Cảm xúc Quan Tự Phong chua cay lẫn lộn, chua vì ghen tị thê chủ vẫn luôn nhớ Thanh Nhạn, cay vì nàng không quan tâm quần áo hắn chọn.
Trên đường về môi hắn dẩu lên, bàn tay vung vẩy muốn hất khỏi tay nàng.
"Tính tình ghê gớm quá nhỉ?" Tống Kiều Thư cười cười, nắm tay hắn chặt hơn. "Yên nào, lạc bây giờ."
"Ngài chẳng để ý ta mặc gì."
"Ta biết ngươi có mắt nhìn, tự biết thứ mình muốn."
"Ngài lúc nào cũng nghĩ tới chính phu huynh." Giọng điệu cố tình gây sự.
Tống Kiều Thư dở khóc dở cười: "Ta thương hắn đương nhiên sẽ nhớ tới hắn. Hắn là chính phu, tự nhiên sẽ có phần, con người ta rất công bằng."
Không cãi được, Quan Tự Phong hầm hừ phụng phịu nửa ngày.
Hắn cũng muốn nàng thương hắn.
Cha hắn đã dạy thế nào nhỉ? Muốn nữ nhân nể phải dùng quyền thế, muốn nữ nhân thương, phải quyến rũ nàng.
Tối đó mệt muốn chết, hắn vẫn cố tình mặc một chiếc áo trắng ngọc thanh thoát, nhìn vào tươi mới như thiếu niên mới lớn.
Hồi hộp bóp chân giúp thê chủ giải toả một ngày dạo phố, tưởng tượng viễn cảnh nàng quay lại thấy hắn mặc thế này sẽ bị hấp dẫn, khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Một lần nữa Tống Kiều Thư lại làm hắn thất vọng.
Nàng bảo: "Đủ rồi, nay ngươi cũng mệt mỏi, thổi đèn ngủ sớm đi." Rồi lật người, khi nhìn trang phục của hắn mặt không cảm xúc, nhắm mắt ngủ.
"...hứ."
Tống Kiều Thư:?
Dỗi cái gì?
Lòng dạ nam nhân thật khó chiều.
Đợi nam nhân bò lên giường, nàng ôm hắn, bị hắn hừ hừ chọc cười.
"Rốt cuộc ngươi làm sao?"
"Chẳng sao cả, ngài ghét bỏ ta, ta mặc đồ trắng tinh tế ngài không nhìn thêm một chút."
Tống Kiều Thư: "..." Không muốn dội nước lạnh đâu, nhưng... "Bộ đồ ngươi đang mặc khiến ngươi trông như chưa thành niên, ta thấy có gì đáng nhìn đâu."
Quan Tự Phong bị đả kích nặng nề: "Cha ta nói mặc đồ trẻ trung sẽ có cảm giác tươi mới, nữ nhân rất thích."
"...Bớt nghe cha ngươi xà lơ đi."
Người ta có tuổi mới cần tươi mới trẻ trung, ngươi vừa thành niên đã gả tới đây, tươi mới trẻ trung nữa thành trẻ con à?
Nam nhân xấu hổ cởi quần áo vứt xuống đất, đúng là làm trò nhảm nhí!
Đêm nay trời không mây, trăng sao sáng tỏ. Ánh sáng lọt vào cửa sổ để mở, khiến thân thể trông gầy yếu mong manh. Kết hợp với gương mặt xấu hổ, làm người ta nảy sinh xúc cảm muốn chà đạp.
Chậc, sự quyến rũ vô ý lộ ra vẫn đáng yêu nhất.
Nàng kéo hắn nằm xuống, vạch mở vạt áo lót, đầu ngón tay miết điểm hồng trước ngực.
Nam nhân còn đang ngây ngẩn chưa hiểu gì, bị kích thích làm giật mình: "Thê chủ, chỗ đó..."
"Hửm? Chỗ nào cơ?" Nàng xoa nhiều hơn.
"Ưm..." Hắn vô thức vặn người.
Nàng buông tha phần ngực, chuyển sang tấn công thắt lưng. Cảm nhận được nam nhân bên dưới nín thở chờ đợi, nàng vui vẻ dừng lại.
"Ta quên mất, không ép buộc ngươi."
"Thê chủ." Quan Tự phong đang mê muội, đột nhiên dừng lại khiến hắn vội muốn chết. "Ta bằng lòng, ta bằng lòng."
"Thật sự bằng lòng?" Nàng mân mê dây lưng.
"Thật sự."
Chỉ chờ có vậy, bàn tay dứt khoát kéo quần hắn ra, quần áo trên người nàng cũng trôi tuột khỏi thân thể. Khoảng khắc bao phủ lấy hắn, nàng nghe rõ hắn thở hắt ra.
Dù vậy nam nhân dưới thân vẫn là xử nam, đưa đẩy chừng hai phút đã chịu không nổi phun trào.
Nàng kiên nhẫn lau dọn xong xuôi mới ôm hắn vào lòng an ủi. "Tiểu phu còn trẻ, từ từ sẽ giỏi hơn."
"Nhưng nàng..."
"Sáng dậy làm thêm lần nữa, làm nhiều sẽ lâu hơn thôi."
Mặt Quan Tự Phong đỏ bừng. Làm nhiều...
Giá mà cha hắn ở đây, hắn muốn hỏi xem có phải lần đầu nam nhân nào cũng nhanh như vậy không. Hắn chứng kiến chính phu huynh đưa đẩy rất lâu cơ mà, liệu hắn có yếu quá, khiến thê chủ không hài lòng?
"Ngủ đi." Nàng vỗ mông hắn.
Tống Kiều Thư giữ lời, canh năm thức dậy làm hiệp nữa, mặt Quan Tự Phong lại đỏ bừng: "Thê chủ, ta sẽ cố gắng hơn."
