Thỏ lớn hiển nhiên rất kích động, lỗ tai lớn mềm dựng thẳng tắp bởi vì hưng phấn.
Nó xoay vài vòng ở ngoài phòng, lại mở cửa ra xem bên trong. Rất nhanh, tiếng vui sướng từ bên trong truyền ra: “Quá hoàn mỹ!”
Niềm vui bất ngờ không chỉ dừng ở đó, chờ đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Hàn Lộ phát hiện, phòng ở của mình cũng sáng lên!
Đôi mắt to của nó sáng lấp lánh nhìn Giang Ngư, Giang Ngư cười nói: “Là ý tưởng của Đan Lân. Con bé nói ngươi chắc chắn thích đồ sáng lấp lánh, cho ta mấy viên dạ minh châu, mài thành phấn trộn vào thuốc nhuộm.”
Thỏ lớn lập tức xoay người, ôm chặt hạc trắng.
Giang Ngư cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của hạc trắng, nghĩ thầm Hàn Lộ và Tiểu Hoa Linh thật ra là hai thái cực trái ngược. Một đứa lá gan chỉ lớn hơn cây kim một tí, một đứa là người quan hệ rộng tiêu chuẩn, với ai đều có thể tự quen.
“Ngư Ngư! Ta có thể mời bạn bè của ta đến nhà không?” Thỏ lớn lập tức có ý tưởng mới.
Nó có nhà mới xinh đẹp như vậy, thật sự là vội không chờ nổi muốn chia sẻ với các bạn một chút.
Giang Ngư sảng khoái nói: “Đương nhiên là được. Nhưng mà chúng ta chọn chỗ đặt nhà cho ngươi trước đã, lại quây một cái tường rào tre cho ngươi.”
Hàn Lộ chọn một chỗ đất trống rất gần tiểu lâu.
Giang Ngư giúp nó dịch nhà ở đến chỗ đó, lại dùng nhánh cây làm thành một cái tường bằng rào tre. Linh lực của nàng dùng cực tốt ở chỗ này, tường rào tre rơi xuống đất liền bắt đầu sinh trưởng nảy mầm, một lát sau trưởng thành một khoảng tường hoa lớn.