Tuy rằng Cơ Linh Tuyết kinh ngạc với giọng điệu quen thuộc khi Cơ Trường Linh nói đến Giang Ngư, nhưng nàng không phải người thích xen vào việc người khác, gật đầu nói vâng.
Cơ Trường Linh hỏi nàng: “Tìm ta có chuyện gì?”
Vẻ kích động trên mặt Cơ Linh Tuyết rút đi, khôi phục bình tĩnh, cúi đầu: “Không có việc gì.”
Từ lúc biết chuyện, nàng đã nghe sự tích về Cơ Trường Linh mà lớn lên, cũng coi chàng là mục tiêu.
Năm tám tuổi, nàng vào Thái Thanh Tiên Tông, bởi vì thân phận rốt cuộc nàng gặp được Chân Quân trong lời đồn. Chàng lạnh băng, khát máu như một thanh kiếm tẩm đầy máu tươi. Nàng là đứa trẻ tuổi nhỏ như vậy, cần người bên cạnh lấy linh lực bảo vệ, mới có thể không bị hơi thở máu tanh quanh người đối phương làm cho ngất xỉu.
Người đưa nàng đến bái phỏng có thái độ cực kỳ cung kính với Cơ Trường Linh, nói ra thân phận của nàng, cũng giới thiệu Tam Công chúa thiên phú kinh người, hỏi chàng có bằng lòng nhận một đệ tử không.
Bị từ chối.
Khi đó nàng là tiểu Công chúa vừa từ thế tục đi vào Thái Thanh Tiên Tông, thân phận tôn quý, tính tình cũng kiêu căng, bị từ chối thẳng mặt, trong lòng rất không phục.
Sau đó nàng ở bên trong tông môn lâu rồi, mới biết được chàng đã tị thế nhiều năm, cũng nghe được một vài nghe đồn: Có người nói vị Chân Quân kia tu hành sai lầm, tẩu hỏa nhập ma; cũng có người nói là chàng ở bên ngoài chém giết yêu ma bị trọng thương; còn có người nói chàng là vì tình mà sinh tâm ma...
Tóm lại, tất cả lời đồn đều là tình trạng hiện giờ của đệ tử, từng là kinh tài tuyệt diễm nhất Thái Thanh Tiên Tông, không tốt lắm.
Sự thật cũng xác thật như thế, Cơ Linh Tuyết vào Thái Thanh mấy chục năm, chỉ được gặp Cơ Trường Linh một lần vào năm tám tuổi ấy.
Tuy trong tông môn thường xuyên nghe được lời đồn về chàng, lại không một ai chân chính gặp được chàng.
Đây cũng lý do vì sao hôm ấy nàng nhìn thấy Cơ Trường Linh lại kích động đến tâm thần không xong.
Hôm nay vừa thấy, lo lắng tan hết: Lấy tầm mắt hiện giờ của nàng tất nhiên sẽ hiểu, đối với một vị Hóa Thần Chân Quân mà nói, khí tức lộ ra ngoài không phải là chuyện tốt. Mà người trước mắt, một thân hơi thở hòa vào đất trời xung quanh, có thể thấy được khốn cảnh đã phá.
Cơ Trường Linh nhàn nhạt nói: “Ta tị thế tu hành, nếu không có việc gì thì đừng tới quấy rầy.”
Cơ Linh Tuyết cúi đầu thưa vâng.
*
Trong tiểu viện, Giang Ngư tiếp tục vẽ nóc nhà nấm.
Tiểu Hắc quay chung quanh nàng hai vòng, kêu meo meo.
Vừa rồi nó vẫn luôn ở đây, rõ ràng đã nhìn ra: Con nhóc hạc trắng kia không đơn giản! Ai biết ăn vạ ở đây có rắp tâm gì chứ!
Nhưng đồ nhân loại ngu ngốc này thế mà không thèm để ý gì cả, tiếp tục vẽ cái nóc nhà rách của nàng!
Thật là làm mèo không yên tâm.
Giang Ngư hiểu ý nó một cách thần kỳ.
Nàng cong mắt cười cười, một tay bế Tiểu Hắc đặt ở đầu gối: “Biết con lo cho mẹ rồi. Đừng kêu! Đừng kêu! Cẩn thận khàn giọng.”
