Edit: Sơn Tra
Giang Nhu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây không phải tiền của chúng ta, số tiền này đều là của những người vô tội bị lừa gạt, chúng ta không phải nghèo đến mức không sống được, hơn nữa cho dù có nghèo cũng không thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của người khác, anh lập tức trả số tiền này trở về đi, cảnh sát sẽ xử lý, coi như tích đức cho đứa con còn chưa ra đời của chúng ta có được không?"
Lê Tiêu nghe xong, "xùy" một tiếng, vẻ mặt như thể đang nói cô đùa cái gì vậy?
"Người bị hại trong miệng cô đều là những kẻ muốn chiếm chút lợi ích mà phát tài, bọn họ muốn bầu trời rơi xuống bánh có nhân thì cũng phải chuẩn bị trước tinh thần bị bánh rơi vỡ đầu, cô có thấy ai đánh bạc thua còn yêu cầu người khác trả lại tiền không? Số tiền này cũng coi như bọn họ tự bỏ ra mua một bài học."
Hắn cũng không rảnh mà đồng cảm với bọn họ, khi nói lời này trên khóe miệng còn treo một nụ cười, dáng vẻ không có chút nào là để ý.
Giang Nhu không tranh cãi với hắn, màn là giọng điệu bình thản tiếp tục nói với hắn: "Nhưng số tiền này không phải do chúng ta kiếm được, có xài cũng không an tâm, mặc kệ mục đích ban đầu của những người bị hại kia là gì, sự thật vẫn là như vậy, số tiền này là của bọn họ, chúng ta phải có bổn phận trả trở về. Người sống trên đời phải có nguyên tắc, không phải đồ của mình thì không thể lấy. Kiếm tiền có rất nhiều cách, tôi tin tưởng với năng lực của anh sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta tiêu đồng tiền trong sạch không phải sẽ tốt hơn sao? Cũng giống như nếu có một ngày chúng ta làm rơi tiền bị người khác nhặt được rồi trả trở về, anh có phải sẽ rất vui mừng hay không?"
Lê Tiêu nghe Giang Nhu nói, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, cuối cùng hỏi lại một câu: "Có phải cô mang thai nên ngốc rồi không?"
"..."
Thấy Giang Nhu còn ý định mở miệng thuyết phục mình, vẻ mặt người kia bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Hắn cười lạnh nói: "Số tiền này sao lại không phải của chúng ta kiếm? Chúng là do ông đây dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được, mắc mớ gì còn phải trả trở về? Cũng không phải ông đây lừa bọn họ."
"Nếu là ông đây mất tiền, cũng sẽ tự cho là mình xui xẻo."
Giang Nhu thấy hắn dầu muối không ăn, dáng vẻ có nói mãi cũng không thông, tức giận đến không nhịn được nói: "Tôi mặc kệ, anh trả số tiền này trở về đi, tiền này tôi sẽ không dùng, cũng không cho anh dùng."
"Cô đang quản tôi sao?"
Nụ cười trên mặt Lê Tiêu nhạt dần, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn về phía Giang Nhu.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Giang Nhu trở nên căng thẳng, suýt chút nữa đã quên hắn không phải là người có tính tình tốt.
Mím môi, nhưng cũng không nhận thua, cô sẽ không cúi đầu trước những vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy.
Quật cường nhìn về phía hắn, chỉ là giọng điệu chậm lại một chút: "Tôi không có quản anh, tôi chỉ là không muốn anh làm điều sai, số tiền này không phải của chúng ta nên thật sự không thể lấy, làm người vẫn là phải có điểm mấu chốt..."
Lời nói còn chưa nói xong, người đàn ông liền nở nụ cười trào phúng: "Điểm mấu chốt? Cô nói đến điểm mấu chốt với tôi sao? Lúc trước là ai ngủ sai người rồi mặt dày mày dạn quấn lấy tôi?"
Giang Nhu không lên tiếng, cô nhìn khuôn mặt châm chọc cười như không cười của hắn, trên mặt tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, nặng nề mà nhìn cô, làm cho người ta cảm thấy thật xa cách.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết hắn là đang nói giỡn hay là nói thật, có lẽ trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy?
Dù sao thì lúc trước người bị gài bẫy chính là hắn, trong lòng hắn có oán trách cũng là lẽ thường.
Nhưng có công bằng với Giang Nhu sao?
Cô đột nhiên xuyên đến đây một cách khó hiểu, chưa từng yêu đương đã trở thành phụ nữ mang thai, còn phải gánh món nợ không chính đáng này thay nguyên thân.
Hiện tại nghe hắn dùng lời này làm nhục mình, cô thậm chí không có cách cãi lại.
Giang Nhu bị ánh mắt của hắn làm cho cay mắt.
Cô im lặng.
Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng Giang Nhu gật đầu với hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Được, anh muốn thế nào cứ làm thế nấy đi. Dù sao cũng là tôi sai, tôi quấn lấy anh là tôi không đúng, yên tâm, sau này sẽ không làm như vậy nữa."
Nói xong không hề liếc hắn một cái, trực tiếp xuống giường bước ra ngoài, một lát sau lại lạnh lùng cầm một cái túi da rắn từ bên ngoài tiến vào, nhét những món đồ vừa mua để trong tủ quần áo vào trong túi.
Lê Tiêu từ trên giường ngồi dậy nhìn cô, thấy cô nhăn nhó với mình, còn làm dáng vẻ thu dọn đồ muốn đi, biết là cô tức giận nhưng cũng không nghĩ sẽ cúi đầu, hắn còn chưa từng hạ mình trước bất cứ người nào.
Hơn nữa, tại sao cô có thể nói còn hắn thì lại không thể?
Hắn mím môi im lặng, nhưng sắc mặt tối sầm lại.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên đình trệ.
Cuối cùng Giang Nhu lấy ra tất cả số tiền mình tiết kiệm được, từ bên trong lấy ra năm trăm đồng tiền để lên trên bàn, bình tĩnh nói: "Đây là tiền cơm hơn nửa năm nay, tôi trả lại cho anh."
Nói xong cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, xoay người xách theo túi da rắn đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Cô cũng không có ý gì khác, nào biết chắc là do sức lực có chút lớn, cửa phát ra một tiếng "rầm -" rất lớn.
Bước chân của Giang Nhu dừng lại, sau đó cũng không thèm để ý mà đi ra ngoài.
Khoảnh khắc Lê Tiêu nhìn thấy cô lấy tiền ra, sắc mặt đã tối sầm lại, lại nhìn thấy cô không chút do dự mà rời đi, còn nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại, sắc mặt đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên có người dám lộng hành như vậy trước mặt hắn.
Nghe thấy bên ngoài sân có tiếng đóng mở cửa, lồng ngực của người đàn ông phập phồng lên xuống, cuối cùng cắn răng mắng một câu: "Đệt!"
Thô lỗ xốc chăn bước xuống giường, thời điểm mở cửa, thế nhưng cửa lại không mở được.
Nhíu mày xoay tròn tay nắm cửa lần nữa, phát hiện vẫn là không có phản ứng, chắc là do vừa rồi có người dùng sức đóng quá mạnh, cánh cửa đã lung lay khỏi tường, khóa bên trên cũng bị lỏng.
"..."
Lê Tiêu đạp một chân, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Lại lần nữa giơ tay mở cửa, lần này dùng sức, cửa trực tiếp mở ra.
Trên cửa nhiều thêm một cái lỗ hắn cũng không quan tâm, đen mặt đi ra ngoài.
Vừa mới chuẩn bị mở cửa nhà chính, liền nghe được ngoài sân truyền đến tiếng đẩy cửa, động tác trên tay dừng lại, cho rằng người nào đó hối hận quay trở lại, vẻ mặt liền dịu đi mấy phần.
Hắn dùng sức mở cửa, đang chuẩn bị trào phúng vài câu, nào biết liền nhìn thấy thím Vương đẩy cửa bước vào.
Thím Vương còn lấy làm kì quái nhìn cánh cửa, bà còn đang chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ tới vừa chạm vào cửa đã tự mở ra, còn tưởng rằng là tối hôm qua Giang Nhu bất cẩn quên đóng cửa.
Nghe được động tĩnh, theo bản năng ngẩng đầu lên xem, đang muốn nhắc nhở Giang Nhu một câu, sau đó liền thấy được người đàn ông sắc mặt u ám đứng ở cửa.
Bà cũng không nghĩ nhiều, kể từ sau khi Lê Tiêu lớn lên bà cũng không có nhiều cơ hội gặp hắn, mỗi lần đều là nhìn thấy từ xa. Đứa nhỏ này lớn lên đẹp trai, chỉ là quá hung hăng, tính tình cũng không tốt, lần nào cũng đi cùng một đám lưu manh, cho dù bà có nhìn thấy hắn cũng sẽ đi đường vòng, cho nên không nhìn ra hắn đang đen mặt, còn cho rằng vốn dĩ là như thế này.
Nhìn thấy người, bà còn cười tủm tỉm chào hỏi: "Tiểu Tiêu đã về rồi à? Lần này đi ra ngoài kiếm được nhiều tiền không?"
Trong tay ngoại trừ ruột heo, còn có hai cân thịt cùng một cái lưỡi heo, muốn hòa hoãn chút tâm tư không nên có ngày hôm qua.
Bà cũng không khách sáo, ngựa quen đường cũ vào sân, đôi mắt vẫn nhìn về phía Lê Tiêu, không nhìn thấy người nên cố ý thấp giọng hỏi: "Tiểu Nhu đâu? Còn chưa ngủ dậy sao? Vậy để con bé tiếp tục ngủ đi, thím đem hai cân thịt đến đây cho hai đứa bồi bổ."
