Sau khi phân tích kỹ càng cách kết ấn, Đoan Mộc trưởng lão bất chợt nói: “Phượng Khê, trò lên trước lớp làm mẫu. Mọi người chú ý quan sát động tác của nàng, ta sẽ giảng giải từng bước kết ấn…”
Sở dĩ ông ấy chọn Phượng Khê, là vì ông ấy cho rằng tốc độ kết ấn của Phượng Khê rất chậm, vừa hay có thể dùng để làm nổi bật sự đối lập.
Phượng Khê ngoan ngoãn chạy tới trước mặt Đoan Mộc trưởng lão, lại ngoan ngoãn hành lễ.
Ấn tượng của Đoan Mộc trưởng lão đối với nàng lại tốt hơn và phần. Ông ấy thầm nghĩ: không thể Quân Văn dạy hư một đệ tử ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế này được!
Đợi tới lúc tan học, ông ấy nhất định phải dặn dò nàng đừng học Quân Văn.
Vừa nghĩ, ông ấy vừa nói: “Phượng Khê, trò hãy bắt đầu kết ấn hỏa quyết, làm mẫu cho mọi người xem đi.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng ngay khi nàng đang chuẩn bị kết ấn, ba loại linh căn trong đan điền đột nhiên đánh nhau một cách vô cớ.
Thấy Phượng Khê chậm chạp, mãi không bắt đầu, Đoan Mộc trưởng lão không khỏi thúc giục: “Phượng Khê, trò nhanh kết ấn đi.”
Lúc này Phượng Khê cảm thấy bực dọc không thôi, nàng thầm nghĩ làm nhanh cho xong còn quay về chỗ ngồi để điều tức, vì thế, nàng lập tức kết ấn.
Nhưng, khi nàng bắt đầu kết ấn, linh lực trong kinh mạch nàng đột nhiên tăng vọt!
Bùng!
Một ngọn lửa lớn bùng lên, hướng thẳng về phía mặt già của Đoan Mộc trưởng lão.
Theo lý thì Đoan Mộc trưởng lão có thể né tránh, nhưng thứ nhất là ông ấy không đề phòng, thứ hai là ông ấy đứng quá gần Phượng Khê. Vì thế, ông ấy bảo vệ được mái tóc, nhưng không bảo vệ được chòm râu!
Khi ngọn lửa tắt, bộ râu dài hai thước của Đoan Mộc trưởng lão chỉ còn chừng một tấc!
Ai nấy trong Huyền Thiên Tông đều biết Đoan Mộc trưởng lão quý trọng bộ râu của mình tới mức nào. Ngày nào ông ấy cũng chải chuốt cẩn thận, thậm chí còn nhặt từng cọng râu rụng, cất kỹ vào hộp ngọc.
Lần này, Phượng Khê gây họa lớn rồi!
Nhưng hiện tại, linh lực trong cơ thể Phượng Khê sắp nổ tung rồi, nàng không có tâm trạng đâu mà xử lý chuyện chòm râu, chỉ có thể tùy ý xin lỗi Đoan Mộc trưởng lão, nói nàng không hề cố ý.
Đoan Mộc trưởng lão tức tới độ đầu tóc dựng ngược.
“Giỏi! Giỏi lắm! Hai trò không hổ sư huynh muội thân thiết! Một người gây rối trật tự lớp học, một người đốt râu lão! Trò cũng cút tới Vạn Kiếm Động suy ngẫm ba ngày cho lão!”
Đầu Phượng Khê đau như nứt ra, linh lực trong kinh mạch hỗn loạn khiến nàng càng thêm nôn nóng.
Tới Vạn Kiếm Động cũng được, chờ giải phóng hết linh lực dư thừa trong cơ thể, nàng sẽ không khó chịu như thế nữa.
Vì thế, không chờ đệ tử phụ trách áp giải của Truyền Công đường thúc giục, nàng đã chủ động trèo lên phi kiếm của một người trong số đó.
Nhóm đệ tử nội môn cùng lớp lại chẳng hiểu nổi sự khó chịu của nàng, thấy nàng bị phạt, họ không đành lòng, bèn nhiệt tình giúp nàng cầu xin:
“Đoan Mộc trưởng lão, chắc chắn Phượng Khê sư muội không cố ý đâu. Chẳng qua muội ấy chưa thể kiểm soát chính xác linh lực trong cơ thể, nên mới gây ra họa lớn như thế. Lần này ngài tạm tha cho muội ấy đi.”
“Đúng đó Đoan Mộc trưởng lão. Vết thương ở đan điền của Phượng Khê sư muội vẫn chưa lành hẳn, lỡ bị thế kiếm đánh cho trọng thương thì sao? Cầu xin ngài mở lòng từ bi mà xử phạt nhẹ nhàng.”
