Nhân viên đoàn phim lúc này rải rác lẻ tẻ, nhưng tiếng của Diệp Nhất Luân rất to, lửa giận vừa bùng lên, sau khi anh siết chặt cổ áo của Khâu Diệc Phong, mấy người xung quanh đều chạy ra ngăn cản.
"Bình tĩnh bình tĩnh, có chuyện gì to tát đâu, cậu Diệp, mau buông tay ra." Lời này là phó đạo diễn nói.
Sức lực của Diệp Nhất Luân rất lớn, khi anh siết chặt cổ áo của Khâu Diệc Phong, mặt Khâu Diệc Phong đỏ bừng cả lên vì khó thở.
Nếu thực sự đánh nhau, vừa nhìn sẽ biết ai là người chịu thiệt.
Diệp Nhất Luân trừng mắt nhìn Khâu Diệc Phong một lúc, sau đó buông ra, chỉ vào mũi anh ta mắng: "Sau này tốt nhất đừng chọc tôi, cách tôi càng xa càng tốt."
Khâu Diệc Phong còn muốn phân bua gì đó, phó đạo diễn tức giận liếc anh một cái, theo sau trách mắng: "Cậu Diệp người ta đã không muốn tính toán với cậu nữa, cậu còn muốn thế nào?"
Khâu Diệc Phong lúc này đột nhiên nhớ lại, trước đây ở mấy đoàn phim kia dám cứng rắn với người khác là vì có Dư Hoàn che chở.
Hiện giờ anh có ai? Ôn Hoa Luân sao?
Khi trước Ôn Hoa Luân nghe nói anh bị Bặc Mạn ức hiếp, chỉ cười lạnh một tiếng, cả cái rắm cũng không thả.
Khâu Diệc Phong tự nhiên có chút hối hận, tại sao anh phải nhận một vai như vậy để bước vào giới điện ảnh.
Suất diễn không nhiều lắm, phải chịu khinh bỉ, còn làm cho Diêu Hi bất mãn.
Thấy anh vẫn tính là thức thời, Diệp Nhất Luân cười lạnh một tiếng, nói với phó đạo diễn: "Phó đạo diễn, ông sắp xếp chút đi, khi chỉ đạo võ thuật, để cậu ta luyện một mình, tôi không muốn ở cùng với cậu ta."
Phó đạo diễn nghe vậy, liên tục nói: "Được được được, cậu quyết định, từ nay về sau, tôi tìm riêng người hướng dẫn cậu, cậu xem được không?"
Diệp Nhất Luân chỉnh chỉnh cổ áo, nhíu mày mở miệng: "Không cần phiền toái như vậy, không cần đối xử đặc thù với tôi, tôi chỉ nói không muốn ở chung với cậu ta."
Phó đạo diễn ngẩn người, liên tục đáp ứng.
Trước khi đi, phó đạo còn thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Điên thật, tìm một đám người có quan hệ tiến tổ, người nào người nấy cũng là tổ tông!"
Chờ sau khi phó đạo diễn đi khỏi, Dư Hoàn đẩy nhẹ Diệp Nhất Luân một cái: "Đạo diễn Hoa không ở trong đoàn phim, anh nháo một lần thì thôi đi, đừng chọc ông ấy không vui. Đến lúc đó đạo diễn Hoa tức giận, cho dù cha anh có là nhà đầu tư, lần sau cũng sẽ không hợp tác với anh nữa."
Diệp Nhất Luân cũng phát hỏa: "Không phải là em không nhìn thấy, tôi không thèm chú ý đến cậu ta được không? Là tự cậu ta kiếm chuyện!"
Dư Hoàn trừng mắt nhìn anh: "Anh to tiếng với tôi làm gì? Tôi nói lời này không phải vì tốt cho anh sao?"
Diệp Nhất Luân lập tức xìu xuống, mau chóng xin lỗi: "Xin lỗi Dư Hoàn, tôi không cố ý, tối qua bị Diêu Hi vu oan nên trong lòng có chút tức giận."
Câu nào của Diệp Nhất Luân cũng không rời khỏi chuyện anh bị Diêu Hi oan uổng, làm Dư Hoàn suýt nữa bị tẩy não.
