Đồn công an đường Song Hoa thành phố Tần.
Hôm nay Lý Soái mang đôi mắt thâm quầng đi làm.
Đêm qua thật ra anh đã đi ngủ từ rất sớm. Chẳng qua đầu vừa dính lên gối thì đã bắt đầu nằm mơ. Anh mơ thấy ông nội đã qua đời tám năm trước ở quê báo mộng cho anh, nói cho anh biết đất trời có dị tượng, nhân gian sắp sửa đại loạn.
Ông nội bảo anh tra xem sắp tới có bao nhiêu người ở thành phố Tần đi khám bệnh bởi vì “cảm cúm phát sốt”. Sau khi những người này khỏe, nếu làm kiểm tra sức khoẻ cho bọn họ, sẽ phát hiện thân thể bọn họ đã xảy ra biến hóa kỳ lạ.
Còn nữa quỷ thần có lẽ sắp sống lại, bảo con người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Cuối cùng, ông cụ nói tên của một người với anh, nói có lẽ người này có thể giúp đỡ anh.
Ngủ một giấc dậy, Lý Soái chỉ cảm thấy đầu hoa mắt váng. Anh không coi giấc mộng là thật, chỉ cho rằng trước đó không lâu anh đọc tiểu thuyết, cho nên buổi tối mới có thể mơ ly kỳ như vậy.
Ai ngờ đến chỗ làm rồi, Lý Soái phát hiện các đồng nghiệp vậy mà có cùng dáng vẻ đêm qua ngủ không ngon giống mình.
Lý Soái kinh ngạc: “Tối hôm qua các cậu đi chơi đâu à?”
Đồng nghiệp Chu Kỳ đang tự pha cà phê cho mình, ngáp một cái: “Đừng nói nữa! Tối hôm qua cả đêm nằm mơ thấy bà ngoại tôi báo mộng cho tôi, nói toàn mấy thứ quái lạ thôi.”
Anh ta thuận miệng oán giận, Lý Soái lại kinh hãi trong lòng.
Không đợi anh nói chuyện, cảnh sát học việc Tiểu Trương ngồi trước máy tính đã ngạc nhiên tiếp chuyện: “Anh Chu cũng mơ à? Khéo thế! Đêm qua em cũng mơ thấy bố em.”
Tiểu Trương là người nhỏ tuổi nhất đồn, bố của cậu ấy đã mất vì tai nạn xe cộ khi cậu ấy còn nhỏ.
Tâm trạng của Lý Soái đã từ kinh ngạc biến thành vi diệu.
Anh trầm giọng nói: “Tối hôm qua tôi cũng mơ thấy ông nội đã mất của mình.”
Chu Kỳ và Tiểu Trương đồng thời quay đầu lại nhìn anh.
Lý Soái nghiêm mặt nói: “Ông nội của tôi nói gần đây rất nhiều dị tượng thiên địa, nhân gian có lẽ sẽ xảy ra đại loạn.”
Lời này anh nói cũng tự cảm thấy hơi trẻ trâu, ai ngờ sắc mặt hai đồng nghiệp lại nghiêm túc.
Chu Kỳ không còn buồn ngủ, trầm giọng nói: “Bà ngoại tôi cũng nói thế. Bà còn nói có lẽ sẽ xuất hiện người có bản lĩnh đặc biệt. Đặc biệt dặn tôi chú ý người cảm cúm phát sốt gần đây.”
Tiểu Trương ngây cả người. Cậu ấy cẩn thận hỏi: “Các anh có nghe nói đến cái tên Giang Ngư không?”
“...”
Ba người im lặng mấy phút sau đó cực kỳ nhất trí bắt đầu điều tra cái tên “Giang Ngư” này.
“Thật sự có...” Tiểu Trương trợn mắt há mồm: “Ở khu chung cư Lam Tinh đường Song Hoa thành phố Tần.”
Cậu nuốt nước bọt: “Đều giống y đúc tên và địa chỉ mà em nghe thấy trong mộng.”
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Lý Soái nhíu mày: “Việc này kỳ lạ.”
Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện không chỉ có ba người bọn họ mơ thấy giấc mơ này.
Đồng nghiệp đến thay ca, trưởng đồn, thậm chí trong forum của Cục Công An thành phố Tần đều có đồng nghiệp nhắc đến giấc mơ đêm qua.
*
Giang Ngư hoàn toàn ngược lại với bọn họ. Giấc ngủ này của cô vừa sâu vừa ngon. Dùng một lần “báo mộng” cho nhiều người như vậy vẫn quá khó khăn với cô khi mới chỉ vừa lấy được chút xíu tu vi.
Cô mệt đến nửa mê nửa tỉnh.
Cuối cùng cô bị tiếng gõ cửa của cảnh sát đánh thức.
Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi mở cửa. Thấy dì Lý ở cách vách cũng đi ra, đang nói chuyện với mấy người mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa: “Các cậu tìm Tiểu Ngư có chuyện gì à? Con bé ở đối diện nhà chúng tôi. Ngày nào tôi cũng gặp, con bé vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép lại vừa hiểu chuyện...”
