đây cũng không có ai…"
Lời còn chưa dứt, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.
Hai người nghe xong liền vội vàng chạy tới.
Đường Nguyệt cùng những người trong đội Đình Lệ bất ngờ bị một tấm lưới sắt khổng lồ chụp xuống.
Mọi người ra sức giãy giụa, thậm chí chú Viên còn sử dụng dị năng, nhưng kỳ lạ thay, tấm lưới sắt không hề có chút thay đổi nào, vẫn kiên cố trói chặt bọn họ.
Chú Viên rất ngạc nhiên, bởi vì ông phát hiện, mình vậy mà không thể thúc giục dị năng của mình. Chú Viên đem phát hiện của mình nói cho những người khác.
Hàn Diễm nghe xong cũng vội vàng thử ngưng tụ dị năng của mình, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thấy chút bọt nước nào từ trong tay tản ra.
Đường Nguyệt ở bên cạnh Hàn Diễm, thấy anh ta không thể thúc giục dị năng của mình, cảm thấy nơi này tám chín phần mười là có vấn đề. Cô không thử xem có thể dùng dị năng hay không, mà dứt khoát rút s.ú.n.g từ bên hông ra, b.ắ.n mấy phát vào lưới sắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!