Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong bí cảnh, hiệu quả những sương xám đó dần dần hiện ra.
Trúng chiêu đầu tiên là một đội nhỏ sáu người. Đội nhỏ này đến từ một tông môn Dược tu gọi là Huyền Hồ Môn, hai đệ tử Nguyên Anh, bốn đệ tử Kim Đan.
Bởi vì cùng một môn ra, cầm đầu lại là đại sư tỷ thế hệ này, quan hệ sáu người Huyền Hồ Môn cực kỳ hòa thuận.
Dược tu có đan dược thanh tâm ngưng thần, cho nên trước đó bọn họ không trúng chiêu.
Nhưng sương xám hiển nhiên không đơn giản như vậy, sương xám nhập thể, hai đệ tử Kim Đan tu vi thấp nhất không chống nổi đầu tiên.
Đúng là ban đêm, sáu người chia làm ba tổ, thay phiên gác đêm, những người khác nghỉ ngơi.
Vừa lúc phụ trách gác đêm là hai đệ tử Kim Đan.
Bốn người còn lại đang đả tọa, cho nên không phát hiện, bên trong sơn động, bên trong mắt hai người ngồi cạnh đống lửa, ánh lửa vốn bập bùng dần dần bị sương mù màu xám cắn nuốt.
“Ta...” Đệ tử Chương Canh ngồi ở bên trái bỗng nhiên che ngực lại thở dố.c một tiếng.
Hắn ta không kiềm được quay đầu lại, cảnh giác nhìn về phía sư huynh Cố Tuân bên cạnh, cũng may Cố Tuân đang ngơ ngẩn xuất thần, không quan tâm đến hắn ta.
Chương Canh cúi đầu nhìn đống lửa cháy trước mặt.
Ngọn lửa giương nanh múa vuốt bập bùng, như nội tâm không bình tĩnh của hắn ta.
Bóng tối phóng đại vô hạn dục vọ.ng và ác niệm của hắn ta. Trong khoảng thời gian này đội ngũ khá may mắn, được vài cây linh thảo cấp cao cực hiếm thấy, còn có một dược đỉnh.
Đáng tiếc, trong sáu người, hắn ta tu vi thấp nhất, thiên phú cũng không phải tốt nhất. Dược đỉnh không chia cho hắn ta, ngay cả những linh thảo cực phẩm đó sợ là cũng không có duyên với hắn ta.
Nhưng mà hắn ta xuất thần nghĩ, nếu các sư huynh sư tỷ đều chết thì sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên lập tức như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng bên trong đầu.
Sương xám ập lên hai mắt, dần dần vì hưng phấn mà điên cuồng.
Chính hắn ta không nhìn thấy, bốn người đả tọa nghỉ ngơi không nhìn thấy, nhưng các Trưởng lão ở ngoài bí cảnh lại xem đến rõ ràng.
Hai vị Trưởng lão dẫn đội Huyền Hồ Môn lần này lòng nóng như lửa đốt, không kiềm nổi cầu xin Thái Hư: “Nhậm Tông chủ, mấy đứa nhỏ này là một thế hệ tư chất tốt nhất Huyền Hồ Môn chúng ta. Đứa mặc áo đỏ kia tên Lam Tương, mẫu thân của nàng, hai trăm năm trước đã chết vì ôn dịch ở quận Long Cầu! Ta không thể...”
Một Trưởng lão khác của Huyền Hồ Môn kéo bà ấy lại, Trưởng lão nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu.
Nhậm Tông chủ cũng không đành lòng.
Trong hình ảnh xuất hiện tình huống dị thường đâu chỉ đệ tử Huyền Hồ Môn chứ? Kẻ địch như là cố ý, cảnh tượng linh quang kính thay đổi liên tục, mỗi một hình ảnh đều là đệ tử dần dần bị sương xám ảnh hưởng.
Xem dáng vẻ bọn họ, tu vi thấp một ít có lẽ nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ đến ngày mai.
Hồng Quang Trưởng lão bỗng nhiên nói: “Ta có một cách.”
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Hắn giơ tay, trong lòng bàn tay linh quang mờ mịt, một tòa tiên cung xa hoa lộng lẫy được mây lành bao lấy, yên tĩnh lơ lửng trong lòng bàn tay ông.
“Bạch Ngọc tiên cung?”
