Sở Thành khẽ nhéo gương mặt cậu, “Thật ra nếu em muốn tự lập, có thể tự mở một phòng làm việc khác.”
“Không sao đâu, em ở Tây Ngu cũng khá tốt, có thể kiếm tiền giúp anh của anh, chờ em kiếm được nhiều tiền rồi, nói không chừng ngài ấy sẽ thích em nhiều hơn một chút.”
Sở Thành bật cười, “Em là bạn trai của anh, anh thích em là được rồi, còn muốn anh ấy thích em làm gì.”
“Bởi vì anh đã thích em rồi,” Quý Khinh Chu thành thật thẳng thắn nói, “Cho nên em mới muốn người nhà của anh cũng thích em, như vậy, bọn họ sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”
Sở Thành ôm ôm cậu, “Yên tâm, anh đã nói tính hướng của anh cho mọi người trong nhà biết từ lâu rồi, bọn họ đã biết và cũng hy vọng anh có thể tìm được ai đó bầu bạn, cho nên, bọn họ sẽ không làm khó em.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng nếu được yêu thích nhiều hơn một chút, tự nhiên sẽ tốt hơn.”
“Thịnh Văn Hi có nói thêm gì nữa không?”
“Nói rất nhiều, hình như ngài ấy có chút hoài nghi về mối quan hệ của chúng ta. Thế nhưng em cũng không nói thật, chỉ nói chúng ta là bạn bè. Em cảm thấy ngài ấy là người rất thích nói đạo lý, tự cho rằng đang suy nghĩ tốt cho em, nhưng em lại không muốn ý tốt này của ngài ấy. Mấy ngày nay, ngài ấy quan sát em đóng phim, mỗi lần diễn xong đều cùng em nói chuyện phiếm, mỗi lần đều hỏi em một vấn đề ‘vậy bây giờ cậu vẫn không muốn diễn A Hành sao’, em đã trả lời ngài ấy rất nhiều lần rồi, cũng nói rất rõ ràng luôn rồi, so với chuyện theo đuổi con đường nghệ thuật, em càng hy vọng bản thân có thể sống tốt hơn mà thôi. Thế nhưng ngài ấy vẫn luôn cảm thấy, em có thể thử cách khắc phục điểm yếu đấy.”
Quý Khinh Chu thở dài, “Cho nên có đôi khi em cũng rất mệt. Đóng phim đã rất vất vả rồi, diễn xong còn phải không ngừng giải thích với ngài ấy nữa. Ngài ấy muốn nói chuyện phiếm, em không thể từ chối được, có đôi khi diễn xong, em muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng bởi vì ngài ấy ở đấy, nên em đành phải tiếp tục vực dậy tinh thần. Ngài ấy là đạo diễn lớn, người trong đoàn sẽ không ai dám nói gì ngài ấy, nhưng sẽ vô thức hướng mắt về em nhiều hơn, họ sẽ cảm thấy em đang làm bộ làm tịch, cảm thấy em không biết quý trọng. Ngày đó Khổng Ngôn còn nói với em là hãy biết quý trọng cơ hội, nói một người cao quý như ngài ấy đã đợi em mấy ngày rồi, em nên đáp ứng sớm đi. Thế nhưng em không muốn, em thật sự không muốn diễn, em cũng nói rất rõ ràng rồi, vì sao vẫn luôn không ngừng chạy đến hỏi em?”
Quý Khinh Chu không hiểu, “Em từ chối rất rõ ràng mà, cũng nói lý do đàng hoàng. Chẳng lẽ những người khác nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật, thì em cũng phải hiến thân vì nghệ thuật sao? Em có tư tưởng cùng chủ kiến riêng của mình, vì sao lại không chịu lắng nghe suy nghĩ của em? Vì sao chỉ muốn em làm theo ý nghĩ của ngài ấy? Chẳng lẽ lời nói của em không có một chút giá trị nào sao? Bằng không sao em đã nói nhiều như vậy rồi, sắp biến thành cái máy phát lại luôn rồi, mà sao ngài ấy vẫn chưa chịu hiểu rõ, vì sao cứ muốn ép hỏi em, muốn em khắc phục, muốn em thử thách bản thân, lỡ như em khắc phục không được, yêu phải nam diễn viên kia, chia tay với anh, đắm chìm trong nỗi thống khổ rối rắm của A Hành, chết gục giữa đường, ngài ấy sẽ nhặt xác thay em sao?”
