“Tôi cũng chuẩn bị quà cho cậu nè.” Dư An Nghi đưa cái túi nhỏ trên tay qua cho cậu, “Thế nhưng tính tôi thẳng thắn, không thường để bụng đến mấy chuyện này, vì vậy tôi đã quên mất hôm nay là sinh nhật của cậu, cũng may là nhờ có Liên Cảnh Hành nhắc nhở tôi, tôi mới nhớ ra chuyện này.”
Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, nếu Sở Thành không nhắc nhở cậu, có khi cậu cũng sẽ không mời Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi, mà là lặng lẽ trải qua một ngày sinh nhật nhỏ bé cùng với Sở Thành mà thôi. Thế nhưng không ngờ, hai người đến dự sinh nhật bất ngờ mà vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu,
thật hổ thẹn quá đi. “Vậy hai người ăn tối chưa?”
“Anh chưa.” Liên Cảnh Hành nói.
“Tôi ăn rồi.” Dư An Nghi nói, “Nhưng mà tôi vẫn muốn ăn bánh kem của cậu.”
Cô phát hiện chiếc bánh kem trên bàn là một chiếc bánh handmade, “Ai làm dợ? Khinh Chu, cậu làm đó sao? Thoạt nhìn cũng ra gì lắm đó, có điều là chỉ thiếu một ít trang trí hoa văn mà thôi.”
“A Thành làm đó.” Quý Khinh Chu nhìn về phía Sở Thành.
Sở Thành tỏ vẻ kiêu ngạo, “Không sai, là tôi làm.”
Dư An Nghi khiếp sợ lần hai, “Anh còn biết làm bánh kem nữa ư!?”
“Một người đa tài đa nghệ như tôi, có gì mà không biết.”
Dư An Nghi nhịn không được mở lời khen ngợi, “Anh thật đúng là lợi hại, từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hiện tại trưởng thành rồi, không những vì yêu mà ra mắt, mà còn có thể vì yêu mà trở thành thợ làm bánh nữa cơ! Em phải chụp một tấm hình mới được, để anh trai em và đám người kia mở to mắt nhìn rõ tay nghề xuất sắc của anh.”
*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân:
Ý chỉ người sống sung sướng chưa từng làm việc nặng “Làm vậy không ổn đâu, đả kích bọn họ lắm.” Sở Thành không hề cảm thấy xấu hổ nói.
Dư An Nghi không muốn nói chuyện với anh nữa,
tóc nhỏ mặt dày quá phải làm sao đây? Còn có thể làm sao nữa, chấp nhận điều đó đi! Quý Khinh Chu thấy Dư An Nghi tỏ vẻ hết muốn nói, bèn giúp cô cắt một khối bánh kem, “Cậu nếm thử đi, cũng không tệ lắm.”
“Trong mắt cậu tình nhân hóa thành đầu bếp Michelin rồi đúng không?” Dư An Nghi rất hoài nghi.
“Không tệ thật mà.” Quý Khinh Chu khẳng định.
Lúc này Dư An Nghi mới cúi xuống nếm thử, sau đó cô ngạc nhiên phát hiện,
đúng là không tệ thật, Dư An Nghi yên lặng nhìn về phía Sở Thành, Sở Thành vẫn đang tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn cô, “Thế nào, có phải bị chinh phục bởi tay nghề của tôi rồi không?”
Dư An Nghi:……
Dư An Nghi thật sự không muốn nói chuyện với tóc nhỏ nhà cô nữa.
Quý Khinh Chu lại cắt một khối cho Liên Cảnh Hành, sau đó cả bốn người cùng nhau quây quần dùng bữa.
Lúc này chỉ có bốn người, không có máy quay, nên mọi người đều nói chuyện không hề cố kỵ, vừa tán gẫu vừa chơi lại các trò chơi đã chơi khi còn ghi hình chương trình, khắp căn nhà nhỏ đều tràn ngập tiếng cười.
Chờ đến khi ăn cũng xấp xỉ no rồi, Sở Thành khẽ ho nhẹ một tiếng nói, “Chúng ta chơi một trò chơi đi, ai thua sẽ phải hát một bài.”
“Được.” Mọi người đều đồng loạt đồng ý.
Kết quả trò chơi vừa mới bắt đầu, Sở Thành đã thua rồi.
“Anh có được không đó, hát đi hát đi.” Dư An Nghi hô.
Đây chính là điều Sở Thành muốn từ nãy đến giờ, “Chờ chút.”
Anh vừa nói xong, liền đứng lên, đi về phía chiếc vali của anh.
Quý Khinh Chu cảm thấy hiện tại chiếc vali của Sở Thành giống như một cái túi Càn Khôn vậy, luôn có thể lấy ra những thứ khiến cậu kinh ngạc khiếp sợ không thôi. Cậu có chút hối hận vì trước khi tham gia ghi hình, đã không kiểm tra xem chiếc vali của Sở Thành chứa đựng những gì ở bên trong.