Hồng Quang Trưởng lão nói: “Chỉ cần có người đi vào, thuận lợi đưa đệ tử trong bí cảnh vào Bạch Ngọc tiên cung. Mặc dù toàn bộ bí cảnh tự hủy, Bạch Ngọc tiên cung cũng có thể bảo vệ bọn họ.”
Các Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông lộ vẻ chần chờ, nhưng cuối cùng không ai lên tiếng phản đối.
Hồng Quang Trưởng lão chỉ nói biện pháp, lại không nói đến nguy hiểm trong đó.
Bên trong bí cảnh chỉ đệ tử dưới Nguyên Anh mới có thể đi vào. Đệ tử dưới Nguyên Anh không nói đến có thể thuận lợi tìm được những đệ tử đó đưa vào Bạch Ngọc tiên cung hay không.
Bọn họ ở bên ngoài - địch khống chế bên trong bí cảnh, có thể sống sót, giữ được tòa tiên cung này không còn chưa biết chắc được.
Đây chính là một món Linh Khí cấp bậc chuẩn Tiên Khí!
Nếu xảy ra sai lầm, đối với Thái Thanh Tiên Tông mà nói cũng là đả kích không nhỏ.
Nhậm Tông chủ nhìn Hồng Quang Trưởng lão, giật giật miệng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đa tạ.”
Hồng Quang Trưởng lão vẫn là dáng vẻ dịu dàng văn nhã, khe khẽ thở dài: “Thái Thanh cũng có mấy trăm đệ tử ở bên trong mà.”
Môn phái nào cũng không nhận nổi tổn thất này.
Mặc dù Thái Thanh Tiên Tông bằng lòng lấy ra Bạch Ngọc tiên cung, nhưng người được chọn đi vào cũng là vấn đề.
Về phần người dưới cảnh giới Nguyên Anh có thể đi vào, mà bên trong bí cảnh có khoảng mấy vạn đệ tử Nguyên Anh.
Hiện tại còn không rõ lắm tác dụng sương xám, nếu nó có thể điều khiển tâm thần tu sĩ, như vậy đệ tử đi vào sẽ vô cùng hung hiểm.
Hơn nữa, chính bọn họ cũng tùy thời có thể trúng chiêu.
Trước mắt, cũng chỉ có Thái Hư Tiên Tông còn người có thể đi.
Loại thời điểm này không có người lùi bước, Nhậm Tông chủ ở trước mặt Trưởng lão các tiên môn, chọn ra mười hai đệ tử Nguyên Anh lại ban cho nhiều pháp bảo giữ mạng.
Giang Ngư nhìn cảnh này do dự một lúc lâu.
Rốt cuộc nàng hạ quyết tâm, nâng chân muốn đi về phía trước, cổ tay lại bị người ta nắm lấy.
Cơ Trường Linh dùng sức hơi lớn, nghiêng đầu nhìn nàng: “Quyết định rồi?”
Giang Ngư đã hết rối rắm, trả lời đến không chút do dự: “Ừ, muội muốn đi.”
Nàng khẽ nói: “Sư huynh, nếu trước đó muội cảm ứng không sai, bọn nó là đồ vật cùng loại với ‘Linh’ ở huyện Trường Lưu thì ít nhất muội không cần lo lắng bị những sương xám đó ảnh hưởng.”
Còn có hạt đậu xanh nhỏ ở đây, tuy rằng Giang Ngư không biết hạt giống này rốt cuộc là thứ gì, nhưng đan điền của nàng được nó dùng sức sống chữa trị, trước mắt tu vi cảnh giới cũng nhờ nó ban tặng.
Giang Ngư cảm thấy mình chưa chắc không thể thử một lần.
Hơn nữa, vận mệnh của nàng đã định sẵn có một loại cảm giác nàng có thể đối phó với mấy thứ kia.
Nàng nhìn Cơ Trường Linh với vẻ xin lỗi: “Sư huynh, xin lỗi.”
Cơ Trường Linh chậm rãi buông tay nàng ra, lộ ra một nụ cười trấn an: “Muội không có lỗi gì với huynh cả. Nhưng cho dù thế nào, sư muội phải nhớ kỹ huynh còn ở ngoài bí cảnh chờ muội về.”
Trái tim Giang Ngư chậm rãi buông xuống, cũng nở một nụ cười tươi với chàng: “Muội nhất định sẽ trở về!”