“Nói bậy gì đó.” Sở Thành trách mắng, “Phi phi phi, điềm xấu mau đi.”
Quý Khinh Chu thấy anh nhíu mày, cũng vội vàng “phi” ba tiếng, “Em không cố ý nói như vậy, em chỉ……”
“Không có chỉ gì hết.” Sở Thành cắt ngang lời cậu, “Con đường diễn xuất của em, do chính em làm chủ, em muốn diễn thì cứ việc diễn, em không muốn diễn, đừng nói là Thịnh Văn Hi, có là ba của anh ta cũng vô dụng. Nếu sau này anh ta lại đến tìm em, em cứ thẳng thắn bảo anh ta tới tìm anh, em ngại thân phận anh ta không dám đắc tội anh ta, nhưng anh thì không. Ngược lại anh còn muốn hỏi, dựa vào đâu mà cứ nhất định phải bắt em khắc phục bản thân, anh ta không thể tự mình khắc phục, đổi một diễn viên khác sao?”
“Cũng không phải em chủ động muốn diễn A Hành, anh ta mời em tới, còn muốn ép em khắc phục, sao không tự khắc phục chính bản thân mình đi? Nếu khắc phục một việc dễ dàng như vậy, anh ta cũng nên từ chính bản thân anh ta trước đúng không? Nếu không dễ dàng, anh ta không làm được, thì có tư cách gì yêu cầu em nhất định cũng phải làm được? Đừng nói là vì theo đuổi nghệ thuật, anh ta muốn theo đuổi nghệ thuật, không ai ngăn cản, nhưng hà tất gì lại kéo em theo, em cũng đã nói không muốn, vậy dựa vào đâu lại muốn em mạo hiểm giúp anh ta theo đuổi nghệ thuật? Ý muốn của em không cần tôn trọng sao? Em nguy hiểm thì không phải nguy hiểm sao?”
Quý Khinh Chu nghe anh nói một hồi, nhịn không được vỗ tay, “Sao em không nghĩ tới mấy lời này của anh nhỉ? Bằng không em đã có thể nói ngay với ngài ấy rồi. Nói không chừng, ngài ấy cũng sẽ hiểu rõ ý em, vẫn là anh lợi hại.”
“Đó là lý do vì sao ngày thường em không thể nói lại anh.”
“Em không nói lại anh ư?” Quý Khinh Chu vẫn nhớ rõ thành quả thắng lợi trước đó không lâu, “Người già không nơi nương tựa? Tình yêu mua bán à?”
Sở Thành:……
Quý Khinh Chu nét mặt vui mừng, “Anh xem, không phải đã từng nói rồi sao?”
Sở Thành bất đắc dĩ gật đầu, “Rồi rồi rồi, em lợi hại hơn, là anh nói không lại em, anh không bằng em.”
Quý Khinh Chu nghe lời nói thỏa hiệp của anh, vô thức nở nụ cười, “Nếu tất cả mọi người đều dễ nói chuyện như anh thì tốt rồi.”
Bây giờ nhớ lại mới thấy, cũng chỉ có duy nhất Sở Thành, khi cậu vừa mới xuyên qua đây, vẫn chưa thể tiếp thu đã phải hòa mình vào cuộc sống của người khác, là nhường nhịn cậu. Nếu đổi lại là những người khác, phỏng chừng sẽ không đồng ý bước vào mối quan hệ từ từ mà đến. Nếu là Thịnh Văn Hi, đại khái ngài ấy sẽ nói, “Cậu khắc phục một chút”, sau đó ngài ấy sẽ kiên quyết tiến tới mối quan hệ.
Cho nên cậu vẫn luôn tin tưởng Sở Thành nhất, bởi vì trong vô số người, Sở Thành là người duy nhất ngay từ đầu đã luôn không ngừng nhường nhịn cậu. Từ lúc bắt đầu, cậu đã biết Sở Thành nhường cậu. Cho nên mặc dù địa vị hay thân phận của Sở Thành cao hơn những người mà cậu đã từng gặp, cậu vẫn không hề sợ Sở Thành, dám giương nanh múa vuốt trước mặt anh, không hề cố kỵ. Bởi vì cậu biết, Sở Thành sẽ không thương tổn cậu.