“Meo!”
“Ngay từ đầu ta đã biết thân phận của Cơ sư huynh và Đan Lân không đơn giản.” Giang Ngư nói vậy.
Tiếng mèo kêu đột nhiên im bặt.
Giang Ngư tự nhiên nói: “Như đám người Tuế Văn tiền bối trước đó, vừa thấy đã biết là cao thủ đứng trên đỉnh rồi. Ngày ấy Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp ầm ĩ lớn như vậy. Còn có thể tùy tiện đưa ngàn mảnh linh điền Linh Thảo Viên cho ta dùng. Còn hoàn mỹ che giấu thân phận thay ta. Từng chuyện một đều không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.”
“Cơ sư huynh trông cực kỳ quen thuộc với các cao thủ, chắc chắn cũng không phải đệ tử bình thường.”
“Về phần Đan Lân, linh thú nhỏ như vậy đã có thể hóa hình, bản thân đã rất đỉnh rồi.”
Giang Ngư nghiêm mặt nói: “Ta qua lại với bọn họ, không phải nhìn vào thân phận của bọn họ, mà là cùng chí hướng với bọn họ. Nếu bọn họ không muốn nói rõ thân phận, có lẽ là không tiện, có lẽ là muốn giảm đi phiền toái không cần thiết hộ ta.”
“Một khi đã như vậy, ta cần gì đập tan niêu gốm hỏi cho ra lẽ, tự tìm phiền não đây?”
Thấy mèo đen mở to đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn mình, Giang Ngư không nhịn nổi duỗi tay xoa xoa cái đầu lông xù của nó, nói giỡn: “Không biết vì sao ta vẫn luôn cảm thấy dường như Tiểu Hắc cũng không đơn giản đâu.”
Mèo đen bỗng nhiên chột dạ, cố giả vờ bình tĩnh meo hai tiếng.
Cơ Trường Linh và hạc trắng yên tĩnh nghe cuộc nói chuyện trong viện.
Cơ Trường Linh nói với Đan Lân: “Ngươi xem, ta đã nói sư muội cái gì cũng thấy được hết. Ngươi lo lắng, đều là dư thừa.”
Chàng bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm: Sợ là nàng còn rất vui lòng giả câm vờ điếc, ước gì mình không biết đó.
Hai người đi vào sân, Giang Ngư nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay xem như chào hỏi.
Nàng hỏi: “Cơ sư muội đi rồi à?”
Đan Lân gật đầu: “Nàng đi rồi, về sau hẳn sẽ không tới tìm ngươi nữa.”
Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra: “Khá tốt.”
Nàng cũng không hỏi vì sao Đan Lân một mình đi ra ngoài lại biến thành hai người trở về.
Cơ Trường Linh ngồi xổm xuống, xem bản vẽ trong tay nàng, màu sắc tươi sáng, phong cách... khá là trẻ con.
“Sư muội đang vẽ gì vậy?”
Nhắc đến cái này, Giang Ngư lập có tinh thần.
Nàng hứng thú bừng bừng nói cho Cơ Trường Linh biết trong nhà mình có một con Văn Thú siêu cấp xinh đẹp đáng yêu mới tới, còn cực kỳ ngoan ngoãn hiểu lễ phép!
Chuyện này Cơ Trường Linh đã biết rồi. Trên đường đến huyện Trường Lưu, chàng cũng đã nghe Giang Ngư nhắc đến. Nhưng chàng không ngắt lời Giang Ngư, nghiêm túc nghe nàng lần nữa khoe ra với giọng điệu đắc ý.
“Ta á, chuẩn bị xây một căn nhà nhỏ cho Hàn Lộ.” Giang Ngư khoa tay múa chân một chút: “Không đúng, phải lớn hơn một chút, bản thể Hàn Lộ không nhỏ. Vẻ ngoài giống một cây nấm khổng lồ cực kỳ hợp với thỏ lớn!”
“Cho nên, sư muội đang vẽ nấm à?”
“Vâng.” Giang Ngư gật đầu: “Vẽ xong nóc nhà nấm, lại sơn màu cho vách tường.”
“Cần hỗ trợ không?”
Giang Ngư chỉ chờ những lời này, cười hì hì nhét thuốc nhuộm và bút vẽ vào trong tay Cơ Trường Linh: “Làm phiến Cơ sư huynh!”