Không được bao lâu, Sở Thành liền cầm một chiếc đàn ghi-ta bước ra. Lúc này không chỉ Quý Khinh Chu, mà Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi cũng sợ ngây người.
“Anh còn mang theo cái này nữa ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc cảm thán,
để vừa chiếc vali luôn ư? “Em không biết à?” Liên Cảnh Hành hỏi cậu.
Quý Khinh Chu giơ tay chỉ chính cậu, “Anh cảm thấy là em đang biết không? Nào có ai đặt một chiếc đàn ghi-ta vào vali đâu chứ!”
Hiện tại, Sở Thành dùng hành động thực tế của anh nói cho cậu biết,
có anh đặt nè! Hơn nữa còn đặt vừa nữa là đằng khác! Dưới ánh mắt khiếp sợ của ba người xung quanh, Sở Thành đắc ý kéo ghế ngồi xa ba người họ một chút, bắt đầu chỉnh âm.
Liên Cảnh Hành nhìn tư thế này của anh,
đây đâu còn là hình phạt ca hát vì thua trò chơi nữa đâu, mà là rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước, tính toán tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc luôn. “Em thấy anh chỉ còn thiếu microphone thôi đó,” Dư An Nghi nói, “Sao anh không mang microphone theo luôn đi.”
“Hát ở một nơi thế này mà còn cần đến microphone nữa ư?” Sở Thành khinh bỉ nhìn cô, anh thử gảy đàn, bắt đầu chuẩn bị ca hát.
“À, trước khi hát, tôi muốn nói một câu với Chu Chu,” Sở Thành nói, “Chu Chu, chúc em sinh nhật vui vẻ, tuy sinh nhật lần này có chút qua loa, nhưng hơn hết vẫn là phản phác quy chân.”
*Phản phác quy chân
– thành ngữ TQ: quay về những điều cơ bản, ở đây ý muốn nói tuy đơn sơ nhưng quan trọng nhất vẫn là tấm lòng chân thành “Đúng vậy,” Dư An Nghi cũng vỗ tay cổ vũ, “Chu Chu sinh nhật vui vẻ.”
“Chu Chu sinh nhật vui vẻ.” Liên Cảnh Hành nói.
Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, cậu yên lặng cúi đầu xuống, nhưng trên mặt vẫn không giấu nỗi nét tươi cười.
Sở Thành nói xong liền bắt đầu ca hát, giọng hát của anh rất nhẹ nhàng và ấm áp:
“Bởi vì mơ thấy em rời đi
Trong cơn mơ tỉnh lại anh chợt bật khóc
Nhìn làn gió đêm thổi qua ô cửa sổ
Em có cảm nhận được tình yêu của anh không?”
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, cậu cho rằng Sở Thành sẽ hát bài《Yêu không buông tay》, ấy thế mà lại không phải. Cậu nhìn Sở Thành, tiếp tục nghe anh cất lời ca:
“Chờ đến khi chúng ta già đi
Liệu em có còn ở bên cạnh anh nữa hay không?
Ô kìa những lời thề non hẹn biển
Dần dần lạc trôi vào quá khứ
Có mấy ai đã từng yêu mến em khi em xinh đẹp thuở còn trẻ
Mà đến giờ vẫn bằng lòng yêu em bất kể năm tháng hao mòn?
Có mấy ai đã đến bên cạnh em và vẫn còn ở đó?
Chỉ cần cả đời này có em, anh sẽ ở bên cạnh em cả cuộc đời này.”
*Trích bài “Cả đời này có em” – Tống Bằng Phi 《一生有你》- 宋鹏飞
Khoảnh khắc này đây, trong mắt Quý Khinh Chu chỉ còn lại mỗi hình bóng của Sở Thành.
Cậu không tin vào hôn nhân, cũng không tin vào cái gọi là mãi mãi, nhưng giờ đây cậu lại khát khao một mãi mãi dài lâu, chờ đợi một mãi mãi dài lâu với Sở Thành. Cậu cũng đã từng muốn hát bài này cho Sở Thành nghe, khi ấy cậu rất muốn nói cho Sở Thành biết, chỉ cần cả đời này có anh, em đều sẽ ở bên cạnh anh suốt cả đời này, nhưng không ngờ, Sở Thành lại là người hát bài hát này cho cậu nghe trước.
Quý Khinh Chu cảm thấy lời bài hát này phải dành cho cậu hát mới đúng, bởi vì cậu đã từng tỉnh giấc khóc thút thít khi mơ thấy Sở Thành rời đi, thế nhưng cậu lại không biết rằng, khi cậu không hay biết gì, Sở Thành cũng đã từng bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng khi mơ thấy cậu rời đi, tỉnh dậy không thấy cậu đâu, anh cũng đã từng thao thức cả đêm không ngủ được.
