Có lẽ là mấy năm nay nàng rèn luyện được một thân thể khỏe mạnh ở hậu viện, hoặc là nàng có thiên phú dị bẩm, “bọn cướp” vây ở phía sau cực kỳ lơi lỏng, thậm chí không kịp phản ứng, cô nương này đã nhảy qua bên người như một con thỏ.
Bọn cướp: “...” Thậm chí không đuổi kịp!
Tên cầm đầu kia thậm chí không nhịn được mà nhìn thoáng về phía Giang Tử Nghi, dùng ánh mắt chất vấn: Không phải ngươi nói mục tiêu nhiệm vụ chỉ là một cô nương nhốt ở trong nhà mười mấy năm, tay trói gà không chặt à?
Giang Tử Nghi không kiên nhẫn trừng về: Còn không mau đuổi theo!
Lúc này bọn cướp mới phản ứng lại, nhớ tới thù lao kếch xù mà người này hứa hẹn, rối rít đuổi theo.
Trong lòng Tiểu Ngư vốn cực kỳ căng thẳng, đâm đầu vào trong rừng cây rậm rạp. Nàng cảm nhận được sự tươi mát của núi rừng, không khí làm người ta vui vẻ thoải mái, trong lòng vốn hoảng loạn không thôi dần dần bình lặng.
Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có ở Giang phủ. Núi rừng hoang vắng không có con đường, lộn xộn, nhưng nàng như trời sinh đã hiểu được làm thế nào đi lại trong rừng núi. Những cành lá ngăn cản người đi đường cũng luôn khéo léo tránh thân thể của nàng.
Con đường phía trước vô cùng thuận lợi.
Bọn cướp truy đuổi nàng lại không được thoải mái như vậy, nhánh cây mắc vào quần áo bọn chúng, ngăn lại mỗi bước đi về phía trước, ngẫu nhiên còn làm cho bọn chúng ngã nhào. Chỉ trong chốc láy, bóng dáng mục tiêu trong tầm mắt bọn bọ biến mất.
“Lão đại.” Một tên cướp nhìn lão đại nhà mình khó xử: “Chúng ta còn đuổi không?”
“Đuổi cái rắm! Núi sâu rừng già, đi đâu mà tìm người?” Lão đại thờ ơ: “Nàng là một tiểu nương tử, trốn vào rừng sâu, có khi buổi tối sẽ vào trong bụng sói.”
“Quay về! Cứ nói nàng đã trượt chân ngã xuống vách núi, chết rồi.”
*
Người phía sau không đuổi theo nữa, gió bên tai làm lá cây sàn sạt rung động, là chúng nó nói cho nàng.
Tiểu Ngư hưng phấn chuyển động giữa núi rừng. Từ sau khi nàng bảy tuổi, đây là lần đầu tiên nàng ra phủ, càng là lần đầu tiên đi vào trong núi rừng bao la như vậy.
Nhưng nàng không sợ hãi chút nào, thậm chí cảm thấy nơi này mới thoải mái tự tại như nhà của mình.
Nàng ngâm nga câu hát vớ vẩn, lang thang không có mục tiêu đi dạo khắp nơi. Nếu có người từ trên trời nhìn xuống thì sẽ kinh hãi phát hiện. Cây cối phía trước nàng cực kỳ tri kỷ mở ra một con đường cho nàng đi tới.
Cuối cùng, dẫn nàng đến một chỗ hồ trong, có sơn động.
“Khẹc khẹc khẹc.”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, thấy trên ngọn cây phía trước có một con khỉ nhỏ ngồi xổm. Con khỉ nhỏ nhìn thấy nàng dường như rất ngạc nhiên, huyên thuyên kêu một loạt. Tiểu Ngư nghe không hiểu, nhưng nhận thấy nó không có ác ý nên vui vẻ vẫy tay với nó.
Con khỉ nhỏ lập tức ẩn ra sau lá cây. Một lát sau, nó lại quay về, ném mấy thứ về phía nàng.
Là mấy quả dại mọng nước.
