Lúc này, Cố phong chủ - phong chủ của Đông phong tò mò hỏi: “Đúng rồi, chưởng môn, sao ngài lại phát hiện ra hạt giống tốt Phượng Khê này thế?”
Nghe ông ấy hỏi vậy, Tiêu Bách Đạo mới nhớ ra… Ban đầu ông chỉ muốn hóng chuyện, kết quả lại mơ hồ nhận một đệ tử chân truyền.
Chậc!
Tiêu Bách Đạo kể sơ cho mọi người nghe, đương nhiên lúc kể đã chau chuốt lại từ ngữ. Ông nói ban đầu mình thấy chuyện bất bình nên ra mặt giúp nàng chống lưng, sau đó tinh mắt nhận ra sự thông tuệ của nàng.
Mọi người: “…” Sao cứ có cảm giác chưởng môn nhà mình bị lừa thế nhỉ?
Nhưng, có lẽ họ đã nghĩ sai rồi.
Chưởng môn là người có đạo tâm kiên định, sao có thể bị một tiểu cô nương có đan điền rạn nứt lừa dối cơ chứ?
Chỉ có thể nói Phượng Khê tốt số, gặp được chưởng môn nhà họ.
Sau đó mọi người lại bàn bạc chuyện trong tông môn, bàn đi bàn lại, vấn đề cấp bách nhất là thiếu linh thạch.
Tuy quả Tử Kiều Linh Lung có thể đổi được chút linh thạch, nhưng nhiêu đó chẳng khác muối bỏ biển.
Tiêu Bách Đạo nghĩ nát óc, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách gì.
Sau khi mọi người tan họp, Phượng Khê hí hửng chạy tới tìm Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, cười nói với Phượng Khê: “Đi thôi, vi sư đưa con đi chọn sân viện.”
Thật ra, Tiêu Bách Đạo hoàn toàn có thể sai người khác, không cần đích thân đưa Phượng Khê đi chọn phòng.
Nhưng ông không yên tâm!
Tiểu đồ đệ của ông vẫn còn nhỏ, tính cách lại hiền lành ngoan ngoãn, lỡ bị b.ắt n.ạt thì sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm mắng năm đồ đệ còn lại. Biết hôm nay ông sẽ về, mà chẳng thấy đứa nào ra đón, đúng là đám vô lương tâm!
Nếu họ tới, ông đã yên tâm giao Phượng Khê cho họ rồi.
Ở sườn núi giữa chủ phong có xây một dãy phòng ở, chỉ trưởng lão và đệ tử thân truyền mới có tư cách sống tại đây.
Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Những viện mà biểu tượng môn phái trên cổng không sáng lên thì đều là viện trống. Con cứ chọn tùy ý.”
Lòng Phượng Khê tràn ngập sự mong chờ.
Cuối cùng nàng cũng có một sân viện của riêng mình rồi.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, sự mong chờ của nàng đã tan biến theo gió.
Ai có thể giải thích cho nàng, vì sao phòng ốc trong viện đều lọt gió không?
Tiêu Bách Đạo khẽ ho han: “Cái đó, mấy năm trước khá túng thiếu, ta đã sai người tháo dỡ gỗ tốt và vật liệu quý đi bán. Sau khi con chọn được sân viện ưng ý, vi sư sẽ sai người ra sau núi chặt vài cây gỗ bình thường để sửa sang lại cho con.”
Phượng Khê: “…”
Quả là tông môn nghèo nhất Bắc Vực.
Cuối cùng, Phượng Khê chọn một sân viện ở giữa. Nguyên nhân rất đơn giản, xung quanh là sân viện của các đại lão, sống ở đây cực kỳ an toàn!
Tiêu Bách Đạo lập tức sắp xếp người sửa sang phòng ốc, còn ông đích thân đưa Phượng Khê tới Tạp vật đường ở Trung phong để nhận vật tư.
Ông làm vậy là để thông báo cho người trong tông môn biết rằng ông rất coi trọng Phượng Khê, tránh cho có người ức h.i.ế.p nàng.
Tất nhiên Phượng Khê hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Bách Đạo, thế nên, dù số vật tư được nhận còn chẳng phong phú bằng vật tư của đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong lòng nàng vẫn cực kỳ ấm áp.
Chỉ khoảng một canh giờ sau, phòng ốc của Phượng Khê đã được sửa xong, trong phòng còn được kê thêm vài đồ dùng thiết yếu.
Tiêu Bách Đạo lại dặn dò nàng thêm vài câu, rồi mới rời đi.
Lúc Phượng Khê dọn dẹp xong mọi thứ, trời đã chạng vạng, Phượng Khê rửa ráy qua loa rồi đi ngủ.
Đây cũng là giấc ngủ an ổn đầu tiên từ khi nàng xuyên tới đây.
Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ, Phượng Khê đã thức.
Nàng không ăn cơm sáng, mà hổn hển chạy tới ngoài sân viện của Tiêu Bách Đạo.
Khi đến nơi thì vừa đúng giờ Mẹo một khắc.
Hồi trước, trên đường về tông, nàng đã bóng gió hỏi thăm Tiêu Bách Đạo. Biết mỗi ngày ông đều thức giấc vào giờ Mẹo, nàng bèn tới thỉnh an.
Nàng cũng không gõ cửa, mà cung kính đứng ngoài chờ.
Với tu vi của Tiêu Bách Đạo, khi Phượng Khê vừa tới, ông đã cảm ứng được rồi.
“Vào đi!”
Phượng Khê tung tăng tiến vào.
“Sư phụ ơi, con tới thỉnh an ngài.”
“Nha đầu con đó, thân thể vốn đã không khỏe rồi, sau này đừng bôn ba nữa.”
Tuy ngoài miệng trách, nhưng trong lòng Tiêu Bách Đạo vô cùng cảm động.
Chỗ ở của ông ở tít trên đỉnh núi, còn Phượng Khê lại sống ở sườn núi.
Nếu là những người khác thì chẳng có gì, dù không ngự kiếm thì đi lại cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng Phượng Khê thì khác.
Đan điền của nàng bị thương nặng, hiện tại nàng chẳng khác người phàm là bao.
Đi tới đi lui chắc chắn rất mệt mỏi.
Chỉ riêng phần tâm ý này thôi, đã khiến sư phụ già là ông cực kỳ cảm động rồi.
Phượng Khê khẽ cười mỉm: “Sư phụ, con biết ngài thương con, nhưng đệ tử thỉnh an sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dẫu ngài có ngăn cản, con cũng vẫn sẽ tới.”
Tiêu Bách Đạo cười lắc đầu: “Được rồi, tùy con. Con ăn sáng chưa?”
Phượng Khê lắc đầu.
Hiện tại Tiêu Bách Đạo đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đã tích cốc từ lâu, nên trong nhẫn trữ vật của ông không có thức ăn. Vì thế, ông chỉ đành đưa cho Phượng Khê một viên Tích Cốc đan.
Nhưng biểu cảm của ông cực kỳ tiếc nuối và đau lòng.
“Đồ nhi à, nếu con rảnh rỗi thì tới Thiện đường lấy cơm cất vào túi trữ vật đi, phòng khi đói thì ăn. Con vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nên uống ít Tích Cốc Đan thôi.”
Phượng Khê: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!