Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Lúc này, Phượng Khê đã tung ta tung tăng đi theo nhóm người tới điện Nghị sự.

Ban nãy mọi người dồn mọi sự chú ý lên Kim Mao Toan Nghê, lúc này, họ lại dồn mọi sự chú ý lên người Phượng Khê.

Tiểu nha đầu này từ đâu tới thế?

Sao lại gọi chưởng môn là sư phụ?

Hơn nữa, bước chân của tiểu nha đầu này nhẹ bẫng, sắc mặt tái nhợt, đoán chừng đan điền đã bị tổn thương nặng.

Đây, đây chẳng phải là tiểu phế vật ư?

Không chờ mọi người hỏi, Tiêu Bách Đạo đã cười đáp: “Đây là Phượng Khê - tiểu đồ đệ ta mới nhận. Tuy đan điền của con bé bị tổn thương nặng, nhưng con bé thông minh lanh lợi, là một hạt giống tốt hiếm gặp.”

Mọi người: “…”

Chưởng môn ơi, có phải Hỗn Nguyên Tông hạ độc cho người không?

Nếu không sao người lại nói mê sảng thế?

Đan điền bị tổn thương nặng, có sống được hay không cũng là vấn đề, thế mà người còn khen nàng là hạt giống tốt hiếm gặp.

Nhìn thấu suy nghĩ của họ, Tiêu Bách Đào cười nói: “Tuy Tiểu Khê tạm thời không thể tu luyện, nhưng ngộ tính của nàng đối với việc tu luyện cực cao. Nàng chỉ khuyên giải một lát, mà ta đã thành công đột phá tầng ba của cảnh giới Hóa Thần rồi.”

Mọi người lập tức vỡ òa.

Tu vi của họ đều không cao bằng Tiêu Bách Đạo, nên họ không nhìn ra sự thay đổi trên người ông.

Lúc này nghe Tiêu Bách Đạo nói vậy, họ mới biết.

Mọi người nhao nhao chúc mừng. Đối với toàn bộ Huyền Thiên Tông, tu vi của chưởng môn tăng tiến là một chuyện vô cùng tốt.

Dẫu vậy, mọi người vẫn cảm thấy, hành động nhận Phượng Khê làm đồ đệ của Tiêu Bách Đạo là quá xúc động.

Có rất nhiều cách để khen thưởng nàng, đâu nhất thiết phải nhận nàng làm đệ tử chân truyền.

Không nói những chuyện tương lai xa vời, chỉ chừng nửa năm nữa thôi, nhóm đệ tử thân truyền của bốn tông môn sẽ phải tham gia thi đấu, Phượng Khê sẽ kéo thấp thành tích tổng thể của Huyền Thiên Tông mất.

Tuy nói vài lần thi đấu trở lại đây, Huyền Thiên Tông đều nhờ thực lực mà ổn định ở vị trí thứ tư, nhưng họ vẫn có vọng tưởng muốn vươn lên vị trí thứ ba kia mà.

Hiện tại nhận thêm một phế vật, vọng tưởng này lại càng xa vời hơn.

Nhưng dẫu sao cũng nhận rồi, đâu thể làm gì khác.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo nói với Lý đường chủ của Tạp sự đường: “Hỗn Nguyên Tông bồi thường cho Tiểu Khê ba mươi vạn linh thạch, con bé quyết định quyên góp toàn bộ cho tông môn ta. Lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi.”

Mọi người lập tức thay đổi ánh nhìn với Phượng Khê.

Hành động nhận đồ đệ của chưởng môn quả là sáng suốt.

Phế vật kéo chân sau thì đã sao, dẫu sao Huyền Thiên Tông chúng ta cũng chẳng có tham vọng gì, chỉ cần có thể đứng trong top năm là được.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo giới thiệu từng người cho Phượng Khê, Phượng Khê ngoan ngoãn hành lễ vấn an.

Mọi người đều cười, gật đầu đáp lễ nàng.

Sau màn chào hỏi giới thiệu, Tiêu Bách Đạo định bảo Phượng Khê ra ngoài điện đứng chờ, không ngờ nàng lại nói: “Sư phụ, con có thể nói vài câu không?”

Tiêu Bách Đạo gật đầu: “Nói đi!”

Phượng Khê hành lễ với mọi người rồi mới nói: “Các vị tiền bối, trước khi tới Huyền Thiên Tông, con đã chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ bị lạnh nhạt, xa lánh, bởi tư chất của con không cao, hơn nữa đan điền đã bị tổn thương nặng, vốn không có tư cách trở thành đệ tử chân truyền.”