“Cho ta ăn à? Cảm ơn.” Tiểu Ngư nhặt quả lên, chuẩn bị sang bên hồ nước rửa sạch.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh: “Ngươi ở chỗ này còn rất tự tại.”
Tiểu Ngư quay đầu, thấy kiếm khách áo trắng đứng ở nơi này không biết từ bao giờ.
Trên người chàng mang theo mùi máu thoang thoảng. Sau khi Tiểu Ngư ra khỏi Giang phủ khứu giác càng thêm nhanh nhạy, theo bản năng nhăn mũi lại.
Con khỉ nhỏ nhận thấy có người tới nháy mắt kêu lên một tiếng sợ hãi, bóng dáng trực tiếp biến mất.
Ý thức được động tác của nàng, thiếu niên áo trắng càng lạnh hơn: “Ghét mùi máu trên người ta à? Đó là máu của những người đuổi giết ngươi.”
Chàng liếc Tiểu Ngư một cái, ý tứ rất rõ ràng, trách nàng không biết lòng người tốt.
Tiểu Ngư mở to hai mắt nhìn chàng: “Ngươi giết người?”
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói: “Có vấn đề à?”
Tiểu Ngư rối rắm nói: “Bọn họ không phải người tốt, nhưng mà có phải đưa đến quan phủ sẽ tốt hơn không?”
Kiếm khách áo trắng cười nhạo: “Giặc cướp trên núi đã chiếm cứ nơi đây mấy năm, giết người cướp bóc không chuyện ác nào không làm. Trên lưng mỗi người đều đeo không chỉ một mạng người. Ngươi nói xem vì sao đến bây giờ bọn chúng vẫn sống tốt?”
Tiểu Ngư hít ngược một hơi khí lạnh, quyết đoán nói: “Ngươi làm rất đúng! Bọn họ đều đáng chết!”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía kiếm khách áo trắng: “Ngươi đặc biệt đến tìm ta à? Cũng cố ý báo thù cho ta à?”
Kiếm khách áo trắng chỉ liếc nàng một cái mà không nói chuyện.
Trong lòng hắn nghĩ sau khi nàng rời khỏi Giang phủ giống như minh châu phủ bụi trần được cẩn thận chà lau sạch sẽ, cuối cùng nở rộ ra ánh sáng thuộc về riêng nàng.
Vô cùng bắt mắt.
Tiểu Ngư không biết suy nghĩ trong lòng chàng, biết mình đoán đúng rồi, rất vui vẻ: “Cảm ơn ngươi!”
Nàng hạnh phúc nói: “Ngươi còn nói ngươi không coi ta là bạn, rõ ràng rất quan tâm ta mà.”
Nàng đưa quả mới rửa sạch sẽ sang: “Người bạn mới vừa đưa quả cho ta, cho ngươi.”
Nàng cắn một miếng, thịt quả ngọt thanh, hạnh phúc nheo đôi mắt lại: “Ta còn không biết tên của ngươi đấy. Ta tên Tiểu Ngư, ngươi thì sao?”
“Cơ Trường Linh.”
Tiểu Ngư ngây ra. Trong đầu nàng hoảng hốt, theo bản năng ôm lấy đầu ngồi xổm xuống.
Chóp mũi truyền đến mùi thơm lạnh sâu kín, Cơ Trường Linh hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Ngửi được mùi hương như đã từng quen biết này, nàng càng choáng váng.
Cơ Trường Linh thấy nàng như thế, không kịp tinh tế suy ngẫm cảm giác nôn nóng bất ngờ trong đáy lòng, giơ tay bắt mạch cho nàng.
Mạch tượng trầm ổn hữu lực, thân thể cô nương này khỏe mạnh hơn người bình thường nhiều. Nhưng rõ ràng dáng vẻ của nàng không thoải mái.
Chàng rơi vào trong mê muội hiếm thấy, cũng bởi vì cô nương bên cạnh này lộ ra vẻ khó chịu mà trong ngực nổi lên đau đớn cùng cực.
