Sau một hồi sư từ đồ hiếu, Tiêu Bách Đạo nói: “Tiểu Khê, hiện tại vết thương ở đan điền của con đã hồi phục nhiều, chỉ cần không sử dụng quá nhiều linh lực thì sẽ không sao. Vì thế, từ hôm nay trở đi, con hãy tới Truyền Công đường học tập nhé! Chờ con nắm vững các kiến thức cơ bản, vi sư sẽ đích thân chỉ dạy con.”
Nói đến đây, ông trợn mắt lườm Quân Văn một cái: “Con cũng đi học luôn đi, để kiềm chế tính tình.”
Quân Văn: “…” Nếu sớm biết họa sẽ từ trên trời rơi xuống, hôm nay còn lâu hắn mới tới thỉnh an sư phụ.
Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, gương mặt Quân Văn lập tức hiện rõ vẻ đau khổ: “Tiểu sư muội, các trưởng lão ở Truyền Công đường rất am hiểu cách hành hạ người khác, lần này chúng ta xui xẻo rồi.”
Trái ngược với cảm xúc uể oải của Quân Văn, Phượng Khê rất phấn khích. Nàng là người xuyên không, có rất nhiều chuyện cái biết cái không, giờ đây được tiếp nhận hệ thống giáo dục toàn diện, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Vì thế, nàng tùy ý an ủi Quân Văn vài câu rồi thôi.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ, không biết sự đời hiểm ác của nàng, trong lòng Quân Văn thầm thắp cho nàng một cây nến.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới Truyền Công đường ở Trung Phong.
Nơi đây không chỉ dạy dỗ đệ tử của Trung Phong, tất cả đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông đều có thể tới đây học tập.
Trừ vài đệ tử cá biệt bị ép đi học mỗi ngày, thì phần lớn những đệ tử khác đều tự đăng ký lịch học.
Mà Phượng Khê và Quân Văn lại nằm trong… vài đệ tử cá biệt kia.
Chính Tiêu Bách Đạo đã cố ý sắp xếp như vậy.
Vốn Tiêu Bách Đạo chẳng hề kỳ vọng gì với Phượng Khê, đối với ông, miễn là nàng còn sống, dù nàng có ăn no chờ c.h.ế.t ông cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng, hành trình chinh phục bí cảnh Thiên Ngân lần này đã khiến ông nhìn thấy hi vọng.
Vì thế, ông muốn động viên nàng cố gắng.
Trước tiên nắm vững kiến thức cơ bản, chờ đan điền lành hẳn, có lẽ tu vi của nàng sẽ tiến bộ vượt bậc.
Sau khi tới Truyền Công đường, Quân Văn và Phượng Khê chủ động tìm La đường chủ đăng ký, rồi đi tới quảng trường Truyền Pháp.
Tuy họ tới khá sớm, nhưng trên quảng trường đã có khá nhiều đệ tử nội môn có mặt chờ tới giờ vào lớp.
Nhìn thấy Quân Văn và Phượng Khê, họ nhiệt tình đứng dậy chào hỏi.
Quân Văn đã quen sống theo ý mình, nên chỉ thờ ơ gật đầu đáp lại.
Phượng Khê thì khác, nàng tủm tỉm chào hỏi, nói cười với mọi người, thái độ chẳng hề kiêu căng, ngạo mạn.
Tên tuổi của Phượng Khê vốn đã nổi tiếng trong Huyền Thiên Tông, giờ thấy nàng thân thiệt, hòa nhã như vậy, rất nhiều đệ tử nội môn đều có ấn tượng tốt về nàng.
Khi Đoan Mộc trưởng lão - người đứng lớp của hôm nay tới, Phượng Khê đã làm thân được với nửa già đệ tử có mặt tại quảng trường.
Không nhầm đâu, là nửa già đó!
Quân Văn nhìn mà sững người!
Tuy hắn cảm thấy qua lại với những đệ tử nội môn này chẳng được ích lợi gì cả, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng khả năng giao tiếp của tiểu sư muội quả là đỉnh của chóp!
Mà cũng đúng thôi, nếu không có bản lĩnh này, nàng đã chẳng thể thuyết phục mấy người Hình Vu hợp tác với nàng.