Quý Khinh Chu nghe Sở Thành hát những lời này, tâm như mặt hồ vắng lặng bỗng dưng có từng đợt sóng nhỏ lướt qua, lưu lại hình ảnh bóng hồng, khắp mặt hồ dần dần trở nên sáng rực. Ngay tại khoảnh khắc này đây, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được có lẽ cậu và Sở thành sẽ có được một tình yêu lâu dài. Nếu sau này Sở Thành vẫn luôn quan tâm đến cậu giống như bây giờ, nhất định cậu và Sở Thành sẽ không bao giờ chia tay, mà vẫn sẽ tay nắm tay đi hết đoạn đường này, và cũng với điều kiện là nếu, nếu đó cũng là điều Sở Thành mong muốn.
*khúc tả tâm trạng bằng hình ảnh mặt hồ: tác giả mượn so sánh từ bài thơ Thẩm Viên của Lục Du: hình ảnh bóng hồng phản chiếu dưới mặt hồ chính là người mình luôn nhớ thương
Sở Thành vừa hát xong, Quý Khinh Chu liền nhiệt tình vỗ tay cổ vũ cho anh.
Dư An Nghi nói nhỏ, “Thật lãng mạn quá đi.”
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu, anh nhoẻn miệng cười, dưới ánh nến leo lắt anh nhìn người yêu của anh, ánh mắt dịu dàng ngập tràn tình yêu. Nếu có thể, Sở Thành hy vọng thời gian sẽ giống như một chiếc đồng hồ có thể mặc người tùy chỉnh, khi ấy anh sẽ điều chỉnh thời gian đến cuối cuộc đời này, để Quý Khinh Chu có thể nhìn thấy được khi đến cuối cuộc đời này, anh và cậu vẫn còn ở bên cạnh nhau.
Nhưng sau đó anh lại cảm thấy, cho dù thời gian không giống như chiếc đồng hồ mặc người tùy chỉnh, thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh Quý Khinh Chu dần dần trải qua từng phút, từng giây, từng giờ, mỗi một ngày trôi qua, anh đều sẽ ở bên cạnh Quý Khinh Chu, cùng cậu ngắm thủy triều dâng lên rồi hạ xuống, cùng cậu ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng cậu trao nhau những nụ hôn nồng cháy, quý trọng mỗi một giây phút ở bên cạnh nhau.
Không ai có thể nói trước được điều gì về cuộc đời mình, nhưng Sở Thành biết, anh không hề nói suông, từ lúc anh vứt bỏ hết mọi hoang mang trong lòng, ngồi trên máy bay đi tìm Quý Khinh Chu, khi ấy anh đã biết, cuộc đời này của anh sẽ được viết lên như thế nào rồi, và cũng đã sẵn sàng để đón nhận dòng chảy sinh mệnh này rồi.
Liên Cảnh Hành thấy Dư An Nghi hâm mộ nhìn Sở Thành, anh nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói với Sở Thành, “Sở tổng có hát nữa không? Không hát nữa thì tiếp tục chơi trò chơi đi.”
“Anh vẫn tin anh ấy muốn chơi trò chơi à? Anh ấy chỉ giả bộ chơi trò chơi để được ca hát mà thôi!” Dư An Nghi quay đầu nhìn Liên Cảnh Hành, ánh mắt đều là anh không hiểu chuyện gì cả.
Liên Cảnh Hành cười cười, anh không dám nói trước mặt cô rằng, chính anh cũng đang muốn giả bộ chơi trò chơi để được ca hát.
“Chơi tiếp đi.” Từ đầu Sở Thành cũng chỉ một lòng muốn hát bày này cho Quý Khinh Chu nghe, nên hiện tại hát xong rồi, anh liền tiếp tục chơi trò chơi cùng ba người họ.
Lúc này thời gian chơi trò chơi bỗng dưng kéo dài, bốn người xoay quanh hết bốn năm vòng, cuối cùng Liên Cảnh Hành cũng mắc phải sai lầm, Sở Thành lập tức ồn ào nói, “Hát đi hát đi.”
Dư An Nghi cũng hô hào theo, “Đúng vậy đúng vậy, hát đi hát đi.”
Liên Cảnh Hành vô cùng tao nhã cầm đàn ghi-ta lên, Quý Khinh Chu kinh ngạc nói, “Đàn anh cũng biết gảy đàn ghi-ta ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Dư An Nghi tưởng Quý Khinh Chu cũng không biết gảy đàn, vì vậy cô liền lập tức an ủi cậu, “Không sao, tôi cũng không biết nè, hai chúng ta cùng chung một hội.”