Thực ra chuyện này vẫn còn nghi vấn, nhưng tối qua Dư Hoàn nghĩ lại một chút, cảm thấy Diêu Hi có lẽ không đến mức vì chút chuyện vặt vãnh muốn hãm hại Diệp Nhất Luân này mà tự làm mình bị thương.
Sau nữa, Dư Hoàn đem chuyện này nói cho Bặc Mạn, Bặc Mạn cũng cảm thấy Diêu tiên sinh có lẽ không phải là loại người như vậy.
Nhưng Diệp Nhất Luân cũng không giống người sẽ nói dối!
Cuối cùng Bặc Mạn cho rằng Dư Hoàn đừng nên rối rắm chuyện này nữa, có lẽ Diệp Nhất Luân không cẩn thận va vào Diêu Hi, mắt Diêu Hi không nhìn thấy, không có cảm giác an toàn, theo phản xạ đụng phải cốc cà phê.
Chuyện này khả năng rất lớn là ngoài ý muốn, Diêu Hi cảm thấy Diệp Nhất Luân đụng vào anh, Diệp Nhất Luân chuyện bé xé ra to, cho là bị Diêu Hi hãm hại.
Sau khi Bặc Mạn phân tích một hồi, còn cảm thấy logic của mình đặc biệt hợp lí.
Nhưng sau khi nghe Dư Hoàn kể lại những gì Diệp Nhất Luân đã nói với Diêu Hi, Bặc Mạn nhíu mày, cuối cùng lựa chọn đứng bên phe của Diêu Hi, cảm thấy Diệp Nhất Luân làm sai.
"Diêu tiên sinh nhà chị cũng thật đáng thương, sự nghiệp không thuận lợi, mắt còn mù, bên ngoài lại có thêm một tình địch ngày ngày mơ ước chị, tối qua vậy mà còn bị người ta tự mình tới cửa nhục nhã một phen. Dư Hoàn, chị phải đối xử với anh ấy tốt một chút. Hôm nào em phải đi nói với Diệp Nhất Luân, không có chuyện gì đừng đi làm phiền phụ nữ đã kết hôn. Bây giờ anh ta không hiểu, cho dù không có Diêu Hi, chị cũng không có tình cảm với anh ta."
Bặc Mạn hiểu quá rõ Dư Hoàn, Dư Hoàn là nhan khống chính hiệu.
Mặc dù ngoại hình của Diệp Nhất Luân không kém, nhưng chưa phải là cực kì xuất sắc. Năm đó khi Diệp Nhất Luân lần đầu tiên nhìn thấy Dư Hoàn liền nhất kiến chung tình.
Kết quả nguyên chủ Dư Hoàn ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Nhất Luân liền chửi thầm với Bặc Mạn, anh trông chẳng có gì đặc biệt.
Sở dĩ Diêu Hi có thể nhận được ưu ái của Dư Hoàn trong khoảng thời gian ngắn như thế, Bặc Mạn cảm thấy, hơn phân nửa là vì anh đẹp trai.
So với Khâu Diệc Phong còn đẹp hơn!
Hơn nữa Bặc Mạn cũng cảm thấy, Diêu tiên sinh mặc dù mù rồi, cũng soái 360 độ không góc chết!
Tuy rằng hiện giờ Dư Hoàn sống chết không thừa nhận bản thân thích Diêu Hi, Bặc Mạn sâu sắc cho rằng, giữa Dư Hoàn và Diêu Hi sẽ lâu dài. Diêu Hi có tình, Dư Hoàn lại dốc lòng như thế, quả thực là trai tài gái sắc, trời đất tạo thành!
Cho nên, trước khi đưa Dư Hoàn về, Bặc Mạn tận tình khuyên bảo Dư Hoàn rất lâu. Phải chăm sóc cho Diêu Hi tốt hơn nữa, bây giờ anh không nhìn được, lại không có cảm giác an toàn, rất cần sự che chở của Dư Hoàn.
Đừng để Diệp Nhất Luân tới nhà, tốt nhất đừng nên nhắc đến tên Diệp Nhất Luân trước mặt Diêu Hi.