“Nhưng, con nhận ra con đã nhầm.”

“Con đã xem nhẹ sự đức độ của các vị tiền bối, cũng xem nhẹ sự bao dung của Huyền Thiên Tông.”

“Khó trách Huyền Thiên Tông chúng ta được công nhận là tông môn đứng đầu trong bốn tông môn. ‘Biển nạp trăm sông, có bao dung nên rộng lớn; Vách cao ngàn nhận, không ham muốn mới vững bền’, đây mới là sự đức độ của một tông môn chân chính…”

Mọi người có mặt ở điện Nghị sự liên tục gật đầu, nói đúng lắm!

Về chuyện Huyền Thiên Tông có phải tông môn đứng đầu trong bốn tông môn thật không, chuyện này… không quan trọng.

Chúng ta chứ cho như vậy là được.

Phượng Khê nói tiếp: “Tuy con tạm thời không thể tu luyện, nhưng thân là một phần của Huyền Thiên Tông, mỗi giây mỗi phút con đều nghĩ cách đóng góp chút sức mọn cho tông môn. Ban nãy ở chuồng thú, do tình thế cấp bách nên con ăn nói có hơi lỗ mãng, mong các vị tiền bối chớ trách.”

Mộc trưởng lão - người phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê vội nói: “Nếu không nhờ con, có lẽ hiện tại Kim Mao Toan Nghê vẫn đang quậy ầm lên ấy chứ. Chuyện này chẳng những không trách con, còn phải khen thưởng con mới đúng.”

Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ đồng ý, tuy cách của Phượng Khê có hơi thô bạo, nhưng lại cực kỳ có hiệu quả.

Phượng Khê nghĩ thầm: khen thưởng con á? Sao ban nãy mọi người không chủ động đề cập mà phải để con nhắc mới nhớ ra, chẳng lẽ mọi người đều mắc chứng hay quên?

Nghe mọi người khen tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng Tiêu Bách Đạo cong tới tận mang tai.

“Tuy đầu óc tiểu nha đầu này thông minh thật, nhưng mọi người cũng đừng quá khen, kẻo con bé lại kiêu ngạo. Tiểu Khê, con hãy chia sẻ những cảm ngộ của con với việc tu luyện cho mọi người cùng nghe đi…”

Phượng Khê lại nói miên man, cuối cùng đi tới kết luận: “Bất cứ lúc nào cũng phải dựa vào chính bản thân mình, ngoại vật chỉ là hư vô thôi. Chẳng nói đâu xa, chỉ nói Hỗn Nguyên Tông thôi nhé. Họ có tài nguyên tu luyện phong phú, tu vi của họ không ngừng tăng tiến, mọi người tưởng đây là chuyện tốt ư?”

“Không! Việc tu luyện của họ quá thuận lợi, vốn không phải trải qua chút trắc trở và suy sụp nào. Sau này, chỉ cần gặp chút gió thổi cỏ lay, họ sẽ dễ sinh tâm ma, dù tu vi có cao tới đâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc!”

“Nhưng đệ tử của Huyền Thiên Tông chúng ta thì khác. Chúng ta trưởng thành từ gian khổ, mỗi bước đi đều cực kỳ kiên định, chẳng có tâm ma nào có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta.”

“Sẽ có một ngày, Huyền Thiên Tông chúng ta trở thành tông môn mạnh nhất hai vùng Nam - Bắc vực.”

Ban đầu, điện Nghị sự cực kỳ yên lặng.

Sau đó, tiếng vỗ tay vang trời.

Nói hay quá!

Nói đúng quá!

Đây là tiếng lòng của bọn ta!

Huyền Thiên Tông chúng ta nghèo thì sao?

Đây là thử thách của trời cao, là trời cao đang tôi luyện Huyền Thiên Tông.

Chúng ta nghèo, chúng ta tự hào vì điều đó.

Ấn tượng ban đầu của các trưởng lão trong Huyền Thiên Tông với Phượng Khê là… một tiểu phế vật có đan điền bị tổn thương nặng.

Sau tràng nói miên man của Phượng Khê, ấn tượng của mọi người về nàng đã thay đổi: Phượng Khê là một đệ tử vừa thông minh lanh lợi, vừa trung thành với tông môn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!