“...”
Đoan Mộc trưởng lão không ngờ có nhiều người cầu xin cho Phượng Khê như vậy, nhưng dẫu Phượng Khê vô tình hay cố ý, ông ấy cũng phải phạt nàng, nếu không thì còn đâu uy tín của trưởng lão Truyền Công đường nữa?
Ông ấy suy nghĩ một lát rồi nói với đệ tử phụ trách áp giải Phượng Khê: “Đưa con bé tới động phụ!”
Bên cạnh Vạn Kiếm Động có một động phụ, dùng để trách phạt những đệ tử mới nhập môn có tu vi thấp, gần như chẳng có chút nguy hiểm nào.
Phượng Khê cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, cảm ơn Đoan Mộc trưởng lão và các đệ tử nội môn đã cầu xin cho mình, rồi đi theo đệ tử áp giải tới động phụ của Vạn Kiếm Động.
Vừa tiến vào động phụ, một bóng kiếm hư ảo lập tức đ.â.m về phía nàng.
Nếu là ngày thường, chắc chắn Phượng Khê sẽ tránh đi, sau đó dùng quyết trói để trói nó lại.
Nhưng hiện tại toàn thân Phượng Khê đang bứt rứt không thôi, hơn nữa, linh lực dư thừa trong cơ thể khiến nàng cảm thấy tốc độ của bóng kiếm hư ảo kia rất chậm, đồng thời rất yếu!
Chậm và yếu tới độ chẳng đáng được gọi là phi kiếm, mà giống chiếc đũa hơn!
Vì thế, nàng tập trung toàn bộ linh lực vào tay phải, trực tiếp bắt lấy bóng kiếm hư ảo, rồi dùng sức bóp.
Bóng kiếm bị nàng bóp tới độ tan biến.
Sau khi linh lực được giải phóng, Phượng Khê cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút.
Thế là, nàng đi khắp hang động để lùng sục bóng kiếm.
Động phụ vốn không có nhiều bóng kiếm, nên chưa tới một khắc, nàng đã hết “bạn chơi cùng”.
Phượng Khê thoáng cạn lời. Mấy thứ như bóng kiếm này, không phải vô tận ư? Sao nàng mới dạo một vòng đã chẳng còn mống nào thế?
Nàng chẳng hề biết rằng, bóng kiếm hư ảo đúng là vô tận, nhưng cách chiến đấu của Phượng Khê chẳng khác nào đơn phương nghiền ép về mặt thực lực, khiến chút ý chí yếu ớt còn sót lại của bóng kiếm bị sụp đổ.
Một khi ý chí sụp đổ, thế kiếm cũng không tồn tại nữa.
Nói cách khác, Phượng Khê đã “diệt” sạch thế kiếm trong động phụ.
Nhưng nàng không hiểu rõ điều này, nên cho rằng động phụ này quá yếu.
Không còn bóng kiếm hư ảo làm bạn chơi nữa, Phượng Khê chỉ đành tự chơi một mình. Nàng liên tục sử dụng quyết trói, khiến toàn bộ sơn động tràn ngập dây đằng.
Nàng lại không có mục tiêu tấn công cụ thể, vì thế những sợi dây đằng kia tự đánh nhau, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Chẳng biết dây đằng nào đã đụng trúng cơ quan gì, mà vách tường phía Bắc chợt xuất hiện một cánh cửa.
Ánh mắt Phượng Khê sáng lên, nàng cất bước qua cửa.
Sau đó, nàng nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Quân Văn.
“Tiểu, tiểu, tiểu sư muội?”
Quân Văn cảm thấy mình gặp quỷ rồi.
Hắn véo mạnh vào người mình, cơn đau kéo tới khiến hắn nhe răng nhếch miệng. Lúc bấy giờ, hắn mới chắc chắn rằng mình không hề bị ảo giác!
Không quan tâm tới hành động ngu ngốc của hắn, Phượng Khê tỏ vẻ thất vọng: “Ngũ sư huynh, bóng kiếm chỗ này cũng bị huynh “chơi” hết rồi à?”
Quân Văn ngẩn ra: “Tiểu sư muội, ý muội là những thế kiếm kia hả? Mỗi canh giờ, thế kiếm sẽ công kích một lần, lần công kích trước đó vừa trôi qua nửa canh giờ.”
Phượng Khê cau mày: “Thế đành chờ một lát vậy.”
Trạng thái hiện tại của nàng đã tốt hơn trước nhiều, không còn bứt rứt, bực dọc không yên nữa, trái lại, nàng cảm thấy đói bụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!