“Anh thật tốt.” Cậu ngẩng đầu hôn hôn Sở Thành.
Sở Thành dịu dàng hôn lên trán cậu, “Em cũng vậy.”
Hiếm khi Quý Khinh Chu được gặp Sở Thành, cậu không muốn nói về chuyện của Thịnh Văn Hi nữa, bèn nói, “Đổi đề tài khác đi, lần này anh có thể ở được mấy ngày?”
“Ba bốn ngày gì đó.” Sở Thành nói.
Cũng không lâu lắm, Quý Khinh Chu có chút tiếc hận, thế nhưng Sở Thành có thể tới là rất tốt rồi, “Vậy đêm nay anh muốn ngủ ở phòng em, hay về phòng anh?”
Sở Thành cảm thấy cậu đã biết rõ rồi còn cố hỏi, “Em nói xem?”
Quý Khinh Chu cười cười, “Vậy mấy ngày nay anh ngủ ở chỗ em đi.”
Sở Thành hừ một tiếng, ôm eo cậu, cúi đầu cắn môi cậu một cái. Quý Khinh Chu ôm anh, ngoan ngoãn mặc anh hôn.
Thời điểm vừa qua tháng 12,《Phá Quang》chính thức định ngày công chiếu, bộ phim sẽ bắt đầu chiếu từ ngày 31 tháng 12, là ngày cuối cùng trong năm. Lúc Quý Khinh Chu quay bộ phim này, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bé không có danh tiếng, bởi vì được Liên Cảnh Hành đề cử, mới có tư cách thử kính, hiện tại nhờ có《Quyết Chiến 48 Giờ》và《Một Tấm Thơ Tình》, cậu cứ thế một đường đi lên, nên ngoài Liên Cảnh Hành ra, cậu cũng xem như là diễn viên nổi tiếng nhất trong dàn diễn viên bộ phim điện ảnh này, bởi vậy trên các kế hoạch tuyên truyền của đoàn phim, phần lớn đều có tên của cậu.
Thế nhưng ngày 23 tháng 12 cậu mới đóng máy, bởi vậy từ tối ngày 23, cậu mới bắt đầu tiến hành kế hoạch tuyên truyền. Sở Thành tính toán lễ Giáng Sinh sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, nhưng mắt thấy lịch trình kín mít của cậu, anh không nói gì, chỉ bảo cậu chú ý nghỉ ngơi.
Ngược lại Quý Khinh Chu lại có chút áy náy, trước đó cậu đã từng hứa với Sở Thành năm nay sẽ trải qua kỳ Giáng Sinh với anh, thế mà giờ đây, cậu lại vì công tác, không thế cùng nhau nghỉ lễ, mà còn ở nơi đất khách quê người.
Sở Thành an ủi cậu, “Không sao, em cứ lo công việc của em trước, đợi em tuyên truyền xong rồi, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua lễ Nguyên Đán.”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Em nhìn lịch thông cáo rồi, em không có lịch trình vào ngày Nguyên Đán, lần này chắc chắn chúng ta sẽ trải qua cùng nhau.”
“Ừ.”
Cậu đưa vé phim suất chiếu đầu tiên của 《Phá Quang》mà cậu lén giữ lại được cho Sở Thành, “Ngày 31 tháng 12, chúng ta cùng đi xem đi.”
“Ừ.” Sở Thành đáp ứng.
Sau đó có thể cùng nhau bước qua năm mới. Nghĩ đến đây, Quý Khinh Chu liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, đợi năm nay qua đi, là cậu và Sở Thành đã ở bên nhau được một năm rưỡi rồi.
Một năm này, Liên Cảnh Hành vội vàng đóng phim cùng đầu tư, thời gian gặp gỡ với Quý Khinh Chu cũng không nhiều, gần đây chỉ có một lần, đó là sau khi Quý Khinh Chu cùng Sở Thành tách ra, anh vừa quay xong, về thành phố X, hẹn cậu ra ngoài ăn một bữa cơm. Khi đó anh muốn mở đường cho Quý Khinh Chu, nhưng sau đó anh chợt phát hiện căn bản Quý Khinh Chu không cần anh phải mở đường, thoạt nhìn dáng vẻ của cậu vẫn luôn thoải mái, chỉ là thiếu một chút sức sống thường ngày thôi.