Vì vậy tối đó sau khi Dư Hoàn trở về, tiếp thu kiến nghị của Bặc Mạn, đối với Diêu Hi càng tốt.
Không chỉ bưng trà rót nước đút trái cây, còn lo lắng anh ở nhà không đi qua đi lại, xương cốt rời rạc cả ra, còn đặc biệt nói muốn mát xa chân cho Diêu Hi.
Kỳ thực ngày hôm Diêu Hi chỉ ở trong nhà bận rộn họp qua video, quả thật rất mệt.
Ngay cả Na Tân còn thấy được vết thương trên cánh tay của Diêu Hi, sau khi dò hỏi nguyên nhân, Na Tân thế mà cười nhạo anh!
Diêu Hi sau đó nghĩ lại, cũng cảm thấy mình làm quá trớn, ly cà phê kia vừa mới pha xong, phỏng đến mức cánh tay nổi lên đầy bọt nước, khiến anh cả một ngày không dám động đậy.
May mà, hình như Dư Hoàn càng đối tốt với anh hơn...
Còn mát xa cho anh nữa trời ạ!
Anh phải nhớ kĩ điều này, ngày mai đem khoe với Na Tân, kích thích tên cẩu độc thân kia một chút.
Ban ngày Dư Hoàn ở đoàn phim vừa đọc kịch bản vừa lên lớp, lúc này cũng có chút mệt, sau khi nằm trên giường nghỉ một lát, cô nghiêng người nhìn vết thương trên cánh tay Diêu Hi.
Dư Hoàn có hơi đau lòng, dịu giọng hỏi: "Còn đau không?"
Diêu Hi cười: "Em quan tâm anh nhiều chút, anh liền không đau nữa."
Dư Hoàn trừng mắt nhìn anh một cái, cảm thấy Diêu Hi bây giờ có chút miệng lưỡi trơn tru.
Trừng xong lại nhận ra hiện tại anh không nhìn thấy, có trừng cũng vô ích, dứt khoát không nói gì nữa.
Dư Hoàn duỗi tay tắt đèn, trước khi ngủ còn hỏi Diêu Hi một câu: "Mấy ngày nay ở chỗ này, anh có chỗ nào không quen không?"
Diêu Hi ngoan ngoãn trả lời: "Không có, khá tốt, mỗi ngày anh đều ngoan ngoãn đợi bà xã trở về."
Dư Hoàn lúc này mới yên tâm cười cười, sau đó chuẩn bị nghiêng người tắt đèn đi ngủ.
Ai ngờ, Dư Hoàn vừa mới di chuyển, Diêu Hi lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô, nhỏ giọng nói: "Bà xã, tối qua em còn ôm anh ngủ, sao hôm nay không ôm nữa?"
Dư Hoàn sửng sốt một chút, vốn định nói hai chúng ta cứ thân mật thế này có phải có hơi không ổn hay không, nhưng khi quay qua nhìn thấy gương mặt ủy khuất của Diêu Hi, những lời này của cô chung quy vẫn nuốt trở về.
"Tôi quay qua ôm anh ngủ tim bị ép không thoải mái, chúng ta cứ ai ngủ người nấy đi." Dư Hoàn bịa đại một lý do.
Diêu Hi phản ứng rất nhanh: "Dễ thôi, hai chúng ta đổi chỗ, em nằm chỗ anh bên này ôm anh, tim của em chẳng phải sẽ không bị ép nữa sao?"
Nói xong, Diêu Hi đã nâng người chuẩn bị đổi vị trí với Dư Hoàn.
Dư Hoàn vươn tay túm lấy anh, vội vàng nói: "Khoan đã, không cần, tôi không thích nằm nghiêng ngủ."
Diêu Hi tức khắc bác bỏ: "Không đúng rồi bà xã, tối nào em cũng ngủ nghiêng mà!"
Dư Hoàn đột nhiên có chút hối hận, hôm qua đầu óc xúc động ôm Diêu Hi, từ hôm nay trở đi, Diêu Hi cứ ăn vạ cô mãi có phải hay không?
Rơi vào đường cùng, Dư Hoàn chỉ đành đổi chỗ với anh.
Đổi xong, Diêu Hi đã nhích đến trong ngực cô, ngoan ngoãn thuận theo chờ được ôm...