Lý Soái bất đắc dĩ, tìm cớ: “Dì à, dì yên tâm. Chúng cháu không đến để bắt người. Một thời gian trước cô Giang Ngư nhặt được đồ rơi có giá trị lớn đã nộp lên. Chúng cháu cố ý đến đưa bằng khen cho cô ấy.”
Trong tay anh đúng là cầm một cái bằng khen.
Dì Lý nghe vậy mới yên tâm: “Tôi cứ tưởng làm sao.”
Giang Ngư cảm ơn dì Lý rồi mời mấy cảnh sát vào phòng. Mấy người Lý Soái đứng ở trên sàn nhà sạch sẽ, trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Trương hỏi: “Cô Giang, gần đây... cô có gặp được chuyện kỳ lạ gì không?”
Thân là cảnh sát nhân dân, thật ra bọn họ đều không tin huyền học, nhưng việc đêm qua thật sự quá ly kỳ.
Không chỉ bọn họ đến tìm Giang Ngư, lãnh đạo trong sở đã báo chuyện này lên. Trước mắt, thành phố Tần đã và đang thống kê tất cả các ca bệnh “cảm cúm phát sốt”.
Trước khi đến đây, bọn họ đã điều tra về Giang Ngư một lượt: Đến từ chỗ núi sâu hẻo lánh, từ nhỏ ở viện mồ côi, từng bước đi học, làm việc. Ngoài đi làm ra thì rất ít khi ra khỏi thành phố Tần.
Người như vậy, vì sao lại được những người đã khuất nhắc đến trong mộng?
Giang Ngư đã sớm chờ bọn họ đến. Cô nghe vậy, lộ ra vẻ chần chờ.
Cô nói với vẻ nghiêm túc: “Lời nói của tôi, có lẽ sẽ rất khó tin.”
Tinh thần đám người Lý Soái chấn động: “Cô nói đi!”
“Quê của tôi là một bộ tộc cực kỳ cổ xưa, thờ phụng Viêm Đế Thần Nông thị.” Đây là lý do mà Giang Ngư đã nghĩ sẵn.
Cô được biết lai lịch của nguyên thân Giang Ngư từ trong ký ức được kế thừa: Một bộ tộc cổ xưa không người biết, còn thờ phụng một vị thần minh có thân phận cực kỳ đặc thù ở trong truyền thuyết thần thoại của thế giới này. Tộc nhân đã sớm tứ tán không biết tung tích, đã nhiều năm chưa từng lui tới với nhau.
“Từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy vài thứ không giống bình thường...” Khoảng thời gian trước, Giang Ngư đã xem không ít sách vì hiểu biết thần thoại và lời đồn của thế giới này. Bây giờ cô sáng tác một đoạn văn đã là chuyện dễ dàng.
Cô nói từ nhỏ mình đã có thiên nhãn, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ. Nhưng trước đó, thế giới kia mà cô nhìn thấy cách thế giới hiện thực một lá chắn, không quấy rầy nhau.
“Nhưng mà từ sau khi thành phố Tần mưa to kéo dài, tôi nhìn thấy trong không khí xuất hiện một loại ‘khí’ khác.”
Bởi vì khí này xuất hiện, hai thế giới vốn không quấy rầy nhau bắt đầu lồng vào nhau.
Cô nhỏ giọng nói: “Mấy ngày hôm trước, tôi tận mắt nhìn thấy bác Lưu đã qua đời ở trong khu chung cư.”
Từ đầu tới cuối, cô đều vô cùng bình tĩnh. Nhóm cảnh sát nhân dân hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cô quả thực như đang kể tiểu thuyết vậy.
Lý Soái hoài nghi: “Cô có chứng cứ gì có thể chứng minh những việc cô nói không?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía bên phải.
Đám người Lý Soái thấy Giang Ngư giơ tay, đầu ngón tay của cô bỗng nhiên có một đám ánh sáng mờ ảo, cô chỉ về một cái cốc ở trên bàn.
Cái cốc tự động bay đến dưới máy lọc nước, rót cho mình một cốc nước đầy.
Các cảnh sát:!
Giang Ngư nhìn thấy vẻ khiếp sợ của bọn họ, tiếp tục ra sức: “Tôi có được truyền thừa của Viêm Đế ở trong mơ, biết được một vài việc lớn. Linh khí giữa trời đất sống lại, rất nhiều người phàm có được năng lực giống tôi, có thể hấp thu linh khí, thay đổi thể chất, bước vào con đường tu hành.”
Đây mới là mục đích của Giang Ngư.
Sau này, nếu “hồn ma” giống bác Lưu càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào người thường sợ là rất khó xử lý.
Cô có một mình chung quy sức lực nhỏ bé.
Kết hợp kiến nghị của dân mạng, phương pháp tốt nhất mà Giang Ngư có thể nghĩ đến chính là hợp tác với quốc gia, dẫn đường cho người phàm có căn cốt tu hành.
...