"Sáng nay con ở đây cũng tốt, xem mẹ con không phân trắng xanh đỏ đen mà ức hiếp Giang Nhu, đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng đâu."
Nói liền mang theo chậu gỗ và cân đi vào trong, còn hỏi hắn lần này ở bên ngoài thế nào?
Quen thuộc tựa như người lớn trong nhà mình.
Lê Tiêu mịt mờ nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái, từ trước đến nay hắn còn chưa nhìn thấy thím Vương có vẻ mặt thân thiết như vậy bao giờ.
Không rõ ràng lắm trong khoảng thời gian mình rời đi ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
Hắn liếc nhìn cửa lớn đang mở, mím môi, không nói đến chuyện mình và Giang Nhu cãi nhau.
Chỉ là nhịn không được nhíu mày hỏi một câu: "Mẹ tôi đến đây?"
Thím Vương nghe được lời này, xoay đầu nhìn hắn một cái, có lẽ là những lời Giang Nhu nói ngày hôm qua đã chạm đến trái tim của người làm mẹ như bà, đối với Lê Tiêu, hiện tại thím Vương cảm thấy đau lòng nhiều hơn là sợ hãi, cảm thấy đứa nhỏ này quá đáng thương, bị người trong nhà liên lụy.
Nghĩ đến đây, sợ hắn hiểu lầm cái gì, liền kể tất cả mọi chuyện xảy ra cho hắn, xong xuôi còn bổ sung một câu: "Thím cùng Tiểu Nhu làm ăn buôn bán luôn dùng sổ sách ghi lại rõ ràng, ai cũng không có hại, cũng không biết mẹ con nghe ai nói, chạy tới đây cắn loạn một hồi, Tiểu Nhu ôm cái bụng lớn như vậy đứng ở cửa nói lí lẽ cùng bà ấy, thím nhìn thôi cũng thấy đau lòng."
"Tiểu Tiêu à, đứa nhỏ Tiểu Nhu này đối với con thật sự là không có lời nào, thím là người ngoài không tiện nói nhiều lời, nhưng Tiểu Nhu tính toán như vậy cũng không sai, hai người các con có gia đình nhỏ của riêng mình, còn có đứa con chưa ra đời, dù sao cũng phải suy nghĩ cẩn thận cho chính mình, cho con cái, trái tim của mẹ con đã hoàn toàn nghiêng về bên kia rồi, thím thường xuyên trông sạp nên rất rõ ràng, món ruột kia gần như bán rất chạy, Tiểu Nhu kiếm được nhiều tiền như vậy còn tiếc tiền mua thịt, con cũng không thể làm con bé thua thiệt."
Thím Vương đi xuống phòng bếp, múc ruột heo đã nấu xong ra để lên thau có lót tấm vải trắng sạch sẽ, sau đó móc tấm vải trắng ra cân rồi cân.
Một bên bận rộn một bên nói chuyện với Lê Tiêu, còn kể cho hắn chuyện lúc trước mình nghe lén Giang Nhu nói cùng bạn học, lời trong lời ngoài đều là che chở cho hắn.
Thím Vương là người từng trải, biết đàn ông có bao nhiêu không đáng tin cậy, trước kia chồng bà chính là cái gì cũng đều nghe mẹ ông ta nên lo lắng Lê Tiêu cũng như vậy, khoảng thời gian này ở cùng với Giang Nhu, bà thật sự cảm thấy đây là một đứa bé ngoan, cho nên không nhịn được nói nhiều thêm mấy câu.
Lê Tiêu ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, nghe xong những lời này cả buổi cũng không có phản ứng.
Hai mươi cân ruột heo sau khi kho sẽ giảm đi một ít trọng lượng, thím Vương không ngừng di chuyển quả cân, sau đó đưa số cân cho Lê Tiêu xem: "Mười tám cân ba mươi hai, con nhớ kĩ một chút, chúng ta đã ấn định cứ một cân tính năm đồng tiền, nửa tháng tính một lần."
Lê Tiêu không nhìn cái cân, mà la là khàn giọng hỏi: "Cô ấy thật sự đã nói những lời đó?"
Thím Vương nghe xong, cho rằng hắn không tin mình, tức giận trừng hắn một cái: "Thím lừa con làm cái gì? Nếu con không tin thì tự mình xem đi, trong nhà ngoài ngõ được dọn dẹp sạch sẽ, còn kiếm được tiền, cô vợ tốt như vậy con đi đâu mà tìm chứ? Con cũng đừng có mà bắt nạt con bé, lỡ ngày nào đó con bé chạy theo người ta thì con phải làm sao?"