Tiểu Ngư không phải sinh bệnh.
Sau khi nàng chạy trốn từ Giang phủ ra vào núi rừng này, đầu óc tỉnh táo xưa nay chưa từng có. Nhìn lại đủ việc ở Giang phủ, hiểu được nơi chốn đều không hợp với lẽ thường.
Nhưng còn thiếu một cơ hội, để nàng nhớ lại tất cả.
Cái tên “Cơ Trường Linh” không nên thuộc về thế giới này đã thành cơ hội đánh thức ký ức bị pháp thuật xóa đi của nàng.
Nàng nhớ ra rồi!
Nàng không phải Tiểu Ngư, không có liên quan gì đến Giang phủ ở thành Kính Hoa cả, cái gì mà tiểu thư giả, biểu thiếu gia, đều là Cơ Tử Nghi giở trò quỷ.
Nàng là Giang Ngư, Giang Ngư của Thái Thanh Tiên Tông. Ở Thần Đô, nàng bị Cơ Tử Nghi kéo theo vào chỗ giống bí cảnh này.
Ký ức sống lại, thân thể bắt đầu vận chuyển linh lực theo bản năng, Giang Ngư chạm đến một lá chắn. Nàng nghĩ chỉ cần đánh vỡ lá chắn này, nàng sẽ có thể đi ra ngoài.
Đáng tiếc linh khí của thế giới này loãng, nàng tính toán muốn khôi phục đến thực lực có thể phá vỡ lá chắn này, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.
Nàng bình tĩnh sắp xếp lại ký ức, hồi tưởng tất cả những gì “Tiểu Ngư” trải qua từ bảy tuổi cho tới bây giờ, trong lúc nhất thời rơi vào mơ hồ: Cơ Tử Nghi đưa nàng vào, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vì sao làm người ta khó hiểu như vậy chứ?
Giang Ngư rơi vào bên trong suy tư, bỗng nhiên nhận thấy cổ tay bị người nắm lấy nóng lên, ngay sau đó một luồng năng lượng từ chỗ cổ tay được nắm kia cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen trầm tĩnh.
Thấy nàng dường như đã tỉnh, cái tay kia lập tức buông ra, thiếu niên kiếm khách cũng lui ra sau một bước.
Giang Ngư lấy một loại ánh mắt mới lạ đánh giá sư huynh bản thiếu niên.
Người trước mắt vẫn là thiếu niên, so sánh với tiên quân áo trắng phong thái như bạch ngọc không tì vết thì dáng vẻ chưa hoàn toàn trưởng thành này lộ ra vẻ ngây ngô tinh xảo.
Là cực kỳ đẹp! Nhưng khí chất cực kỳ lạnh lẽo, có vẻ không dễ tiếp cận.
Đổi lại Tiểu Ngư của trước kia, tất nhiên sẽ không chủ động thân cận. Nhưng đổi thành Giang Ngư thì lại khác.
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy bị Cơ Tử Nghi túm, liếc mắt nhìn một cái thấy sư huynh cũng theo vào. Nhìn dáng vẻ thì sư huynh đã mất đi ký ức quá khứ giống như mình.
Cơ Trường Linh hoài nghi đánh giá Giang Ngư. Cảm giác của chàng cực kỳ nhạy bén, vẫn cảm thấy cô nương trước mặt này, từ lúc bắt đầu đứng dậy vừa rồi, có chỗ nào đó đã trở nên khác biệt.
Nhưng chàng vốn không quá hiểu Giang Ngư, không thể nào chứng minh.
Chàng cụp mi giải thích: “Vừa rồi ngươi bị như thế, ta lo đột nhiên bị bệnh nặng gì đó. Dưới tình thế cấp bách dùng nội lực giúp ngươi điều trị, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Giang Ngư rất thoải mái nhìn chàng: “Hiểu lầm cái gì?”
Lá gan của nàng lớn hơn rồi. Cơ Trường Linh khẳng định.
