Hai người không trì hoãn, lập tức đi tìm tu sĩ tông môn đóng ở quận Phượng Dương.
Tiếp đãi bọn họ, đúng là Nghiêm Phong.
Nghe được ý đồ hai người đến, Nghiêm Phong thở dài: “Ngay từ đầu, chúng ta cho rằng đây là chuyện riêng của vương triều, dẫu sao tu sĩ tiên môn cũng không tiện nhúng tay thay đổi quyền thế nhân gian. Mãi đến mấy ngày nay Quận Thủ kia làm việc càng thêm ngang ngược, chúng ta mới truyền tin cho tông môn.”
Hắn trả lời cũng gần giống lời của Cơ Trường Linh.
“Có hồi âm không?”
Nghiêm Phong nói: “Mấy tháng gần đây là đại bỉ tiên môn, có lẽ việc trong tông môn phức tạp. Chúng ta đợi một thời gian, mấy ngày trước mới có hồi âm, tông môn sẽ phái người đi Thần Đô trước.”
Xem sắc mặt hắn, có lẽ còn chưa biết đại bỉ tiên môn xảy ra biến cố.
Tạm biệt Nghiêm Phong, hai người đi ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía phủ Quận Thủ.
“Sư huynh, muội hoài nghi Thần Đô bên kia đã xảy ra biến cố.”
Giang Ngư nhíu mày: “Nếu chỉ là Thần Đô xảy ra biến cố thì thôi, trước sau gì cũng chỉ là những người đó tranh quyền đoạt lợi. Nhưng muội lại cảm thấy thời gian này, quá trùng hợp.”
Thái Thanh là một tông môn khổng lồ, mỗi một ngày đều có vô số sự vụ phức tạp phải xử lý.
Dưới tình huống bình thường, một phong thư đến từ quận Phượng Dương, từ khi truyền ra đến lúc được tông môn tìm đọc, cần khoảng mười mấy ngày.
Mà khoảng thời gian trước, toàn bộ tông môn đều ưu tiên chuyện đại bỉ tiên môn. Nếu không phải tin khẩn, thời gian này còn cần kéo dài gấp đôi.
Đây là dưới tình huống không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bí cảnh chiến trường cổ xảy ra biến cố, một nửa thế hệ trẻ tuổi tinh anh của tông môn bị nhốt, mơ hồ có liên quan đến Quy Khư...
Giang Ngư có thể dự tính, nếu không phải vấn đề bí cảnh được giải quyết thành công, hiện tại bản thân Thái Thanh đều sứt đầu mẻ trán, sợ là không rút ra được quá nhiều tinh lực quản chuyện này.
Nàng nói suy đoán của mình cho Cơ Trường Linh.
Đầu ngón tay ấm áp của Cơ Trường Linh đặt lên giữa mày nàng, tinh tế thay nàng vuốt phẳng đôi mày đang nhăn lại: “Đừng lo lắng. Bây giờ khốn cảnh đại bỉ tiên môn đã phá, chuyện Thần Đô, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.”
Tuy nói như thế, hai người vẫn quyết định đi thăm dò.
Đi đến huyện nha trước.
Huyện lệnh mới tới là một người trung niên qua tuổi ba mươi. Lúc hai người Giang Ngư đến, phát hiện ông ta đang ở trong thư phòng, cùng mỹ nhân chơi trò “hồng tụ thêm hương”.
Giang Ngư: “...”
Mắt thấy váy lụa của mỹ nhân khẽ cởi, sắp lộ ra vai ngọc mảnh khảnh, trước mắt nàng bỗng nhiên bị một bàn tay che mất.
Giọng nói trầm ổn của Cơ Trường Linh vang lên bên tai nàng: “Trong huyện nha không có bất kỳ dị thường gì. Sư muội, muội có cảm giác được chỗ nào khác lạ không?”
Hai mắt Giang Ngư bị che khuất, nàng chớp chớp mắt, lắc đầu.
Nháy mắt tiếp theo, chờ đến khi hai mắt nàng lần nữa thấy ánh sáng, hai người đã xa xa rời khỏi huyện nha.
Thấy ánh mắt Giang Ngư nhìn qua, Cơ Trường Linh nói: “Sư muội trẻ tuổi thuần thiện, chớ có bị chuyện này làm bẩn đôi mắt.”
Giang Ngư nhấn mạnh: “Muội đã một trăm tuổi.”
Nàng cố ý nói: “Huynh không cho muội xem, thế huynh thì sao?”
Cơ Trường Linh nói: “Huynh cũng tránh đi.”
Chàng cho rằng Giang Ngư để ý, lại giải thích thêm một câu: “Hai người bọn họ với huynh không khác gì cỏ cây bên đường.”
Giang Ngư tin lời này. Lần đầu nàng nhìn thấy sư huynh, cũng cảm thấy trên người chàng không hề có nhân khí, là loại người tu đạo thành tiên trên trời ấy.
“Muội thì sao?” Giang Ngư ngoái đầu nhìn chàng: “Muội ở trong mắt sư huynh cũng là một gốc cây cỏ à?”
Cơ Trường Linh nghiêm túc nói: “Không phải, sư muội ở trong mắt huynh như ánh sáng mặt trời.”
Mới gặp, ấm áp ôn hòa, càng tới gần lại càng cảm thấy nàng xán lạn chói mắt. Mỗi người đều thích nghe lời hay âu yếm, huống chi là từ trong miệng người ít lời.
Giang Ngư đang định nói một câu gì, lại thấy trên người Cơ Trường Linh chợt lóe ánh sáng trắng, tiểu cô nương váy trắng vèo một cái từ trong hư không rơi ra.