“Đâu có, tôi cũng biết gảy đàn mà.” Quý Khinh Chu quay đầu nhìn cô.
Dư An Nghi:……
Dư An Nghi cảm thấy trong đám người này chỉ có cô là đầu trọc thôi,
trong bốn người, thế mà lại chỉ có mình không biết gảy đàn ghi-ta, thật đáng sợ! Liên Cảnh Hành đẩy ghế ra xa một chút, sau đó bắt đầu vừa gảy đàn ghi-ta, vừa cất tiếng hát:
“Nếu có một ngày
Anh trở lại khoảng thời gian trước kia
Trở lại là anh của ban đầu
Thì liệu em có còn cảm thấy anh không tồi nữa hay không?”
Đây là lần đầu tiên Quý Khinh Chu nghe Liên Cảnh Hành ca hát, cậu phát hiện khi Liên Cảnh Hành ca hát, vẻ mặt của anh dịu dàng hơn ngày thường nhiều, giọng điệu cũng mềm mại hơn.
Cậu nghe được Liên Cảnh Hành hát:
“Khi đôi mắt của em híp cười
Khi em đang uống coca
Khi em đang nhao nhao ầm ĩ
Anh luôn muốn đối xử tốt với em
Nhưng em lại chẳng hề hay biết điều đó
Nghĩ đến em, chỉ nghĩ đến em
Cũng có thể trở thành một thứ khiến anh đam mê h4m muốn”
*Trích bài hát “Khi anh” – Vương Tâm Lăng 《當你》- 王心凌
Quý Khinh Chu khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Sở Thành, rõ ràng Sở Thành cũng đang giống cậu, cả hai đều không ngờ Liên Cảnh Hành lại có thể hát những lời này một cách trắng trợn như thế, hai người vô thức đưa mắt nhìn lén Dư An Nghi, Dư An Nghi vẫn đang chăm chú lắng nghe, đầu khẽ lắc lư đong đưa theo điệu nhạc, cả người hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu bài hát.
Quý Khinh Chu:……
Sở Thành:……
Bên kia Liên Cảnh Hành vẫn đang hát “Rất thích em, em có biết hay không?”. Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nhìn nhau,
rõ ràng là không biết! Hai người bèn lắc lắc đầu, yên lặng rơi nước mắt thay cho Liên Cảnh Hành.
Bốn người lại chơi thêm một hồi, mới phát hiện không ngờ mới đó mà đã 9 giờ rồi, lúc này Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi không tiễn em nhé, Liên Cảnh Hành đưa đại tiểu thư trở về đi.” Hôm nay tâm tình Sở Thành vô cùng tốt, nên anh quyết định giúp Liên Cảnh Hành một phen.
Đương nhiên Liên Cảnh Hành sẽ đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
“Đi đường cẩn thận, sáng mai gặp nha.” Quý Khinh Chu nói lời từ biệt với hai người họ, nhìn hai người đi khỏi khoảng sân nhà mình.
Sở Thành tự giác dọn dẹp bàn ghế, Quý Khinh Chu muốn giúp anh, nhưng lại bị anh lấy lý do “là thọ tinh thì không cần phải làm gì hết” ngăn lại. Quý Khinh Chu đành phải vừa nhìn anh dọn dẹp vừa hàn huyên tán gẫu với anh.
Chờ đến khi Sở Thành dọn dẹp xong hết mọi thứ rồi, hai người bắt đầu ngồi trên giường xé mở món quà mà Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi đã tặng. Liên Cảnh Hành tặng cho cậu một cây bút máy, món quà này có hơi ngoài dự đoán của Quý Khinh Chu, nhưng nghĩ lại thì đây đúng là phong cách của Liên Cảnh Hành, dù sao thì cậu cũng rất thích món quà này. Dư An Nghi tặng cho cậu một đồng hồ đeo tay, Quý Khinh Chu đã đoán trước được sẽ là món quà này, cậu cảm thấy kiểu dáng đồng hồ này vừa trang nhã mà cũng vừa tinh xảo, bèn cân nhắc sẽ mang nó theo khi tham gia các hoạt động sự kiện nào đó.
“Món quà nào cũng đẹp hết.” Cậu vui vẻ nói, “Thế nhưng,” cậu ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thành, “Món quà của anh mới là đẹp nhất.”
Sở Thành hôn cậu một cái, “Đương nhiên rồi, anh là bạn trai của em mà.”
Mà bên kia, Dư An Nghi cùng Liên Cảnh Hành đang đi dạo trên một con đường làng nhỏ, Dư An Nghi nhớ lại từng màn vừa rồi, nhịn không được buông lời cảm thán, “Hai người đó thật khiến người ta hâm mộ mà.”
“Em hâm mộ à?” Liên Cảnh Hành hỏi.
=================