Sau khi đám Ma binh, Ma tướng biến mất, mọi người thảnh thơi ngồi đợi gã Ma tộc thông báo kết quả.
Nhưng, họ chờ mãi mà vẫn chẳng thấy giọng nói gã vang lên.
Phượng Khê: “…” Ối giời ạ!
Đừng bảo gã cũng bị nàng lừa tới hồn phi phách tán rồi đấy nhé?
Tố chất tâm lý kém tới vậy ư?
Mọi người chờ thêm một lát nữa, nhưng vẫn chẳng thấy gì.
Họ chỉ đành tự tìm đường ra.
Hiện tại họ đang bị nhốt trong một kết giới, muốn ra ngoài, một là hợp sức phá vỡ kết giới, hai là tìm ra mắt trận.
Liễu Thiếu Bạch của Vạn Kiếm Tong và Mạnh Hoài Nam của Ngự Thú Môn đều là trận pháp sư, hai người bắt đầu nghiên cứu cách phá trận.
Bên kia, Mạc Tu Viễn cũng đang nghiên cứu cách phá trận.
Không ngờ rằng, Thẩm Chỉ Lan chỉ tiện tay tấn công bừa một chỗ, kết giới đã xuất hiện lỗ hổng.
Đám người Hỗn Nguyên Tông mừng như điên, vội vàng chui qua lỗ hổng để ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Chỉ Lan còn lấy ra một tờ giấy, viết vội dòng chữ rồi quơ quơ về phía nhóm người Phượng Khê: “Chúng ta ra ngoài tìm hiểu tình hình trước, rồi quay về cứu mọi người sau.”
Hình Vu lập tức bĩu môi: “Nói hay hơn hát. Ta biết thừa nàng ta sợ chúng ta ra ngoài, sẽ cướp mất bảo vật Ma tộc gì đó.”
“Cứ chờ mà xem, sau khi lấy được bảo vật, đảm bảo nàng ta sẽ lập tức rời đi, không thèm quan tâm tới sống c.h.ế.t của chúng ta. Cứ hở ra là nàng ta lại nói mấy lời dễ nghe để thu mua lòng người, chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng cái miệng giả dối của nàng ta.”
Những người khác đều không nói gì, nhưng trong lòng họ cũng nghĩ giống Hình Vu.
Nếu thật sự muốn cứu họ, thì Thẩm Chỉ Lan đã cứu ngay lúc này rồi, chẳng qua nàng ta không muốn cứu mà thôi.
Tần Thời Phong khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói vào bụng.
Một canh giờ sau, cuối cùng hai người Liễu Thiếu Bạch và Mạnh Hoài Nam cũng tìm ra điểm yếu của kết giới, mọi người hợp sức phá vỡ kết giới.
Cũng may là trận pháp này đã rất lâu đời rồi, sức mạnh cũng bị hao mòn nhiều. Chứ nếu không dẫu có tìm ra điểm yếu, thì họ cũng khó có thể phá vỡ kết giới trong thời gian ngắn được.
Sau khi ra ngoài, họ mới phát hiện, họ vẫn đứng ở nơi cũ, nhưng cửa thành và tường thành đã biến mất, thay vào đó là một kết giới màu đen.
Kết giới này rắn chắc hơn kết giới ban nãy, mọi người hợp lực giáng một chưởng, nhưng kết giới thậm chỉ chẳng thèm rung lấy một cái.
Mọi người cùng bàn bạc, quyết định đi tới khu vực trung tâm tòa thành, tốt nhất là tìm được phủ thành chủ.
Do khả năng cao trận đồ được cất ở phủ thành chủ, chỉ khi tìm được trận đồ, mới có thể tìm ra cách phá trận.
Sau nhiều lần quanh co, cuối cùng đoàn người cũng tìm được phủ thành chủ.
Cánh cửa vốn trống không đột nhiên xuất hiện một bầy chó dữ.
Tần Thời Phong nói: “Đây là chó Thiên Ma, rất nhiều Ma tộc đều nuôi giống chó này để giữ nhà. Loài này cực kỳ hung ác, xem ra chúng ta phải mất sức rồi đây.”
Nghe vậy, mọi người lập tức gọi linh kiếm của mình ra, sẵn sàng ứng chiến.
Sau đó, họ thấy Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chậu bánh bao thịt, ném về phía bầy chó.