Bà cũng chỉ là thuận miệng mà nói, nhưng sau khi Lê Tiêu nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.
Không đợi thím Vương tiếp tục nói cái gì đó, ném xuống một câu: "Tôi còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, thím nhớ rõ phải đóng cửa đó."
Sau đó xoay người chạy ra ngoài.
"Ơ kìa?"
Nhanh đến mức làm thím Vương không kịp phản ứng.
"Đứa nhỏ này thật là."
Bên ngoài trời đã gần sáng, Lê Tiêu mới vừa chạy ra cửa nhà, liền gặp được mấy người hàng xóm xung quanh, còn bị bọn họ nhiệt tình giữ chặt.
Những người hàng xóm trước kia coi thường hắn, lúc này nhìn thấy hắn đều tươi cười chào hỏi: "Lê Tiêu đã về rồi đấy à?"
"Có ăn sáng chưa? Thím có mua bánh quẩy, lấy mấy cái về ăn đi."
"Lê Tiêu, hôm nay vợ của cậu có rảnh không, có thể nhờ cô ấy dạy mẹ tôi làm bánh dày đường đỏ hay không, mấy đứa nhỏ cứ nháo nhào đòi ăn kia kìa."
"..." Lê Tiêu lấy làm lạ nhìn mọi thứ trước mặt.
Hắn rõ ràng chỉ đi ra ngoài có hai tháng, sao tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi hết rồi?
Ứng phó xong với bọn họ, liền chạy ra bên ngoài huyện thành, cô không có người thân ở huyện thành, nơi duy nhất có thể đi chỉ có thể là về nhà.
Nhưng Lê Tiêu vẫn luôn chạy ra khỏi huyện thành cũng không nhìn thấy người, hắn không yên tâm, tiếp tục đi về phía trước, chờ tới khi trên đường không còn một bóng người mới ý thức được cô không có về nhà.
Bực bội "chậc" một tiếng, nghĩ nghĩ, lại chạy về hướng nhà Chu Kiến.
Cô ở huyện thành không quen biết nhiều người lắm, hai tháng này hắn không có ở nhà, hẳn là cô đã quen thuộc với Chu Kiến.
Nào biết sau khi hắn tới nhà của Chu Kiến thì Chu Kiến chỉ mới vừa rời giường, đang ngồi xổm ở cửa đánh răng.
Nhìn thấy người đến, còn chưa kịp vui mừng đã nghe Lê Tiêu nói sự tình, sắc mặt lập tức không vui nổi, oán giận nói: "Anh, sao anh có thể đối xử với chị dâu như vậy chứ, chị dâu tốt như vậy mà, anh đúng ở ở trong phúc mà không biết hưởng, thường ngày anh đối xử với bọn em thế nào cũng không sao, nhưng chị dâu là con gái, là phải được dỗ dành."
Chu Cường đối với Mai Tử, chính là nâng niu trong lòng bàn tay, Mai Tử còn không đẹp bằng một nửa chị dâu đấy.
Lê Tiêu đang cảm thấy khó chịu muốn chết, biết Giang Nhu không ở đây liền xoay người đi: "Được rồi được rồi, anh biết phải làm sao."
Chu Kiến thấy thế, cũng không thèm đánh răng nữa, tùy tiện súc hai ngụm nước liền đứng dậy đi theo.
Vừa chạy bộ vừa lẩm bẩm: "Anh, chúng ta làm người phải có lương tâm, chị dâu là người không tồi, mẹ của em cũng nói chị ấy tốt, nói anh đúng là may mắn tám đời mới cưới được chị ấy, người tốt như vậy anh cũng có thể chọc chị ấy tức giận bỏ đi, cái này cũng có hơi quá mức rồi đó."
Lê Tiêu bị hắn làm phiền đến không nhẹ, xoay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Lúc trước Chu Kiến nhìn thấy hắn như vậy đã sớm sợ hãi, nhưng lúc này vẫn còn tức giận nhìn hắn: "Anh, anh có có mặt mũi ở đây trừng em sao? Rõ ràng là anh sai, khó trách chị dâu muốn bỏ đi, ai mà chịu cho nổi tính tình này của anh chứ?"
Lê Tiêu đen mặt dừng bước, âm u nhìn hắn.
Chu Kiến cứng cổ không nhận thua.
"..."
"Đệt."
Lê Tiêu sờ sờ đầu, thấp giọng mắng một câu: "Ông đây sai rồi được chưa."
Xoay người bỏ đi.
Chu Kiến lúc này mới vừa lòng, một lần nữa đi theo, hỏi: "Chúng ta làm sao mà tìm?"
Lê Tiêu không nhìn hắn, nhíu nhíu mày nói: "Phân công nhau ra tìm, chú đến trường học, anh đến khách sạn xung quanh đây xem thử, lát nữa gặp nhau ở ngã tư phố Bắc."
Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.