Quân Văn khẽ thì thầm với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, Đoan Mộc trưởng lão cổ hủ có tiếng, ông ấy ghét nhất là những đệ tử có tính tình phóng khoáng như chúng ta. Muội nhất định phải cẩn thận đấy!”
Hắn vừa dứt lời, Đoan Mộc trưởng lão đã gầm lên: “Quân Văn, trò ra góc tường đứng cho lão!”
Quân Văn: “…”
Ồ, hắn quên mất, Đoan Mộc trưởng lão có một đôi tai rất thính.
Hắn chỉ đành ủ rũ đứng dậy, đi tới góc tường phía Bắc chịu phạt.
Đoan Mộc trưởng lão khẽ lia mắt về phía Phượng Khê. Thật ra ông ấy khá thích Phượng Khê, dẫu sau thiết lập hình tượng mà nàng khổ công gầy dựng vẫn còn đó.
Nhưng, ông ấy cảm nhận được tính cách của nàng có phần bốc đồng. Nếu chưởng môn đã gửi gắm nàng tới Truyền Công đường, vậy ông ấy nhất định phải uốn nắn lại tính cách này.
Vì thế, sau khi phạt Quân Văn, ông ấy yêu cầu Phượng Khê đứng dậy.
“Phượng Khê, tuy gần đây trò đã có cống hiến to lớn cho tông môn, nhưng trong Truyền Công đường chỉ có trưởng lão truyền pháp và đệ tử, không có công thần. Vì thế, trò bắt buộc phải thuộc nằm lòng quy định của Truyền Công đường, nếu làm trái, ắt nghiêm trị không tha. Trò đã hiểu chưa?”
Phượng Khê ngoan ngoãn đáp: “Trò hiểu rồi ạ.”
Đoan Mộc trưởng lão rất hài lòng, so với tên ngốc Quân Văn kia, nha đầu này dễ bảo hơn nhiều.
Đoan Mộc trưởng lão cho phép nàng ngồi xuống.
Trên mặt đất được trải nệm hương bồ, mọi người đều ngồi xếp bằng trên đó.
“Nội dung chủ yếu của tiết học hôm nay là về linh khí.”
“Từ thuở sơ khai đã có linh khí và ma khí. Linh khí bay lên, ma khí trầm xuống, hình thành trời đất.”
Phượng Khê khẽ cau mày, kiến thức này khác hoàn toàn những gì quả cầu đen nói.
Nhưng, nàng chẳng hề có ý định đặt câu hỏi.
Thứ nhất là nàng không có bằng chứng xác thực, hai là chất vấn Đoan Mộc trưởng lão trước mặt mọi người, chẳng phải sẽ khiến ông ấy mất mặt ư?
Nhưng, sư huynh ngốc Quân Văn của nàng lại không hiểu điều này.
“Đoan Mộc trưởng lão, trò lại nghe nói, thuở sơ khai chỉ có khí Hỗn Độn, sau này khí Hỗn Độn mới phân hóa thành linh khí và ma khí. Có phải ngài nhầm lẫn ở đâu chăng?”
Phượng Khê: “…”
Đoan Mộc trưởng lão vốn đã ngứa mắt dáng vẻ cà lơ phất phơ của Quân Văn, giờ đây hắn lại cắt ngang bài giảng của mình, ông cho rằng hắn quấy rối, bèn cả giận quát: “Quân Văn! Đã bị phạt đứng rồi mà còn không rút ra được bài học. Nếu trò còn ăn nói linh tinh nữa, ta sẽ phạt trò vào Vạn Kiếm Động cho xem!”
Quân Văn không phục đáp: “Ngài dạy sai còn không cho trò chỉ ra! Ngài làm vậy là hỏng cả một thế hệ rồi!”
Đoan Mộc trưởng lão tức điên lên!
“Công khai gây rối loạn trật tự lớp học, lão phạt trò tới Vạn Kiếm Động suy ngẫm ba ngày. Cút, lập tức cút tới Vạn Kiếm Động cho lão!”
Quân Văn hừ lạnh một tiếng rồi lập tức xoay người rời đi.
Phượng Khê tròn mắt vì kinh ngạc.
Nhưng, nàng nhanh chóng phản ứng lại: chắc chắn Quân Văn cố ý!
Hắn không muốn tới Truyền Công đường học tập, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Tiêu Bách Đạo, nên mới tung chiêu này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!