Bầy chó Thiên Ma phi nhanh tới nhặt bánh bao.
Ném luôn chuyện giữ nhà gì đó ra sau đầu!
Mọi người: “…”
Tiểu sư muội, vì sao muội không hành động theo kịch bản?
Phượng Khê tiến lên gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói âm u: “Vào đi!”
Đây chính là giọng nói của gã Ma tộc đã đưa ra luật chơi với họ.
Phượng Khê định đẩy cửa bước vào, nhưng Giang Tịch đã giành trước: “Tiểu sư muội, để ta lên trước!”
Phượng Khê biết huynh ấy sợ có nguy hiểm, muốn lên trước để bảo vệ nàng, nên nàng không nói gì, ngoan ngoãn lùi về phía sau huynh ấy.
Đại sư huynh này của nàng, bình thường im lặng ít nói, nhưng hễ có nguy hiểm, là huynh ấy luôn xông pha phía trước.
Giang Tịch đẩy cửa ra, đập thẳng vào mắt là một mảnh sân vuông vức.
Núi giả sừng sững, suối chảy róc rách, trông rất tao nhã.
Mọi người vòng qua núi giả, bất ngờ nhìn thấy một lão già ngồi trên chiếc ghế mây.
Lão già chỉ có một cánh tay.
Phượng Khê khẽ chậc hai tiếng, lão già này nói chuyện cũng giữ lời đấy nhỉ, nói c.h.ặ.t tay là c.h.ặ.t ngay.
Lão giả ngẩng đầu khẽ liếc đám người Phượng Khê: “Đến rồi đấy à?”
Phượng Khê: “Vâng, tới rồi. Ngài ổn chứ?”
Gã cười lạnh: “Ngươi lừa mười vạn Ma binh Ma tướng của ta tới độ hồn phi phách tán, lại lừa ta phải tự c.h.ặ.t một cánh tay. Ngươi cảm thấy ta có ổn không?”
Phượng Khê nở một nụ cười ngọt ngào: “Có chứ!”
Lão già: “…”
Gã tùy ý vung tay phải, đẩy Phượng Khê ngã sấp ra đất.
Nếu là người khác, chắc chắn đã cảm thấy sợ hãi, dẫu không sợ hãi thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Phượng Khê lại thuận thế ngồi xếp bằng trên mặt đất. Thậm chí nàng còn vui vẻ mở nhẫn trữ vật, lấy ra một tấm đệ hương bồ lót dưới m.ô.n.g cho đỡ cộm.
“Tiền bối, chúng ta tâm sự tí đê!”
Lão già: Tâm sự cái rắm ý!
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Tiền bối, ngài chờ đợi bao năm đằng đẵng như vậy, chắc chắn là có tâm nguyện chưa hoàn thành. Tuy vãn bội là Nhân tộc, nhưng cũng nguyện ý giúp tiền bối hoàn thành tâm nguyện.”
“Tục ngữ nói rồi, có tiền, đến cả yêu ma quỷ quái cũng có thể sai bảo, huống chi chỉ là người trần mắt thịt như ta? Thế nên, ngài định cho ta lợi lộc gì đây?”
Lão già: “…”
Đời này gã gặp rất nhiều người, có Nhân tộc, có Ma tộc, thậm chí còn có cả những chủng tộc khác như Yêu tộc, Yểm tộc,…
Nhưng, đây là lần đầu tiên gã gặp người mặt dày không biết xấu hổ tới mức này.
Gã mơ hồ cảm thấy bả vai bên trái hơi đau.
Không đau sao được?
Gã vừa tự c.h.ặ.t tay kia mà!
Lại nghĩ tới mười vạn Ma binh Ma tướng đã hồn phi phách tán, gã nghiến c.h.ặ.t răng.
“Ngươi tên là Phượng Khê đúng không?”
Phượng Khê: “Đúng là kẻ hèn này đây!”
Lão già: “…”
“Ban nãy ngươi nói Nhân tộc và Ma tộc đã chung sống hòa thuận, là nói dối đúng không?”
Phượng Khê lắc đầu: “Không hề. Đó là một câu chuyện do chính bản thân ta sáng tác, mọi tình tiết đều là hư cấu, nếu có bất cứ điểm tương đồng nào thì là do trùng hợp.”
Gã đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng nữa, trực tiếp tát c.h.ế.t nàng cho rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!