Cơ Trường Linh nhấc trường bào lên ngồi trên mặt đất, cẩn thận dò hỏi xong, bắt đầu hỗ trợ tô màu.
Hạc trắng ngồi xổm bên cạnh, giơ bản vẽ của Giang Ngư lên xem.
Trên mặt giấy là bản tô màu của Giang Ngư, nhà nấm màu sắc tươi đẹp, nóc nhà đỏ trắng đan xen, thân thể tròn vo. Đan Lân chưa từng thấy căn nhà như vậy, có lẽ không đủ quý phái trang trọng, nhưng mà... thoạt nhìn thật sự đáng yêu nha.
Cô bé càng xem càng thích, vừa nhấc đầu lại nhìn thấy căn nhà và thang trượt trên cây, không kìm được tán thưởng: “Tiểu Ngư, sao trong đầu ngươi có nhiều ý nghĩ sáng tạo độc đáo như vậy chứ.”
Giang Ngư cười cười: “Cũng không phải ta nghĩ ra, ta xem người khác xây nhà như này rồi vẽ theo đó mà thôi.”
Hạc trắng hoài nghi: “Ta không tin, ta đi qua rất nhiều rất nhiều địa phương rồi, chưa từng thấy căn nhà nào như vậy.”
“Vậy chắc chắn là ngươi đi còn chưa đủ nhiều.” Giang Ngư nghiêm trang nói: “Ngươi xem ngươi không thấy được căn nhà như vậy, nhưng ta đã thấy.”
“Vậy ư?” Hạc trắng nghi hoặc quay đầu nhìn chủ nhân của mình.
Tiên nhân áo trắng nhàn nhã: “Sư muội nói đúng.”
Hạc trắng không nói nữa. Một lát sau, cô bé lại cọ đến bên cạnh Giang Ngư: “Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!”
Giang Ngư cực kỳ hưởng thụ thân mật như vậy: “Hử?”
Hạc trắng nói: “Ta cũng muốn một cái nhà nhỏ như vậy.”
“Được.” Giang Ngư đồng ý rất sảng khoái: “Nhưng mà ngươi phải đợi chờ. Ta làm cho Hàn Lộ trước đó. Sau đó, ngày mai phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại làm cho ngươi.”
Hạc trắng lại hỏi: “Nhà của Hàn Lộ đặt ở nơi nào?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở ngay cạnh tiểu lâu đi, để nó tự chọn một chỗ nó thích.”
“Ta cũng muốn ở cạnh tiểu lâu của Tiểu Ngư.”
“Ồ?” Lần này đến lượt Giang Ngư nghi hoặc: “Ngươi không ở cùng với Cơ sư huynh à?”
Hạc trắng nói với lẽ đương nhiên: “Gần như vậy, có gì khác với ở cùng một chỗ đâu. Ta muốn gần Tiểu Ngư một chút.”
Giang Ngư nhìn về phía Cơ Trường Linh.
Cơ Trường Linh tô một con thỏ trên tấm ván gỗ thành màu vàng ấm, nói: “Con gái lớn rồi không giữ được, tùy con bé.”
Giang Ngư thò qua xem, ngạc nhiên: “Con thỏ này thật đáng yêu! Cơ sư huynh, huynh vẽ thật đẹp.”
Ngòi bút của Cơ Trường Linh trầm ổn: “Vẽ nhiều sẽ biết.”
Đan Lân ở bên cạnh xen mồm: “Chủ nhân biết nhiều thứ lắm.”
Nàng kể từng thứ cho Giang Ngư nghe, Giang Ngư lộ ra ánh mắt quỳ lạy học sinh giỏi.
Cơ Trường Linh vẽ mắt cho thỏ, mới nhìn về phía Giang Ngư: “Sư muội còn trẻ, sau này muội sẽ phát hiện, chỉ cần thời gian đủ nhiều thì cái gì cũng có thể chậm rãi học được.”
Giang Ngư cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng, tuổi thọ của tu sĩ dài hơn người thường quá nhiều.
Tu sĩ Kim Đan có 800 năm, nàng suốt ngày nhàn nhã, cho dù bỏ 80 năm học một thứ, 800 năm cũng có thể học được mười tài nghệ.