Cơ Trường Linh không đi cùng nàng, chỉ đứng ở phía sau, nhìn nàng đi lướt qua đám người, đi về phía Nhậm Tông chủ.
Đan Lân không biết khi nào xuất hiện ở bên chàng, hỏi chàng: “Ngươi không sợ à?”
Cơ Trường Linh chỉ nói: “Muội ấy muốn đi.”
Chàng không theo sau, là sợ mình không nhịn được mà kéo nàng về.
*
Nhậm Tông chủ nghe nói Giang Ngư muốn vào bí cảnh thì cực kỳ bất ngờ.
Nhưng ông ta còn không chưa kịp trả lời, Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông đã đồng thanh nói: “Không được đi.”
Giang Ngư: “...”
Nhậm Tông chủ: “...”
Trưởng lão môn phái khác: “...”
Mặc dù tình huống hiện tại có chút khẩn cấp, Nhậm Tông chủ vẫn không thể không đưa ánh mắt nghiền ngẫm về phía Giang Ngư.
Ông ta sớm ý thức được Thái Thanh coi trọng quá mức với Trưởng lão trẻ tuổi này.
Ngôn Nhạc Trưởng lão nhíu mày: “Tiểu Ngư, tu vi ngươi không đủ, đi vào quá nguy hiểm.”
Thái Thanh Tiên Tông đã gánh vác nguy hiểm nhiều đệ tử tinh anh như vậy và một món linh khí chuẩn Tiên Khí, thật sự không muốn lại thừa nhận nguy hiểm mất đi một Dược sư thiên phú dị bẩm.
Huống chi năng lực của Giang Ngư, hơn xa là chỉ trồng linh thảo đơn giản.
Giang Ngư chỉ có thể nói lý do đã nói với Cơ Trường Linh lại với mọi người một lần.
Nghe nàng nói, có nắm chắc không bị sương xám ảnh hưởng, ánh mắt Trưởng lão môn phái khác lập tức sáng lên.
Thái Thanh Tiên Tông vẫn không muốn thả người đi vào.
Ngay cả Hồng Quang Trưởng lão rất dễ nói chuyện cũng khuyên nàng: “Nếu mười hai Nguyên Anh đỉnh phong này đều không làm được thì ngươi đi vào cũng rất khó giúp được gì.”
Chủ yếu vẫn là tu vi nàng quá thấp, nếu cảnh giới của nàng là Nguyên Anh, các Trưởng lão cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Lòng người ít nhiều vẫn có thiên vị, Thái Thanh thiên vị Giang Ngư, người tiên môn khác cũng bất công đệ tử của mình.
Nếu Giang Ngư thật sự có thể không bị sương xám ảnh hưởng, vậy chỉ cần nàng có thể tìm được người đưa vào Bạch Ngọc tiên cung, là có thể bảo vệ một người.
Bọn họ lập tức rối rít nói:
“Tuy rằng tu vi Ngư Trưởng lão hơi kém nhưng Thái Thanh có thể để nàng cầm Bạch Ngọc tiên cung. Nếu có nguy hiểm, nàng có thể trốn vào trước lánh nạn.”
“Nếu Ngư Trưởng lão bằng lòng cùng đi vào, chỗ ta có một món pháp y cấp cao, có thể chống được ba đòn của cảnh giới Hóa Thần.”
“Chỗ ta có một lọ linh đan...”
“Lão phu có hai truyền tống phù...”
“...”
Trưởng lão các đại tiên môn sôi nổi lấy ra linh khí bảo mệnh, ngay cả Nhậm Tông chủ cũng nói: “Để Ngư Trưởng lão chưởng quản Bạch Ngọc tiên cung, mười hai đệ tử ưu tiên bảo vệ nàng, có thể chứ?”
Đám người Hồng Quang Trưởng lão nhìn một đống lớn linh khí bảo mệnh: “...”
Nói như thế, một đống lớn đồ này mặc ở trên người, cho dù một cường giả Hóa Thần đánh vào Giang Ngư, cũng cần ít nhất một canh giờ mới có thể phá vỡ phòng ngự.
Thời gian này, cũng đủ để Giang Ngư trốn vào Bạch Ngọc tiên cung.