Chàng nhìn chằm chằm Giang Ngư với vẻ tìm tòi nghiên cứu. Trong lòng suy đoán, dáng vẻ lúc trước của nàng có thể là giả bộ, có lẽ sau khi rời khỏi Giang phủ, thiên tính được giải phóng.
Chàng nói ngắn gọn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng không có tâm tư lợi dụng ngươi.”
Giang Ngư cố ý nói: “Hóa ra huynh nói cái này, muội không ngại chút nào.”
Nàng cười tủm tỉm nói: “Cơ công tử hoa dung nguyệt mạo, hai chúng ta là ai lợi dụng cũng chưa biết chừng.”
“Ngươi!”
Khuôn mặt Cơ Trường Linh băng sương, trừng nàng: “Một cô nương như ngươi sao lại nói chuyện như thế, như thế...”
“Thẳng thắn như thế à?” Giang Ngư ngồi ở trên cỏ, chống má, mặt mày mang cười: “Không có cách nào cả. Muội vừa thấy mỹ nhân là sẽ biến thành như vậy.”
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, Giang Ngư cười thản nhiên nhìn lại.
Thật lâu sau, Cơ Trường Linh dời ánh mắt đi trước, lạnh nhạt nói: “Kiếm của ta từng giết rất nhiều người. Ngươi dám trêu ghẹo ta, chẳng lẽ không sợ chết à?”
“Muội lại không làm chuyện xấu, vì sao phải sợ hãi?” Giang Ngư thản nhiên: “Kiếm của Cơ Trường Linh sẽ chém người thường vô tội ư?”
Cơ Trường Linh ngẩn ra, sắc mặt phức tạp liếc nàng một cái, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Giang Ngư: “...” Cùng bị lôi vào, vì sao giá trị vũ lực của huynh cao thế?
Đừng nói đuổi theo, nàng đến tiểu sư huynh thiếu niên đi như nào cũng không thấy rõ ràng.
Cơ Trường Linh rời đi không lâu, Giang Ngư đang thử hấp thu linh lực chuyện trò với nhóm thực vật ở nơi này, con khỉ nhỏ biến mất lúc trước kia lại đến nữa.
Nó mang đến một ít quả dại, dường như rất thích Giang Ngư, chậm rãi từ trên ngọn cây xuống đi đến gần nàng.
Giang Ngư sờ đầu nó, nó cũng không trốn, ngược lại có dáng vẻ rất hưng phấn.
Giang Ngư nhớ tới con mèo mà mình nuôi ở Giang phủ, nàng nghĩ nàng vẫn nên đi Giang phủ một chuyến, làm rõ rốt cuộc Cơ Tử Nghi muốn làm gì.
Nhưng mà đêm nay cứ tạm thời ở lại nơi này, nàng không xác định bọn cướp kia có thể chặn nàng ở bên ngoài hay không. Tuy rằng nàng đã khôi phục ký ức, cũng tích góp được một ít linh lực nhưng thật sự không cần lãng phí trên người đám kẻ xấu này.
Sắc trời dần tối, nàng đốt một đống lửa, chống cằm ngây ra.
Bịch.
Có thứ gì từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên chân nàng.
Một mùi thơm lạnh quen thuộc theo gió bay tới, cùng hương thơm lạnh còn có mùi thịt mê người.
Thiếu niên kiếm khách nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu ta không tới, ngươi chuẩn bị một mình ngồi chỗ này, đói chết mình thì sao?”
Thật ra thì không.
Tuy rằng thân thể này không phải thân thể tu sĩ được linh khí rèn luyện của nàng, nhưng sau khi khôi phục ký ức, nàng sẽ hấp thu linh lực cải tạo thân thể theo bản năng. Tuy chưa đạt được trình độ tích cốc, nhưng một hai ngày không ăn cơm không ngủ vẫn không thành vấn đề.
Nhưng Giang Ngư mới không nói như vậy đâu.
Nàng cười tủm tỉm nhìn sư huynh bản thiếu niên: “Bởi vì muội biết, huynh nhất định sẽ quay về tìm muội!"