Hơn nữa, Giang Ngư tự trải nghiệm, sau khi trở thành tu sĩ ngũ cảm tăng mạnh, học cái gì đều rất nhanh. Mấy thứ như cầm kỳ thư họa này, căn bản không cần hao phí thời gian lâu như vậy.
“Thật tốt.” Nàng không nhịn được cảm khái: “Số ta thật may mắn.”
Trong viện, những người khác đều lộ ra dò hỏi ánh mắt với nàng, Giang Ngư lại cười lắc đầu, không nói gì cả.
Lúc bận bịu thì thời gian qua rất nhanh.
Mặt trời ngả về phía tây, nhuộm bầu trời thành một mảng cam hồng.
Trong phòng u ám, thỏ lớn phát sáng tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Hàn Lộ ôm gối lông xù xù lăn hai vòng, nửa híp mắt, cả người lười biếng không muốn suy nghĩ.
Nó thuận theo ý mình nằm thêm trên giường một lát mới chậm rì rì đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo mành ra.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, chiều hôm buông xuống.
Hàn Lộ nghi hoặc lắc lắc đầu, ý thức được không thích hợp: Hôm nay dường như yên tĩnh đến quá mức.
Lúc này, ngày thường hẳn rất đông vui mới đúng: Ngư Ngư đang nấu đồ ăn hoặc là làm linh vũ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cái loại mây linh vũ hình thù kỳ quái. Linh điền sẽ hấp dẫn rất nhiều động vật nhỏ còn chưa khai trí lại đây, các loại âm thanh ríu rít bay vào trong lỗ tai.
Hôm nay không có gì cả.
Trong lòng Hàn Lộ bất an, vội vàng xoay người đẩy cửa ra xuống lầu.
Trong tiểu viện yên tĩnh, nếu không phải trên cây đại thụ vẫn còn phòng nhỏ tinh xảo xinh đẹp ở đó, Hàn Lộ quả thực đã hoài nghi, Giang Ngư trở về là một giấc mộng.
“Ngư Ngư!” Nó gọi lớn.
Không ai trả lời.
Thỏ lớn mờ mịt đứng ở trong viện, cảm xúc bỗng hạ xuống.
“Hàn Lộ đại nhân!” Bỗng nhiên, bên tai một giọng tinh tế gọi nó.
Tinh thần Hàn Lộ chấn động, thấy Tiểu Hoa Linh từ trên cây nhô đầu ra.
“Tiểu Tử.” Nó gọi tên Tiểu Hoa Linh: “Ngư Ngư đâu? Hôm nay sao yên lặng thế?”
Tiểu Hoa Linh bay tới bên cạnh nó, ánh mắt sáng ngời: “Hàn Lộ đại nhân, ngươi xoay người, ngươi xoay người ra sau xem.”
Hàn Lộ không rõ lý do, xoay người theo lời cô bé nói, không hề phòng bị, đôi mắt lớn lập tức trợn đến tròn xoe. Vừa rồi nó còn nhìn qua, nơi đó trống rỗng không có gì, lại xuất hiện một căn nhà xinh đẹp.
Nóc nhà tròn vo, thân nhà cũng tròn vo, cả căn nhà thoạt nhìn như là một cây nấm khổng lồ.
Người vừa rồi nó không tìm thấy đều đứng trước căn nhà.
“Chào buổi tối, Hàn Lộ.” Giang Ngư vẫy tay với nó: “Mau nào, mau nào! Nhìn xem nhà mới mà chúng ta xây cho ngươi!”
Thỏ lớn ngơ ngác đi qua, đến bên cạnh Giang Ngư.
Giang Ngư còn đang nói: “Ngươi nhìn xem, có chỗ nào không thích hay không, màu sắc hoặc là hình vẽ đều có thể sửa...”
“Oa!”
Nàng bị tiếng hô của thỏ lớn ngắt lời, rốt cuộc con thỏ ngây ra đã phản ứng kịp: “Đây là phòng ở cho ta à?”
Hàn Lộ lập tức nhảy nhót quanh căn nhà vài vòng:
“Không có chỗ nào không thích, mỗi chỗ đều siêu thích!”
“Quá hoàn mỹ rồi!”