Các Trưởng lão nhìn về phía Giang Ngư, Giang Ngư trông mong mà nhìn bọn họ chằm chằm, mặt viết đầy “ta muốn đi”.
Hồng Quang Trưởng lão cười khổ một tiếng, chuyến đại bỉ tiên môn này, hắn là đại biểu cho Thái Thanh Tiên Tông, cũng là người chủ sự.
Hắn chậm rãi nhìn về phía Trưởng lão các tiên môn khác, thở dài: “Các ngươi có lẽ không biết, đối với Thái Thanh mà nói, đưa ra quyết định tiếp theo này có bao nhiêu khó khăn.”
Thái Thanh Tiên Tông vốn chuẩn bị mượn dùng lần đại bỉ tiên môn này, để cho Giang Ngư một cái danh chính đáng. Cho nên đối mặt với Thái Hư và các tiên môn khác như có như không thử, bọn họ vẫn luôn biểu hiện cực kỳ phối hợp.
Hắn đưa cho Giang Ngư một vật: “Không cần đặt vào nhẫn trữ vật, mang theo bên người. Nếu gặp được nguy hiểm, địch nhân phong tỏa không gian, ngươi không thể vào Bạch Ngọc tiên cung thì mở nó ra.”
Đây là một bức tranh được buộc lại.
Giang Ngư không nhận biết vật này, ngoan ngoãn dựa theo hắn nói đeo cuộn tranh vào bên hông.
Có Trưởng lão nhận ra đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.
Hồng Quang Trưởng lão không muốn nhiều lời, giao Bạch Ngọc tiên cung vào tay Giang Ngư, lại đánh một đạo linh quyết báo cho nàng sử dụng thế nào, rồi phất tay: “Đi thôi! Đi thôi! Nếu quyết định thì cũng đừng chậm trễ thời gian.”
Sau khi Hồng Quang Trưởng lão lấy ra cuốn tranh kia, sắc mặt Nhậm Tông chủ rõ ràng trở nên càng thêm trịnh trọng, lại lần nữa dặn dò mười hai đệ tử kia nhất định phải bảo vệ tốt Giang Ngư.
Lúc sau, Nhậm Tông chủ đánh ra một luồng linh quang, linh quang bao phủ Giang Ngư và mười hai đệ tử ở bên trong.
Sau một lát, linh quang biến mất.
Gần như cùng thời gian, trên linh quang kính giữa không trung xuất hiện bóng dáng đám người Giang Ngư.
Không giống với những người khác, bọn họ ở bên trong một mảnh sương trắng.
“Các ngươi thật sự đưa người vào được?” Gã áo đen lại lần nữa xuất hiện, gã ta dường như đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, mười ba người lại không ai phát hiện.
“Căn cứ thói quen tu sĩ các ngươi, ta suy đoán trên người bọn họ nhất định có pháp bảo rất lợi hại.”
Gã áo đen lộ ra nụ cười âm u: “Các ngươi cho rằng ta sẽ công kích bọn họ à? Không, không, không! Ta chuẩn bị một phần quà lớn cho bọn họ đây.”
Trong chiến trường cổ.
Mười hai đệ tử Thái Hư bảo vệ chặt chẽ Giang Ngư ở giữa.
Giang Ngư hỏi trước: “Các ngươi thử trước một lần khả năng dùng linh ngọc rời nơi đây?”
Một đệ tử bóp nát linh ngọc, sau một lúc lâu, không hề có phản ứng.
Mọi người sớm suy đoán như thế nên cũng không quá bất ngờ.
Sương trắng nồng đậm, không nhìn thấy cảnh tượng quanh mình, đoàn người cẩn thận đi về phía trước.
Đi khoảng mười lăm phút, sương trắng tan.
Ánh nắng sáng ngời rọi lên trên mặt Giang Ngư.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, ánh nắng ấm áp.
Phía trước trải một tấm thảm trắng mềm mại, trên thảm bày các loại đồ ăn vặt. Mèo đen bò trên một góc thảm, một chiếc diều hạc trắng tung bay đón gió, người cầm dây diều là tiên nhân áo trắng đứng thẳng như ngọc.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, phát hiện mười hai đệ tử đi theo mình đã không thấy.
Phía sau cũng là thảm cỏ xanh mềm mại, cách đó không xa, là một tòa tiểu lâu xinh đẹp được hoa tươi vờn quanh!