“Không chịu nổi! Không chịu nổi.” Một đôi mắt to của cô bé đảo qua đảo lại giữa hai người, giọng điệu khoa trương: “Nhân loại các ngươi yêu đương chính là như vậy à? Nhão nhão dính dính, ta nghe mà cả người sắp nổi hết da gà đây này.”
Giang Ngư: “...”
Bị cô bé cắt ngang như vậy, không khí kiều diễm tất nhiên là bay sạch.
Giang Ngư cốc đầu cô bé một cái: “Đan Lân, ta nhớ rõ ngươi có thể lựa chọn phong bế cảm giác với ngoại giới. Ngươi cố ý.”
Đan Lân ôm đầu, tủi thân: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, ta làm sao dám.”
Cô bé lặng lẽ nhìn Cơ Trường Linh, không nghĩ tới chủ nhân thế mà sẽ dùng giọng điệu dịu dàng như vậy, nói lời ngọt ngấy như vậy.
Làm bạn mấy trăm năm, cô bé cũng chưa từng được nghe đấy. Quả nhiên trong thoại bản nói không sai, tình yêu sẽ thay đổi một người.
Cơ Trường Linh đáp lại là: “Ta quá chiều ngươi rồi. Chờ về Thái Thanh, sẽ đưa ngươi đi học lễ nghi cho tốt.”
Sắc mặt Đan Lân đại biến, trốn ra sau lưng Giang Ngư: “Ta là một thanh kiếm, học lễ nghi cái gì!”
*
Đội ngũ hai người thành công biến thành hai người một kiếm linh.
Sau khi rời khỏi huyện nha, ba người lại đi một chuyến đến quận Phượng Dương.
Trải qua điều tra, đám quan viên này đều là người thường, trên người cũng không có hơi thở đến từ “Quy Khư”.
Đây cũng coi như một tin tức tốt.
Sau khi tra xét xong, mấy người về lại huyện Trường Lưu.
Còn mấy ngày là hôn lễ của Dư Túc, kế hoạch ban đầu của Giang Ngư là nhân thời gian này đi du ngoạn một chuyến quanh quận Phượng Dương.
Nhưng tình hình trước mắt khác với trước kia, du ngoạn biến thành quan sát dân tình.
Sưu cao thuế nặng làm cuộc sống của dân chúng không tốt, cuộc sống không tốt, lưu manh trộm cắp trên đường sẽ nhiều hơn.
Giang Ngư xem xét tình huống khắp nơi mấy ngày, thuận tiện hóa thân trở thành một vị nữ hiệp trừ gian giúp kẻ yếu, làm không ít chuyện tốt gặp bất bình thì đứng ra.
Quận Phượng Dương rất nhanh tản ra lời đồn: Có một vị nữ hiệp lợi hại, ghét ác như kẻ thù, không thích nhìn nhất là việc ức hiếp nhỏ yếu. Ai dám làm ác, để nàng biết, tất nhiên sẽ hối hận cả đời.
Bởi vì lời đồn này, không khí trong quận Phượng Dương nhất thời tốt hơn nhiều.
“Trước kia khi còn nhỏ, muội đọc tiểu thuyết, à, thoại bản, đã từng ảo tưởng mình biến thành một nữ hiệp siêu cấp lợi hại không gì không làm được, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.” Giang Ngư ngồi ở trên một sườn núi, cảm khái với người bên cạnh: “Không nghĩ tới, qua lâu như vậy rồi, thế mà trời xui đất để muội trải nghiệm cơn nghiện làm nữ hiệp một phen.”
Nàng làm một tu sĩ Kim Đan, đối với người thường đúng là được xưng không gì không làm được.
Đan Lân ngồi ở một bên kia của nàng, ngửa đầu hỏi nàng: “Nhưng ngươi thoạt nhìn không vui vẻ.”
“Bởi vì, người trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng sẽ trở nên chín chắn. Hiện tại ta càng hy vọng nữ hiệp có thể không có việc gì để làm an tâm về hưu hơn là trở thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi.”
*
Dư gia và Chu gia đều là nhà giàu của huyện Trường Lưu, tuy rằng đã bị một ít ảnh hưởng nhưng buổi hôn lễ này vẫn được làm vô cùng đông vui.
Giang Ngư đưa lễ vật đã chọn kỹ lên trước, uống xong rượu mừng, ngày hôm sau lập tức đưa ra lời cáo từ.
Lúc này, trên đường không hề trì hoãn, nhắm thẳng Thái Thanh Tiên Tông.
Từ biệt mấy tháng, nghĩ đến lập tức sắp về nhà, trên mặt Giang Ngư rõ ràng vui vẻ.
Vui vẻ không chỉ có nàng, sau khi lên phi thuyền, Văn Thú và Tiểu Hoa Linh đều được thả ra, một lớn một nhỏ ríu rít hận không thể trực tiếp mở Truyền Tống Trận, lập tức trở lại Linh Thảo Viên.
“Vui đến vậy?” Cơ Trường Linh bị nàng ảnh hưởng, trên mặt cũng mang theo hai phần ý cười.
Giang Ngư chống cằm nhìn phi thuyền xuyên qua tầng mây, như vậy cảnh tượng mỹ lệ, dưới tâm tình về nhà đều ít đi vài phần lực hấp dẫn.
“Đương nhiên.” Giang Ngư nói: “Nhân gian có câu nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình. Có thể thấy được con người đều lưu luyến nhà của mình. Huống chi, tiểu lâu của muội cũng không phải là ổ chó, là muội tỉ mỉ dọn dẹp trang điểm thành ngôi nhà xinh đẹp.”