Sau khi có hơi khó xử ôm lấy anh, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày hỏi: "Mắt anh không nhìn thấy, sao anh biết tối nào tôi cũng nằm nghiêng ngủ?"
Hiện giờ Diêu Hi đã có thể ứng phó thành thạo với loại câu hỏi này: "Anh không phải trời sinh đã mù, đêm tân hôn đầu tiên em nằm nghiêng ngủ, sau này chúng ta lại nằm chung giường, tùy tiện sờ một chút là biết em ngủ như thế nào."
Dư Hoàn nghe được lời này, mặt tức khắc đỏ lên: "Anh rảnh thật đấy, sờ tôi làm gì?"
"Bà xã, chúng ta là vợ chồng, tại sao không thể sờ? Em không biết, tối qua Diệp Nhất Luân tới đây còn châm chọc anh một trận, cậu ta nói chúng ta không có tình cảm vợ chồng, không tính là một cặp thực sự. Cậu ta ép buộc anh mau chóng rời khỏi em. Điều đó khiến anh rất khó chịu, bà xã, em nằm cách anh xa quá, anh cứ cảm thấy em cũng sẽ nhân cơ hội này rời bỏ anh. Hiện giờ ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả."
Diêu Hi nói nói, lại bắt đầu thấy tủi thân.
Dư Hoàn dứt khoát vỗ vỗ lưng anh, an ủi: "Đừng nhắc tới Diệp Nhất Luân nữa, tôi đã ra lệnh cưỡng chế anh ta về sau không được đến nhà chúng ta. Sau này nếu anh ta lại dám tới đây ức hiếp anh, cứ tìm tôi thay anh trút giận, thế đã được chưa?"
Trong bóng đêm, Diêu Hi đắc ý cong cong khóe miệng. Ngay lập tức, anh càng nhích sát về phía trước, nói một câu: "Bà xã em thật tốt."
Sau đó, thấy Dư Hoàn chậm chạp không lên tiếng, Diêu Hi lại tiếp tục nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà bà xã, khi nào chúng ta mới có "tình cảm vợ chồng"? Na Tân nói với anh, cách tốt nhất để duy trì tình cảm giữa hai vợ chồng chính là có một đứa con!"
- - Na Tân, người vẫn đang tăng ca vào đêm khuya ở thành phố B liên tiếp hắt xì ba cái.
- - Oan quá! Anh chưa bao giờ nói câu này!
Dư Hoàn nghe được lời này cũng ngẩn ra một chút, nhíu mày hỏi: "Tôi thấy Na Tân thường ngày rất đứng đắn, không thích nói linh tinh, anh ta còn sẽ lén nói những lời này trước mặt anh sao?"
Diêu Hi dừng một chút, lúc này mới thuận miệng nói bừa: "Đương nhiên rồi, cậu ta trước mặt em là giả vờ đứng đắn, thực ra không như vậy đâu. Cậu ta vẫn luôn khuyên anh, muốn anh với em sớm chút có em bé. Nhưng anh đã bảo cậu ta, hiện giờ sự nghiệp của em đang đi lên, tuổi còn nhỏ, lúc này nếu con sẽ chậm trễ sự phát triển của em."
- - Na Tân ở nơi xa vẫn luôn hắt hơi không ngừng, hoài nghi sâu đậm bản thân mở cửa sổ lạnh quá bị cảm.
Dư Hoàn nghe Diêu Hi nói vậy, mới xem như nhẹ nhàng thở ra, cô vội vàng sờ sờ đầu Diêu Hi, an ủi: "Đúng, sau này ai kiến nghị tôi có con với anh, anh cứ nói như vậy. Na Tân không biết tình hình của hai chúng ta, có thể tha thứ."
Diêu Hi dừng lại: "Bà xã, hai chúng ta thì có tình hình gì?"
Dư Hoàn vội vàng trả lời: "Hai chúng ta không thể được."
Diêu Hi đột nhiên tránh thoát khỏi lồng ngực cô: "A? Ai không được? Em không được hay anh không được? Anh được, mỗi năm anh đều kiểm tra sức khỏe, cơ thể của anh đều không có vấn đề!"