Liên Cảnh Hành vì muốn chiếu cố cậu, nên đã bảo Chu Thành Phong toàn bộ lịch trình nửa năm sau của anh sẽ luôn đi theo Quý Khinh Chu. Hai người bọn họ có chung một người đại diện, vốn dĩ Chu Thành Phong vì Quý Khinh Chu mới vừa chân ướt chân ráo vào nghề nên dồn rất nhiều thời gian và tinh lực cho cậu, anh sợ Liên Cảnh Hành sẽ có ý kiến, vẫn luôn cẩn thận cân bằng mối quan hệ giữa Quý Khinh Chu và Liên Cảnh Hành, thậm chí ban đầu khi thử kính vai Lâm Lạc Dương của《Phá Quang》anh cũng không để Quý Khinh Chu tham dự. Thế nhưng Liên Cảnh Hành hào phóng hơn anh tưởng tượng nhiều, trừ những lúc quan trọng ra, phần lớn anh đều bảo Chu Thành Phong an bài Quý Khinh Chu đi cùng với anh.
Quý Khinh Chu gọi anh một tiếng đàn anh, đương nhiên anh phải làm một người anh lớn có trách nhiệm, quan tâm, chăm sóc đến đàn em rồi.
Lần này《Phá Quang》tuyên truyền, hiếm khi hai người được tề tựu, cả hai đều rất vui vẻ, Quý Khinh Chu cảm thán, “Năm nay anh bận rộn quá nha.”
Chu Thành Phong nói tiếp, “Có năm nào mà cậu ta không bận? Năm nào cũng bận cả.”
Chu Thành Phong dẫn dắt Liên Cảnh Hành đã được nhiều năm, người ngoài dán cho Liên Cảnh Hành rất nhiều nhãn hiệu, nhưng chỉ có duy nhất một cái là thích hợp, đó là “Tam Lang Liều Mạng”, chỉ tiếc là danh hiệu này đã sớm bị bỏ quên rồi. Liên Cảnh Hành có thể một năm 365 ngày đóng phim không ngừng nghỉ, cho dù có ngày nào đó anh không thể quay được, thì cũng là do anh bận rộn chuyện khác. Đôi khi, Chu Thành Phong cũng mở lời khuyên, nghỉ ngơi một chút đi, cậu không phải người máy. Liên Cảnh Hành nghe vậy, đúng là cũng nghỉ ngơi một chút, nhưng ngay sau đó, anh lại bắt đầu một vòng tròn bận rộn mới.
Chu Thành Phong cũng biết ít nhiều về bối cảnh của Liên Cảnh Hành, cũng biết dã tâm không ngừng lấy thưởng của Liên Cảnh Hành không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ điểm dừng chân của Liên Cảnh Hành là ở phía sau màn. Nhưng đôi khi Chu Thành Phong vẫn sẽ không nhịn được tự hỏi, chạy đua như này, thật sự không mệt sao? Liên Cảnh Hành vẫn còn trẻ, thả chậm bước chân một chút cũng được mà, hà tất gì cứ phải thúc ép bản thân.
Nhưng Liên Cảnh Hành không thể, anh không thể ngừng bước chân tiến tới của anh được, anh có mục tiêu và kế hoạch của anh rõ ràng, anh đợi được, nhưng anh sợ người anh thích lại không thể chờ được anh. Anh không muốn đợi đến lúc anh có tư cách biểu đạt tâm ý của anh với Dư An Nghi, Dư An Nghi lại sớm bên nhau cùng với người khác, vì vậy anh vẫn luôn không ngừng tự nói với chính mình, phải nhanh lên, phải nhanh hơn chút nữa, cuối cùng chạy mãi đến hiện tại, anh cũng đã thấy được ánh rạng đông ở phía trước con đường.
Liên Cảnh Hành cười cười, nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Em làm hòa với Sở Thành chưa?”
Quý Khinh Chu ngượng ngùng gật đầu.
“Lúc ấy em nói gì với anh? Nói duyên phận hai người đã hết, giờ thì sao? Chưa được mấy tháng mà đã làm hòa rồi, đúng là tuổi trẻ, có tinh thần lăn lộn ghê.”
====================