Giang Ngư được mời đến Cục Công An.
Thật ra mấy người Lý Soái không tin những lời cô nói cho lắm, nhưng thủ đoạn cô triển lãm ra lại rất kỳ lạ. Vì thế, mấy ngày tiếp đó, cô lục tục gặp được đồn trưởng đồn công an đường Song Hoa, cục trưởng Cục Công An thành phố Tần, lãnh đạo Sở Công An các tỉnh phía bắc...
Sau khi có báo cáo kiểm tra sức khỏe của nhóm người bệnh bị “cảm cúm” đầu tiên, Giang Ngư gặp được nhân viên công tác tự xưng đến từ Cục An Ninh Quốc Gia.
Lúc này, thái độ của mọi người với cô đã thận trọng hơn rất nhiều.
“Chúng tôi đã làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ. Trong nhóm một nghìn người kiểm tra đều tiên, nếu lấy cơ sở tố chất thân thể là 100 thì cơ năng thân thể của bọn họ đều tăng lên 5%.”
Đây là một con số phi thường kh,ủng bố.
Điều này có nghĩa tốc độ, lực lượng, sức chịu đựng, và các phương diện khác của bọn họ đều trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu những người này đi tham gia đại hội thể thao, quả thực là đi bắt nạt người thường.
Ngoài số liệu cơ sở thân thể, càng ly kỳ là bên trong ngàn người này có trên dưới 1% còn thức tỉnh năng lực đặc thù nào đó: Ví dụ như có người có thể dùng suy nghĩ di động vật thể, có người có thể khống chế nước lửa và các nguyên tố.
Quả thực giống siêu năng lực trên phim ảnh!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cộng thêm các hạng mục số liệu và chứng minh được báo cáo lên, không ai dám tin tưởng điều này là sự thật.
Nhưng Giang Ngư cũng không quá kinh ngạc. Dưới hoàn cảnh bình đẳng, nhóm người thức tỉnh đầu tiên vốn dĩ là người mẫn cảm nhất với linh khí đất trời.
Người như vậy, đổi thành ở thế giới quá khứ của cô, cũng là thiên tài tu hành.
1% có được “siêu năng lực” kia càng là thiên tài bên trong thiên tài, thân thể đã có thể tự điều động linh khí dưới tình huống còn chưa tu hành.
Giang Ngư và vị trung tá Âu Dương kia tiến hành một buổi nói chuyện vô cùng lâu.
Ba ngày sau, nhóm trăm người đầu tiên qua điều tra được bí mật đưa đến bên trong một căn cứ.
Dương Thần Lộ là một người trong số nhóm này.
Cô cảm thấy khoảng thời gian vừa qua thật quá huyền ảo rồi.
Cô là một họa sĩ tự do, quê quán ở ngay thành phố Tần, nhưng vì sự hòa thuận của gia đình và không quấy rầy linh cảm nên tự thuê phòng ở chỗ khác.
Nhờ khí hậu u ám của thành phố Tần trong khoảng thời gian này, nửa tháng trước, vì cô ở nhà nhiều thiếu vận động nên đã thành công cảm cúm, sốt ngắt quãng, người hôn mê không có sức, đi bệnh viện khám cũng không đỡ.
Kết quả hôm trước ngủ một giấc dậy, căn bệnh cảm cúm quấy nhiễu cô hai tuần đã bay sạch trong một đêm!
Không chỉ như vậy, cô còn phát hiện đôi mắt vốn cận độ nhẹ của cô trở nên nhìn cực tốt, có thể nhìn rõ chữ trên biển quảng cáo ở ngoài trăm mét! Thân thể nặng nề do làm việc và nghỉ ngơi trái giờ cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng. Thậm chí cô có một loại cảm giác mình có thể tay không khiêng hai bao gạo 50 ký!
Sau đó cô mới vui đùa thử xem, thật sự có thể khiêng lên.
Dương Thần Lộ sợ quá mức, cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, cưỡng ép mình ngủ một giấc. Sau khi dậy cô kinh hãi phát hiện mình không chỉ không về như cũ được, thậm chí cảm thấy bản thân trở nên càng kỳ lạ.
Biểu hiện cụ thể là bởi vì hôm trước cô quá mức khiếp sợ mà đã quên ăn cơm, đói đến không chịu nổi tự đi nấu mỳ gói cho mình. Cô không thể hiểu được cảm thấy mình có thể làm nước chảy ra từ vòi bay về phía mình.
Kết quả nước thật sự bay vào trong bát mỳ cay của cô!
Cứu mạng!
Cô cho gọi điện thoại cho mẹ mình. Mẹ cô mắng cô có phải còn chưa ngủ tỉnh, lại bắt đầu mơ mộng hão huyền hay không.
Dương Thần Lộ còn chưa kịp về nhà tìm bố mẹ cô để thương lượng thì chú cảnh sát đã tìm đến cửa.
Sau đó cô đó nghe xong một loạt lời nói rất nghiêm túc, thành công bị thuyết phục, mơ màng hồ đồ được đưa tới nơi này.