Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Phượng Khê phải ôn lại tất cả những chuyện đau lòng trong đời, mới có thể ngăn bản thân bật cười thành tiếng.

Đám Ma tộc này giỏi tấu hề thật!

Ngay cả nguyên nhân cái c.h.ế.t cũng hài hước như thế!

Gã kia mải chìm đắm trong sự đau khổ, nên không chú ý tới sự thay đổi biểu cảm chớp nhoáng của Phượng Khê.

Đương nhiên, dẫu gã có chú ý tới, thì nhìn vẻ mặt đau khổ của Phượng Khê lúc này, có lẽ gã lại tưởng bản thân nhìn nhầm cũng nên.

Phượng Khê đau khổ tới mức nào á? Đau khổ tới mức, nếu người không quen biết nhìn thấy biểu cảm đau khổ của nàng, còn tưởng rằng ba họ chín đời nhà nàng đều sống trong thành Vô Danh ấy chứ.

Lão già cố ổn định tâm trạng, rồi nói tiếp: “Sau khi thành Vô Danh gặp chuyện, bọn ta vẫn luôn không có cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Thế nên, ta chỉ có một tâm nguyện, là chờ có người báo chân tướng cho Ma tộc.”

“Để Ma tộc biết rằng, mười vạn tướng sĩ thành Vô Danh bọn ta không hề lâm trận bỏ chạy, mà là lạc vào khu vực trung tâm của vùng Cực Băng, toàn quân hi sinh.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Chỉ vậy thôi ư?”

Gã gật đầu: “Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy nguyện vọng của ta khá buồn cười, nhưng đây chính là chấp niệm suốt mấy vạn năm qua của bọn ta. Bọn ta không sợ sống c.h.ế.t, bởi đây là sứ mệnh của tướng sĩ Ma tộc bọn ta. Cái bọn ta sợ là sau khi c.h.ế.t mà còn phải mang tiếng xấu.”

Những người ở đây đều thoáng rung động.

Có lẽ do chấp niệm của lão già, có lẽ là do sự dũng mãnh không sợ c.h.ế.t của các tướng sĩ Ma tộc, cũng có lẽ do sự nhỏ bé của chúng sinh trong dòng sông năm tháng dài đằng đẵng…

Không biết điều gì đã chạm trúng nơi mềm mại nhất ở đáy lòng họ.

Lúc này, chuyện lão già là Nhân tộc hay Ma tộc cũng không còn quan trọng nữa.

Có vài phẩm chất tốt đẹp, chẳng hề phân biệt chủng tộc.

Nhưng, lời nói của Phượng Khê đã phá tan sự cảm động của mọi người: “Tiền bối, ngài nói một tràng dài như thế, nhưng chưa nói sẽ cho ta lợi lộc gì đâu! Không có thù lao, ta sẽ không làm!”

Lão già: “…”

Mọi người: “…”

Lão già cố hít sâu: “Tất nhiên là có thù lao.”

“Tuy chỉ khu vực trung tâm của vùng Cực Băng mới có thể sản sinh ra băng phách, nhưng vạn năm trước từng xảy ra một trận động đất, có chút băng phách đã trồi lên. Nếu ngươi phát lời thề đồng ý giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ nói vị trí của những băng phách kia cho ngươi.”

Hai mắt Phượng Khê sáng lên: “Có bao nhiêu? Vài vạn miếng ư?”

Lão già: “…”

Vài vạn miếng á?

Nàng tưởng băng phách là những cục đá nát mà nàng lấy ra đó ư?

Nhắc tới chuyện này, gã lại càng giận hơn!

Đoàn năm người trước giao nộp linh thạch, đến lượt đoàn mười lăm người của nha đầu này, lại giao nộp một đống đá!

“Có khoảng vài chục miếng! Về phần có thể lấy bao nhiêu, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi!”

Phượng Khê lập tức cảm tháy nhụt chí: “Chỉ có tí xíu thế thôi à? Mà thôi, thấy ngài đáng thương như vậy, ta đành miễn cưỡng đồng ý giúp ngài vậy!”

Lão già: “…”

Rốt cuộc nàng có biết chuyện một miếng băng phách ngàn năm đáng giá mấy trăm vạn linh thạch không thế?

Huống hồ đây còn là băng phách vạn năm, đã vượt qua con số mấy trăm vạn linh thạch rồi.

Mà phải là mấy trăm tỉ linh thạch!

Phượng Khê bắt đầu cất lời thề: “Phượng Khê ta xin thề, dưới tiền đề không nguy hiểm cho tính mạng, nếu tu vi, thời gian và hoàn cảnh cho phép, ta sẽ báo cáo chuyện của thành Vô Danh cho Ma tộc.”