"Ừm, ta chờ ngươi."
Những ngày Thanh Nhạn vắng nhà, công việc không thể đẩy hết cho thứ phu xuất thân cao quý, nên họ chia nhau làm. Thế mới biết thường ngày chính phu vất vả ra sao, Quan Tự Phong thầm nhủ sẽ không ghen tị với huynh ấy nữa.
Nếu Tống Kiều Thư biết suy nghĩ trẻ con này sẽ cười hắn thối mũi.
Vất vả đối với ngươi thôi.
Vì nàng không dè chừng nam nhân, vô tình hắn đọc được sổ sách trong nhà. Biết chính phu quản chi tiêu nội trạch, thê chủ quản lý buôn bán, hắn to gan đề xuất muốn giúp đỡ một phần sổ sách.
"Nếu ngươi muốn." Nàng lật lật mấy cuốn sổ. "Tính cho ta giá cả mua sắm đồ đạc nhà mới, kế hoạch ở đây, ngân quỹ dự phòng như này. Có đề xuất thêm thắt gì cứ ghi ra, chúng ta sẽ bàn bạc sau.
Kì thực nàng làm vậy còn để xem cổ đại người ta dạy tính toán thế nào, làm việc bên ngoài đôi lúc nàng thấy cách làm, cách nói chuyện của mình hơi khác lạ so với nơi đây. Sợ sau này đến trấn, việc làm ăn mở rộng, tiếp xúc nhiều người, sẽ bị nghi ngờ.
Được dạy dỗ từ nhỏ, cầm kỳ thi hoạ, quản lý nội viện, sổ sách thu chi đều tinh thông. Chỉ mất vài ngày Quan Tự Phong đã soạn xong một sổ con chi tiết, những thứ cần mua, giá cả thị trường. Sổ con hơi sơ sài, vì nhà chưa có, chỉ ước lượng những thứ cần có để viết.
Nàng hài lòng, đưa hắn một yêu cầu khác.
Sắp tới mùa đông, cần may đồ ấm, tính toán mua gì, bao tiền.
Lúc này Bách gia đưa tin đến.
Tiểu thư hiếm muộn uống thuốc một thời gian đã có nguyệt sự, mặc dù bụng đau đớn, máu đen sì, nhưng vẫn tốt hơn không có.
Nàng thở phào, bước đầu có khởi sắc là tốt rồi. Chờ khoản tiền đầu tiên về tay, họ có thể đi xem nhà. Tốt nhất mua xong trước mùa đông năm nay, nếu ở đây vào mùa đông nàng sẽ mất thêm một khoản sửa sang nhà cửa. Chưa kể đông cây cỏ mọc chậm, thời tiết khắc nghiệt khó đi buôn bán nữa.
Buổi tối Quan Tự Phong lăn lộn khó ngủ, hắn đang suy nghĩ đồ dùng mùa đông.
Tống Kiều Thư thu xếp công việc xong, trèo lên giường thấy tiểu phu trẻ tuổi bận tâm thứ khác, không nhịn được trêu ghẹo: "Ai đó vì công việc mà không còn hào hứng phục vụ ta, chậc chậc, thật tệ bạc."
Mất một lúc mới hiểu ra nàng đang nói hắn, mặt Quan Tự Phong đỏ bừng: "Thê chủ, để ta." Hắn vội vàng giúp nàng cởi đồ.
Thân thể nữ nhân mềm mại, nàng không giống đa số nữ nhân hông nở xương to của thế giới này, dáng vẻ của nàng ngực nở eo thon, bình thường mặc đồ không quá rõ ràng, khi cởi ra mới lộ rõ yêu kiều yếu mềm.
Xinh đẹp, xinh đẹp theo tiểu chuẩn thế giới nàng, thế giới nữ tôn không chuộng vẻ mong manh này.
Bàn tay nam nhân vuốt ve tấm lưng nhỏ, từ từ xoa tới trước ngực, nắn bóp. Bầu ngực nằm trong tay nam nhân, biến thành đủ loại hình dạng. Nàng thoải mái thở dài, vươn mình nằm sấp.
Từ đằng sau, tiếng vải sột soạt, chỉ nghe vèo một tiếng, quần áo bay xuống đất.
Tên nhóc này có sở thích ném quần áo lung tung hay gì.
Quan Tự Phong nắm eo nàng, kéo về phía mình. Đầu *** **** cọ sát bên ngoài một chút, xác định lối vào đã ướt mới từ từ đâm vào.
Hai người đồng thời kêu lên.
Động tác nam nhân còn chưa thuần thục, dựa vào sức eo đâm chọt lung tung. Mặc dù vậy vẫn cảm thấy thoải mái, tư thế này khiến hắn có thể vào sâu nhất, nên càng ra sức đẩy.
"Tư Phong, Tư Phong, nhanh thêm chút nữa."
Hắn nâng nàng dậy, hôn lên cổ nàng, miệt mài cắn mút. Từng đóa hoa đỏ hồng nở rộ từ cổ tới bả vai.
Lần này hắn kéo dài được nửa chén trà mới bắn.
"Chậc, quả là tiểu phu trẻ tuổi, tiến bộ nhanh như vậy." Trò hôn cổ kia nàng chưa có dạy đâu nha.
Quan Tư Phong thỏa mãn ôm eo nàng, chân tay quấn quýt không rời: "Ta sẽ cố gắng hơn nữa."
Mọi phương diện, dù chỉ là thứ phu, hắn vẫn có thể thể hiện bản thân, kiếm được chỗ đứng trong nhà, làm một tiểu phu có giá trị.
Bất kể vào cửa người không.
Chắc chắn.