“Nếu vi phạm lời thề, ta sẽ biến thành phế vật Ngũ linh căn!”

Lão già: “…”

Mọi người: “…”

Lần đầu họ nghe người ta thề mà còn kèm theo nhiều điều kiện như vậy.

Chẳng qua, lời thề này cũng đủ độc!

Phế vật ngũ linh căn tương đương với việc không thể tu luyện.

Lão già nói lời giữ lời, lập tức đưa cho Phượng Khê một tấm bản đồ, bên trên đánh dấu vị trí của băng phách.

Phượng Khê cười nhận lấy tấm bản đồ, rồi hỏi: “Lão già, đoàn người tiến vào trước bọn ta đâu rồi?”

Nghe xưng hô từ tiến bối biến thành lão già, lão già tỏ vẻ: “…”

Gã vừa hết giá trị lợi dụng một cái, đến cả xưng hô tiền bối nàng cũng chẳng thèm gọi nữa.

Nhưng, gã vẫn đáp: “Đám người kia quá ngu, tưởng rằng g.i.ế.t sạch tướng sĩ Ma tộc là ta sẽ giao bảo vật quan trọng của Ma tộc cho họ. Hừ, nằm mơ giữa ban ngày.”

“Ta đã đưa họ tới trung tâm vùng Cực Băng rồi, có thể sống sót ra ngoài không thì phải xem số phận của họ.”

Tâm trạng của Phượng Khê lập tức tốt lên trông thấy!

Nàng khẽ chớp chớp mắt: “Nghe lời này của ngài, băng phách không phải bảo vật quan trọng của Ma tộc đúng không? Thế bảo vật đó đâu?”

“Ta tốn công tốn sức, vắt nát óc mới có thể siêu độ mười vạn Ma binh, Ma tướng cho ngài, thế mà ngài lại định lừa ta?”

“Dẫu Nhân tộc hay Ma tộc cũng phải chú trọng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Ngài lật lọng như vậy không được tốt lắm đâu!”

Lão già: “…”

Nàng lừa mười vạn Ma binh, Ma tướng của gã tới độ hồn phi phách tán, lại lừa gã biến thành kẻ tàn phế, thế mà còn bắt gã cảm ơn nàng, tặng bảo vật Ma tộc cho nàng á?

Sao nàng mặt dày thế?

Gã hừ lạnh: “Dẫu ta có tặng bảo vật của Ma tộc cho ngươi, ngươi cũng không cầm nổi. Bảo vật quan trọng của Ma tộc chính là thành Vô Danh, mà tàn tích của thành Vô Danh vẫn đang nằm ở khu vực trung tâm của vùng Cực Băng. Ngươi có thể lấy được chắc?”

Phượng Khê thản nhiên đáp: “Có lấy được hay không là chuyện của ta, ngài chỉ cần trả lời ngà có cho hay không là được. Nếu không cho, ta sợ khi truyền lời cho Ma tộc lại không kiểm soát được cái miệng của mình, hại ngài già cả rồi mà còn bị tổn hại tới danh tiếng đấy.”

Lão già: “…”

Chẳng lẽ mấy vạn năm qua, Nhân tộc đã bị… đột biến gen ư?

Nếu không sao lại sinh ra kiểu người vô liêm sỉ tới mức này!

Đương nhiên gã không muốn cho.

Nhưng nghĩ tới cái miệng thất đức của tiểu nha đầu, cân nhắc tới danh dự của bản thân, gã chỉ đành thỏa hiệp.

Thôi được rồi!

Với tu vi này của nàng, đời này đừng mơ đặt chân tới khu vực trung tâm của vùng Cực Băng, cho nàng cũng có sao đâu?

Thế là gã nói: “Nếu ngày nào đó ngươi có thể đặt chân tới mảnh đất ở khu vực trung tâm của vùng Cực Băng, ta sẽ giao thành Vô Danh cho ngươi.”

Phượng Khê chớp mắt: “Ngài đã lật lọng một lần rồi, ta không tin ngài lắm đâu! Ngài thề đi!”

Lão già: “…”

Trong hai ta, rốt cuộc ai là chủ, ai là khách hả?

Gã chẳng qua chỉ là một sợi tàn hồn chấp niệm còn sót lại, thề độc chẳng ảnh hưởng gì tới gã cả.

Nhưng, con hàng Phượng Khê nào chịu thiệt bao giờ. Nàng bắt gã dùng Ma Hoàng đương nhiệm của Ma tộc ở Bắc Vực ra thề, rằng nếu gã thất hứa, Ma Hoàng sẽ bị sét đánh!”

Lão già: “…”

Thôi được rồi.

Nhãi ranh Ma Hoàng kia cũng được coi là vãn bối của gã, mượn chút tên tuổi cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!